Như chợt nhớ ra chuyện gì, Chu Hạo hốt hoảng buông An Hạ ra đứng lên định bước ra cửa. An Hạ nhìn anh có dấu hiệu muốn chạy trốn liền hớt ha hớt hải la lên:
"Anh định bỏ mẹ con em lần nữa sao? Anh mà như vậy thì cả đời này em sẽ hận chết anh, cái đồ vô lương tâm."
An Hạ khóc nức nở mắng anh, cô không còn đủ sức lực chạy lại phía anh nữa. Nếu ngày hôm nay Chu Hạo bước ra khỏi cánh cửa này xem như cô không còn muốn anh thêm nữa, tìm kiếm lâu như vậy mà anh vẫn không hiểu cho mình thì cô biết phải làm sao đây?
Chu Hạo khiếp sợ chạy đến ôm lấy cô vào lòng, tay nhanh chóng lau nước mắt cho cô, giọng trầm ẩm an ủi:
"Ngoan, anh có bỏ em đâu. Chỉ là anh nghe Tiểu A nói bà nội đang nhập viện nên mới chạy về đây. Giờ anh phải đến xem bà như thế nào trước rồi về nói chuyện với em sau."
"Bà không có bị làm sao cả."
Lúc này ngoài cửa quản gia Lý đỡ lấy nội Chu bước vào, phía sau còn có nhiều người đi theo nữa, ba mẹ của An Hạ, Hàn Thiên, Lãnh Thần, Thiên Băng, Di Nhã và có cả Ân Khánh nữa. Mặt Chu Hạo ngơ ngác nhìn xung quanh, sao anh có cảm giác mình bị giăng bẫy thế này, lạnh nhạt hỏi:
"Có phải mấy người bày mưu hay không?” Nội Chu vừa thấy anh về đã vui đến mức cười híp cả mắt nhưng khi thấy anh đưa thái độ không đồng tình ra nói chuyện liền nỗi trận lôi đình. Bà nâng cái cây gậy lên hướng chân anh đánh tới.
"Anh xem anh làm ra loại chuyện gì rồi, làm cháu dâu mang thai xong bỏ đi. Anh có biết mấy tháng nay nó phải trải qua trận ốm nghén cực khổ như thế nào không? Còn anh thì sao? Trốn ở cái xó nào không ai hay biết. Nếu tôi không gặng hỏi Tiểu A thì có lẽ đến lúc An Hạ sanh anh cũng không hề biết chuyện này."
Sự việc này vốn anh chưa từng nghĩ bản thân sẽ gặp phải. Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy chiếc bụng to lớn của cô thông qua màn hình led anh không thể quên được cảm giác hoảng sợ của mình lúc đó là như thế nào. Anh nhanh chóng điện hỏi Tiểu A xem cô đang ở đầu và chạy đến đó ngay, thậm chí anh quên mất việc mình về đây vì bà nội chứ không phải vì cô.
"Đứa bé này thật ra con đâu có mong muốn, đó là một tai nạn và con không hề hay biết."
Chu Hạo tàn nhẫn nói lời tuyệt tình, ánh mắt ngấn nước của An Hạ nhìn vào bóng dáng anh đang ngồi bên cạnh. Miệng nở nụ cười gượng gạo, nước mắt lần nữa tuôn rơi. Chỉ khác lần này cô không nháo nữa mà lặng lẽ đưa tay lên gạt cái vòng tay anh đang ôm mình xuống. Thân thể cố gắng nhích người ra xa anh, Chu Hạo nhìn cô như vậy vô cùng đau lòng, định tiến lại thì bị giọng nói lạnh lùng của cô ngăn cản. "Anh đi đi, trong chuyện này người có lỗi là tôi không liên quan gì đến anh cả. Hôm nay tôi chính thức nói lời tha thứ cho anh, ân oán của chúng ta chính thức hòa giải ngay tại đây. Đứa con này do tôi tính kế mà có, anh không tự nguyện nên tôi sẽ không ép anh chịu trách nhiệm.”
Mọi người đứng xung quanh nhìn cảnh trước mắt lập tức nhíu mày đến lợi hại, nội Chu thở dồn dập bàn tay run rẩy chỉ thắng vào mặt Chu Hạo nhưng bà không thốt nổi nên lời.
Thiên Băng bế đứa bé trên tay, cô mới vừa sinh được hai tháng vốn dĩ còn ở nhà tịnh dưỡng nhưng khi biết anh trai về nước liền không do dự kêu Lãnh Thần chở cô đến đây. Giây phút thấy anh mình bằng da bằng thịt đứng trước mặt mình cô đã vui đến nhường nào, nhưng khi anh ấy phủ nhận mối quan hệ của mình với chị dâu, cô thật sự cảm thấy anh hai thật xa cách, không còn là người cô yêu mến lúc trước nữa.Truyện 88.net cập nhật truyện hay nhanh nhất.
