Phòng phòng, chỉ còn lại một đám vệ sĩ cùng với Mộ An An và bác sĩ cổ.
Bác sĩ Cố đi đến bên cạnh Mộ An An, đẩy kính mắt: “Tiểu thư An An, cô nói Thất gia là phú hào bao nuôi của cô, Thất gia biết không?”
“Nhất định không biết.
”
Mộ An An đáp lại một cách sảng khoái, trên mặt mang theo ý cười, nhìn bác sĩ cố đầy ẩn ý: “Nhưng, hôm nay tôi đã biết, hóa ra bác sĩ cố cũng có lớp ngụy trang.
”
Biểu cảm của Bác sĩ cố có chút
ngừng lại, vẻ mặt khó hiểu nhìn Mộ An An.
Mộ An An nhún vai: “Từ lúc được đưa đến Ngự Viên Loan, tôi đã biết tất cả người ở Ngự Viên Loan đều cao thủ ẩn, ngay cả những người làm vườn cũng là những sát thủ tiếng tăm lẫy lừng.
Nhưng bác sĩ cố thì tôi vẫn không có nhìn ra, tôi cảm thấy thân phận của anh hẳn là không hề đơn giản, nhưng càng quan sát thì càng cảm thấy anh chỉ là một bác sĩ.
Nhưng hôm nay, thì không giống như vậy.
”
Bác sĩ Cố nhíu mày, không có trả lời.
Không cần rời khỏi Ngự Viên Loan,
anh cũng có thể cho ta một đội vệ sĩ, còn có A Nhất, vừa nhìn thấy liền biết là cao thủ, thân phận của anh thật sự không đơn giản nhỉ, bác sĩ cố!”
“Không tiết lộ một chút, trên người anh có lớp ngụy trang nào không?”
Mộ An An nói tới ngụy trang, tựa như chủ đề nói chuyện với bác sĩ cố ngày hôm qua, che dấu thân phận.
Sau khi bị vạch trần, bác sĩ cố cũng không vội phủ nhận, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, ôn nhuận như ngọc nói: “Tiểu thư An An, không lột bỏ lớp ngụy trang của người khác,chính là phép lịch sựcơ bản.
”
Mộ An An nghiêm tục gật đầu: “Đúng là như vậy, nhưng tôi không phải là một người lịch sự.
”
Bác sĩ Cố kinh ngạc.
Mộ An An cười xấu xa: “Nhưng ngoài trừ chuyện của Thất gia và mẹ của tôi ra, còn lại tôi đều không có hửng thú.
”
Điều này có nghĩa là cô không có hứng thú biết bác sĩ cố có bao nhiêu lớp ngụy trang.
Mà lúc này, Lượng Lượng đã thay quần áo xong và đi tới, Mộ An An mỉm cười chấp nhận, rồi kết thúc cuộc trò chuyện với bác sĩ cố.
Đang chuẩn bị rời đi, điện thoại liền vang lên.
Khi nhìn thấy trên điện thoại hiện ra hai chữ “Thất gia”, vẻ mặt Mộ An An liền cứng đờ.
Tại sao Thất gia lại đột nhiên gọi điện tới?
Cô vừa mới cùng Thất gia nổi sóng gió, thầm nghĩ ít nhất đêm nay Thất gia sẽ không để ý tới cô.
Chẳng lẽ, đã phát hiện ra manh mối gì rồi sao?
Mộ An An nhấn vào màn hình, nói với bác sĩ Cố và Lượng Lượng ở đằng trước: “Các người đi ra ngoài trước đi, tôi vào wc một lát.
”
Lượng Lượng hiểu ý, không quay đầu lại liền vẫy tay, đi theo mọi người ra ngoài.
Nhưng bác sĩ cố vẫn còn chần chừ nhìn Mộ An An.
Mộ An An cầm điện thoại đi về phía phòng tắm.
Điện thoại được kết nối, Mộ An An gỡ
máy biến đổi giọng nói ra, không có lên tiếng.
Tông Chính Ngự ở bên kia cũng im lặng.
Mộ An An sau khi gỡ máy biến đổi giọng nói ra, Tông Chính Ngự cũng không có ý định mở miệng.
Chần chừ vài giây, Mộ An An chủ động hỏi, “Thất gia?”
“Uh.
”
II
II
Lại không có một tiếng động.
Mộ An An nháy mắt mấy cái: “Thất gia, có chuyện gì không?”
Thất gia: “ở đâu?”
“ở nhà Trần Hoa, cậu ấy phải giúp mẹ cậu ấy làm chút việc, đợi lát nữa mới đi mua sắm.
” – Mộ An An chớp mắt trước gương, nói chuyện khá bình tĩnh.
Vốn dĩ cô muốn nói đang đi mua sắm, nhưng lại sợ Thất gia hỏi địa điểm cụ thể của trung tâm thương mại, lỡ như bị vạch trần thì sẽ rất tệ.
Ở nhà Trần Hoa là an toàn nhất.
Buổi tối không về sao?” – Thất gia lại
hỏi.
“Buổi tối cháu phải trực ca đêm, sáng mai mới về.
” – Mộ An An trả lời.
Sau khi hai câu đối thoại này chấm dứt, hai bên lại rơi vào trạng thái im lặng.
Mộ An An cảm thấy rất kỳ lạ, với lại vữa vốn cô dĩ đang làm chuyện xấu, cho nên chột dạ, luôn luôn có một loại dự cảm vô cùng bất an.
Mộ An An cẩn thận hỏi: “Thất gia, còn có chuyện gì nữa không? Trần Hoa gọi cháu.
”
Không có việc gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...