Khi đang đi trên đường một đoạn đường vắng, bỗng một đám người người mặc áo đen xông ra chặn xe của cô lại.
Vì thắng bất ngờ, cô bị hất về phía trước may mà có
Lâm Gia Hào nắm tay kéo lại.
An Hạ bất ngờ quay thơ cùng tiếng nói trong trẻo như một đứa bé.
sang nhìn anh ta nhưng lại nhận được ánh mắt ngày “Chị cần thận kẻo ngã."
Khỏe môi An Hạ giật giật, tiếng “chỉ” mà anh ta thốt ra thật ngượng ngạo nói không nên lời.
Tuy anh ta hiện tại không còn minh mẫn như trước nhưng nhìn chút gì đó hiện lên sự thương xót dành cho anh ta.
biểu cảm cùng khuôn mặt vô tội hiện giờ, lòng cô có
Thuộc hạ quay ra sau nói với An Hạ.
“Quốc chủ phía trước có người muốn còn trở chúng ta."
An Hạ thu lại thái độ của mình, cô chỉnh lại trang phục có phần lộn xộn sao cú va vừa rồi.
"Có nhận ra là ai không?" "Nhìn mặt rất lạ, e là không phải người của Thành pho A."
An Hạ gật đầu, cô đẩy cửa bước ra
Tên cầm đầu ánh mắt dán chặt vào hình bóng đang manh, trên mặt đeo một kính mát màu đen nên từ xe bước xuống, một cô gái có thân hình mỏng không nhìn ra được thái độ của cô ta hiện tại như thế nào.
Trong đầu chợt này có một suy nghĩ, hắn ta trừng mắt nhìn rõ người phụ nữ ấy lần nữa.
Trên người mặc áo sơ mi trắng quần tây kết hợp với áo vest đen, phong cách này đâu phải dáng vẻ của một quốc chủ xã hội đen.
An Hạ nhìn bọn họ, quan sát một lượt xong cố gắng hình dung đã gặp bọn chúng lần nào chưa nhưng rồi cô nhận được chỉ có một đáp án là không.
Sau khi An Hạ đi ra, đàn em cũng theo đó mà lần lượt bước xuống đến bên cạnh cô.
Ánh mắt Lâm Gia Hào lạnh hằn xuống nhìn về phía
An Hạ, môi khẽ nâng lên rồi mắt thoáng nhìn sang đám người đối diện.
Tên cầm đầu cầm cây sắt chống xuống đất, mắt hất lên trời, lời nói thốt ra không mấy thân thiện.
“Mau giao người đàn ông cô đang giam giữ ra đây?" Mày An Hạ nhướn nhưởn, nhìn vào trong xe.
Lâm Gia Hảo rất nhanh đã khôi phục lại dáng vẻ khi nảy, ảnh mắt có chút khiếp sợ nhìn tới nhìn lại rồi đụng chạm đến con người khó hiểu mà An Hạ dành cho anh ta.
Ra chương nhanh nhất tại _ TrumTruye n.c om _
An Hạ cắn nhẹ cánh môi suy nghĩ.
Rốt cuộc ai đã kêu người đến đây để cứu Lâm Gia
Hào?
Là Uyển Nhi sao?
Nhưng cô ta hiện tại đang ở bên Đức mà.
Không đúng, đợt trước mình bị tập kích ở sân bay và đã biết được cô ta đã về đây.
An Hạ khoanh tay lại, người hơi dựa vào thân xe.
Nở nụ cười xã giao nhìn đám người họ.
"Lido?"
Tên cầm đầu thấy cô không chịu thỏa hiệp liền không vui, vứt cây sắt cho đàn em của mình, móc trong túi ra một khẩu súng lục chi thẳng về phía An
Ha.
Thuộc hạ của cô cũng theo đó đồng loạt rút súng ra, chạy đến trước mặt An Hạ bao vây bảo vệ sự an toàn của cô.
An Hạ đứng ở giữa thẳng người, kiêu ngạo không sợ chết, ánh mắt lạnh lẽo nấp sau mắt kính nhìn thẳng về người đàn ông.
“Là Uyển Nhi phải các người đến cứu anh ta?"
Nghe nhắc đến em gái, thái độ của Lâm Gia Hào có chút thay đổi.
Ánh mắt anh thẫn thờ nhìn đám người kia.
Uyển Nhi đến cứu mình sao? Em ấy vẫn còn nghĩ đến người anh này sao?
Nghĩ đến điều đó là thật, Gia Hào như lấy lại được sự sống cho mình, ánh mắt anh ướt ướt khẽ nở nụ cười hạnh phúc.
"Đừng nhiều lời mau đưa hắn ta cho tạo, ông đây không muốn đối phó với một người phụ nữ chân tay yếu đuối như cô
Thái độ hắn ta rõ rành xem thường cô, lời nói thể hiện rõ cô thật sự không xứng làm đối thủ của hắn.
