Vào lúc này, Mộ An An nghĩ về việc trên du thuyền.
Bí mật quan sát biểu hiện của Tông Chính Ngự, không có gì tức giận, trong lòng yên ổn.
“Ta kêu người hầu mang chút cháo qua, nhớ ăn.
” Tông Chính Ngự bá
đạo nói, hoàn toàn không để ý đến việc Mộ An An vừa nãy lắc đầu.
Mộ An An không đáp.
Những suy nghĩ vẫn đang dừng ở lại trên du thuyền.
Cô nghĩ, dù sao thì Tông Chính Ngự cũng sẽ nhắc đến chuyện ở trên du thuyền, thậm chí còn tự mắng cô một trận.
Nhưng kết quả cuối cùng là …
Tông Chính Ngự nói xong liền gọi người đưa cháo lên, sau đó không nói thêm gì nữa, ngồi vào ghế bên cạnh.
Mộ An An mới vừa hạ sốt, trên người không còn bao nhiêu sức lực, trong lòng không ngừng nghĩ đến chuyện của ngày hôm qua.
Cô muốn chủ động nói nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Hai người vẫn im lặng.
Cho đến khi người hầu đưa cháo
trắng lên.
Tông Chính Ngự yêu cầu người hầu lui xuống, rồi tự tay bưng cháo trắng đến ngồi trước giường của Mộ An An, nhẹ nhàng khuấy cháo trắng đang bốc khói, thổi nhẹ, xác định nhiệt độ phù hợp, lúc này mới đưa tới miệng Mộ An An.
Mộ An An chỉ yên lặng nhìn cháo trắng đưa đến miệng, mũi có chút cay cay.
Ngẩng đầu lên, hai mắt liền đỏ hoe.
Thất gia thấy thế, liền cau mày, anh đặt cháo xuống, rồi đưa tay phải xoa nhẹ trán của Mộ An An: “Còn sốt
sao?
Trên trán anh có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ của bàn tay của Thất gia cùng với mùi khói nhàn nhạt từ đầu ngón tay anh.
Mộ An An cực kỳ thích mùi khói.
Khi còn nhỏ, ở trong nhà ông ngoại và mẹ không có hút thuốc, chỉ có ông cha cặn bã hút thuốc, nhưng mẹ Mộ An An nghiêm khắc ra lệnh cho ông cha cặn bã nếu muốn tới gần cô, thì phải khử sạch mùi khói ở trên người.
Tuy nhiên, ông cha cặn bã hiếm khi gần gũi với Mộ An An.
ông ta không thích Mộ An An, Mộ An An từ nhỏ cũng đã không thân thiết gần gũi với ông.
Mộ An An lớn lên, ở bên ngoài ngửi được một ít, nhưng cô cảm thấy điều đó không khó chấp nhận như lời mẹ nói.
Sau này tới Ngự Viên Loan, cô vẫn có thể vẫn ngửi thấy mùi khói thoang thoảng từ người Thất gia.
Mùi khói rất thuần khiết, nhàn nhạt, không nồng cũng không hăng, đặc biệt khiến người ta say mê.
Cô rất thích.
Vừa ngửi thấy mùi này, Mộ An An liền cảm thấy rất an tâm.
Mất đi mọi thứ, cũng không muốn mất đi mùi hương này.
“Thất gia.
”
Mộ An An hít một hơi thật sâu, thanh âm có chút khàn khàn.
Bản thân cô cũng không biết, bởi vì mình phát bệnh, hay là trong lòng mình có điều gì đó.
“Sao đó?”
“Chú không muốn nói với cháu về những gì đã xảy ra trên du thuyền
ngày hôm qua sao?” – Sau khi suy nghĩ, Mộ An An vẫn là chủ động nói về chuyện này: “Chú không trách cháu sao?”
“Ngày hôm qua đã qua rồi.
” – Tông Chính Ngự liền trả lời một cách thẳng thắn.
Trái tim Mộ An An bỗng chốc thắt lại.
Tông Chính Ngự lại bưng cháo trắng lên, khuấy nhẹ rồi đút vào miệng Mộ An An.
Mộ An An vốn dĩ đã từ chối, cô thật sự ăn không vô, trong bụng luôn có cảm giác có chút buồn nôn.
Nhưng Thất gia tự mình đưa tới, nên cô không nỡ từ chối.
Tông Chính Ngự đút Mộ An An ăn hơn một nửa bát cháo nhỏ, cuối cùng thấy cô cau mày thực sự ăn không được nữa nên anh đặt bát sang một bên.
Anh lấy khăn giấy ra, cẩn thận lau cho Mộ An An rồi đo lại nhiệt độ cho cô, xác định mọi thứ vẫn bình thường.
“Có chỗ nào không thoải mái không?”
Mộ An An lắc đầu: “Thoải mái hơn nhiều rồi.
”
Thể chất của cô không được tốt lắm, thường xuyên đau ốm nhưng cũng mau khỏe lại.
Thấy sắc mặt Mộ An An có chút hồng hào, Tông Chính Ngự lúc này mới ngòi trở lại trên ghế.
Anh ngồi có chút thản nhiên, hôm nay cũng không mặc quần áo chỉnh tề, khiến cả người toát ra một loại lười biếng quyến rũ.
“An An.
”
Tông Chính Ngự chậm rãi gọi một tiếng.
Mộ An An nghiêng đầu nhìn Tông
Chính Ngự.
Tông Chính Ngự nhướng mắt: “Ngày hôm qua ở trên ca nô, cháu đã hỏi thảm kịch của Mộ gia có liên quan đến ta không.
”
Tông Chính Ngự nhắc tới chuyện này, trái tim Mộ An An như bị bóp nghẹt ngay lập tức, rất căng thẳng.
Không biết làm thế nào để có thể thở được một lúc.
Vẻ mặt vô cùng cứng ngắc.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...