"Anh sao lại nói chị dâu như vậy?"
"Anh và An Hạ đã ly hôn rồi nên cô ấy không còn là chị dâu của em nữa, hơn thế cô ấy còn là cháu nuôi của bà nội, bây giờ là em nuôi của hai chúng ta thì làm sao có quan hệ tình cảm với nhau. Đứa bé này vốn dĩ không được phép có mặt trên đời."
An Hạ thật sự mất bình tĩnh cô đưa tay lên hướng mặt anh đánh xuống.
"Anh cút khỏi đây cho tôi, tôi sẽ không để anh giết con tôi đâu." mẹ An Hạ vẫn im lặng để cho con mình giải Ba quyết, ông bà vốn dĩ không thể xen ngang vào chuyện của con gái. Dù sao cậu ta cũng không còn là con rể của ông bà nên không tiện để nói chuyện. Hàn Thiên, Lãnh Thần như nổi cáu lên định xông đến đánh anh một trận nhưng bị Ân Khánh ngăn lại.
"Hai người đừng manh động, tôi tin Chu Hạo đang bày kế gì đấy."
Không phải cậu không tức giận khi thấy Chu Hạo đối xử với người con gái mình thương như vậy, nhưng cậu muốn thử xem Chu Hạo định làm gì tiếp theo. Nếu anh ta bỏ rơi An Hạ thật thì cậu sẽ không tha cho anh ta.
Nội Chu ôm lấy ngực trái của mình, nhỏ giọng lên tiếng:
"Chỉ vì mối quan hệ như vậy mà anh chối bỏ hai mẹ con An Hạ sao? Nếu như bà nói đồng ý cho phép hai đứa thì con có chịu ở bên nó hay không?"
Chu Hạo ngồi thẳng lưng lại, miệng khẽ nở nụ cười gượng gạo rồi lắc đầu.
“Một lão phu nhân của Chu Thị thì làm sao có thể nuốt lời được, năm đó con cầu xin nội như thế nào nội có cho con đâu. Hại con mất đi cơ hội năm năm, nội nói xem tâm con giờ đã chết thì sao có thể sống lại đây."
"Chu Hạo! Là nội sai, nội không nên để con chịu thiệt. An Hạ đang mang thai, con bé cũng bỏ qua cho con rồi, hay con buông bỏ khúc mắc này đi." An Hạ nhìn nội Chu hạ mình trước anh như vậy mà chua xót không thôi. Cô đỡ lấy bụng của mình bước qua bên cạnh giường đưa tay ra nắm lấy cổ tay Chu Hạo kéo đi.
"Tôi không cần anh nữa, anh rời khỏi đây đi anh đừng làm khó mọi người nữa. Từ đây về sau tôi sẽ không xen vào cuộc sống của anh nữa."
Đáy lòng Chu Hạo run lên nhưng anh không phản ứng gì vẫn ngồi lì chỗ đó không có dấu hiệu nhúc nhích. Thấy anh như vậy, An Hạ không còn cách nào nữa chân từ từ hạ xuống định quỳ cầu xin anh thì cánh tay Chu Hạo bỗng đưa ra ôm lấy eo cô, tay kia che bụng bầu của cô cho không đụng vào cạnh giường, giây sau An Hạ đã ngồi trọn trong lòng Chu Hạo.
Ánh mắt không vui của anh nhìn cô gái nhỏ này, thật là anh chỉ muốn bà nội thừa nhận mối quan hệ của bọn họ thôi chứ đâu có nói anh không muốn cô đâu.
"Mọi người ra ngoài đi, con có chuyện muốn nói với An Hạ."
"Cậu không được ép buộc con bé phá thai nha, nếu không Diệp gia dù có tán gia bại sản cũng không tha cho cậu."
Cha của An Hạ nhịn không được buông lời cảnh cáo, nhìn con gái cưng bị ức hiếp lòng ông đau như cắt. Chu Hạo ngẩng đầu lên nhìn ông, miệng nở nụ cười chân thành.
"Con sẽ không làm gì quá đáng đâu ba." Chữ ba như kích thích mọi người, họ bắt đầu không hiểu Chu Hạo đang định bày trò gì, nhưng thấy anh cứ nhất quyết muốn mọi người rời khỏi nên đành chấp nhận lặng lẽ lùi ra.
Trong phòng giờ đây chỉ còn lại cô và anh, không gian tĩnh lặng đến đáng sợ. An Hạ nghe rõ tiếng thở đều đều của anh, cảm nhận được anh đang ở bên cạnh mình nhưng sao xa cách quá.
"Không ai ở đây nữa, anh buông tôi ra được rồi không cần phải diễn kịch ân ái cho ai xem.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...