Cô Vợ Nuôi Từ Bé Đại Thúc Xin Đừng Vội
Tông Chính Nghiêm xêp thứ sáu.
Nhưng hai người sinh cùng một ngày, chỉ kém nhau một giờ, nhưng Tông Chính Ngự không bao giờ thừa nhận người anh trai này.
Mục tiêu sống của Tông Chính Nghiêm, là khiến cho Thất gia gọi hắn một tiếng anh trai.
Nhưng, hai mươi mấy năm rồi mà vẫn không thực hiện được.
Tông Chính Nghiêm cũng không vòng vo nữa: “Hỏi chuyện về cố Thư Khanh.
”
Tông Chính Ngự ngắt mạnh tàn thuốc vào trong gạt tàn, sau đó đưa ánh mắt lạnh lùng quét về phía hắn.
Tông Chính Nghiêm nói: “Cố Thư Khanh không định quay trở lại sao? Đã bao nhiêu năm trôi qua kể từ khi sự việc đó xảy ra, cậu thỉnh thoảng mới quay trờ lại, còn hắn thì sao?”
Khuôn mặt Tông Chính Ngự hơi u ám: “Vì chuyện này sao?”
“Đúng, vì hỏi vấn đề này thôi, cố Thư Khanh khi nào mới trở về?”
“Tự đi mà hỏi.
” – Tông Chính Ngự lãnh khốc vô tình, lại thêm vào một chữ: “Cút.
”
Cảm thấy được khí chất lạnh lùng đế vương của Tông Chính Ngự, Tông Chính Nghiêm liền có chút không vui: “Lão Thất, chuyện này đã trôi qua bao nhiêu năm rồi, các người một hai cũng không khỏi cảm thấy khó xử sao? Còn có phản ứng kịch liệt đó của cậu, trước đây lão gia có hỏi qua, hỏi một chút về đầu của cậu có còn…”
Câu nói kế tiếp còn chưa nói xong, Tông Chính Nghiêm liền
cảm nhận được cái nhìn chết chóc của Tông Chính Ngự.
Vừa lạnh vừa sởn gai ốc.
Giống như hắn nói thêm một chữ nữa, thì đừng nghĩ đến việc muốn ra khỏi phòng đọc sách này!
Tông Chính Nghiêm cuối cùng cũng lựa chọn câm miệng lại.
Sự việc năm đó, cho đến nay đều là sự xúc tiến của Tông Chính Ngự và Cố Thư Khanh.
Tông Chính Nghiêm hoàn toàn
kiêng dè Tông Chính Ngự.
Mặc dù Tông Chính Ngự xếp thứ bảy, mấy năm trước anh vì chuyện đó mà bị sắp xếp đến Giang Thành, trừ phi lão gia ở bên này xảy ra chuyện, nếu không anh căn bản sẽ không trở vê.
Nhưng Tông Chính Ngự vẫn là tồn tại đáng sợ nhất của gia tộc Tông Chính.
Trước đó khi Tông Chính Ngự vẫn còn ở đây, ờ thủ đô đã truyền đi một câu nói như vậy… Trong tay nắm bão táp, ngự long ở trên trời, Tông Chính Thất!
Năm đó, Tông Chính Ngự khi mới sinh ra đã có thiên phú dị bẩm, sấm chớp vang rền, mây đen trên trời vẽ nên một cảnh long vương huy hoàng trên bầu trời.
Cũng chính vì hình ảnh thời đại hưng thịnh như vậy mà lão gia Tông Chính mới đặt tên cho Lão Thất một chữ “Ngự’.
Tông Chính Ngự từ nhỏ cũng đã thể hiện thiên phú và tài năng vượt trội hơn các đứa trẻ cùng thế hệ trong gia tộc Tông Chính.
ở thủ đô, mọi người đều cho rằng Tông Chính Ngự tuyệt đối là người thừa kế sau khi lão gia Tông Chính thoái vị.
Có lẽ ông trời không toại nguyện cho mong muốn của con người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...