An Hạ vén mấy sợi tóc mai ra sau mang tai, một lát sau đẩy đám thuộc hạ của mình ra, bản thân từ tốn đi về phía bọn họ.
Tên cầm đầu thấy cô đi về hướng này, tay cầm súng bắt buộc hưởng theo phía cô đi.
An Hạ từ đầu cho đến cuối không một dấu hiệu sợ hãi nào mà chỉ nhẹ nâng khỏe môi lên cười.
“Tôi nói cho anh biết, đừng bao giờ xem thường phụ nữ vì cái giá phải trả nó rất lớn." “Người phụ nữ yếu kém như cô tốt nhất nên ngâm miệng lại đừng nói nhiều, không ông đây cho ăn đạn thì đừng nói sao xui."
An Hạ bình thản đi về phía trước còn không ngừng vỗ tay tán thường lời nói của hắn ta.
Bên trong xe, Lâm Gia Hào không biết cô định giờ trò gi.
Chỉ cần An Hạ giao mình cho đám đó thì mọi chuyện đã được giải quyết êm xuôi rồi sao? Cứ dây dưa với đám này đâu có tốt cho cô, anh cũng không có giá trị lợi dụng.
Khi An Hạ tiến lên một bước, hắn sẽ lùi về sau một bước cử thể người tiền người lùi.
An Hạ thấy được sự phòng bị của hắn, khỏe mắt càng hiện rõ sự cười cợt.
Súng đã cầm trên tay mà không dám bắn đúng là tháng hèn,
Khi cách nhau vài bước chân, đột nhiên An Hạ dừng chân xoay người dùng lực đưa chân đá văng súng hắn ta cầm trên tay, nhanh như chớp chạy đến đạp hắn ta ngã dài xuống nền đường.
Vì hành động của cô quả đột ngột và dứt khoát nên không ai kịp mà chống trả lại, đến khi lồng ngực truyền đến cơn đau nhói mới nhận ra mình vừa bị đánh.
Tên cầm đầu ôm lấy ngực của mình cố hít một hơi thật sâu để khống chế cơn đau xuống, đưa tay lên ra lệnh, “Bắn chết bọn nó cho tao"
Nhận được chỉ thị, cả đám đàn em của hàn lấy súng AK có sẵn bên người hướng về An Hạ và người của cô bắn.
An Hạ nhanh chóng né sang một bên, nhớ đến Lâm
Gia Hào còn đang ngồi trong xe có chuyển hưởng chạy về hướng xe của mình.
Khi thấy cô đến gần, Gia Hào liền hiện bộ mặt không biết chuyện gì nhìn ra bên ngoài.
Chỉ là chưa kịp làm gì đã bị An Hạ nắm tay kéo đi, bên eo lấy cây súng của tổ chức ra bắn trả bọn họ.
An Hạ kéo Lâm Gia Hào đến một góc cây, mắt vừa nhìn quan sát để phòng vừa liên tục căn dặn anh ta.
nguy hiểm khi nào tôi giải quyết xong mọi chuyện sẽ quay lại dẫn anh đi." “Anh ở đây ngoan đừng có ra ngoài nha, bên kia rất
Không đợi Lâm Gia Hào trả lời, cô đã xông ra nấp ở một nơi khác trừ khử đám vừa rồi.
Tên cầm đầu nhìn xung quanh không còn bóng người chỉ còn lại chiếc xe phía trước, hắn ta đi đến kiểm tra tìm xem coi có người mình cần tìm không.
Nhưng trước mắt chỉ thấy bên trong xe không một bóng người.
Hắn ta tức giận, đạp mạnh vào bánh xe nổi trận lôi đình quát lớn.
"Con mẹ nó, vậy mà để cho chúng thoát.
Con ranh con đó nhất định không phải người thường dám đánh ông đây ra nông nỗi này, đợi khi tao bắt được mày sẽ cho mày xuống địa ngục.
An Hạ từ từ tháo kính xuống, ánh mắt sắc bén nhìn bóng lưng của hắn ta khẽ nở nụ cười.
Tay chuẩn bị bóp cô tiến hắn lên đường thì phía sau có một thứ gì đó chĩa người
An Hạ khả quay đầu, phát hiện Lâm Gia Hào đang nhìn cô cười cười.
"Tôi kêu anh ở đó kia mà, chạy ra đây rất nguy hiểm.
An Hạ cứ nghĩ Lâm Gia Hào ham vui nên mới đi ra nhưng cô không biết anh ta chính là đang uy hiếp cô.
"Diệp An Hạ! Cuối cùng cô cũng lần nữa rơi vào tay tôi."
Lời nói lạnh băng cùng sự đắc thắng hiện rõ trong câu nói của anh ta, đột nhiên An Hạ buông súng xuống rồi nở nụ cười thật lớn.
"Hóa ra tôi lại mềm lòng sai người."
Tay cầm súng của Lâm Gia Hào chợt siết chặt lại, ánh mắt phức tạp nhìn người phụ nữ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...