Bên ngoài Tiểu A đã đứng sẵn ở đó, người hướng về phía cô có thể cậu ta đang đợi mình. Thở dài một hơi, cô đành đi lại chỗ cậu ta mà ngồi yên vào trong xe, nếu cô bướng bỉnh có khi lại làm khổ mọi người. Mọi chuyện có thể để cô chịu, nhưng cô không muốn ảnh hưởng đến người khác. Biết anh không ưa gì mình nên cô ngồi nhích ra xa tạo khoảng cách với anh, còn anh cũng không thèm nhìn cô dù chỉ một lần và luôn tỏ thái độ khó chịu với cô. Tiểu A ngồi phía trước qua kính chiếu hậu nhìn hành động của hai người chỉ biết lắc đầu.
Tại sao cứ phải đối xử với nhau như thế chứ? Dù sao cũng là vợ chồng với nhau thì nên yêu thương giúp đỡ nhau, không vì chữ tình thì cũng nên vì chữ nghĩa.
Rốt cuộc cậu không hiểu cuộc hôn nhân của người giàu nó lại mệt mỏi như thế nào? Phải sử dụng hình thức hôn nhân ép buộc hoặc là kí hợp đồng vì lợi ích của đôi bên sao?
Được một lúc thì cuối cùng xe cũng dừng lại ở trước cổng biệt thự Chu Hạo. Tiểu A định xuống xe mở cửa cho anh nhưng bị anh ngăn lại.
"Không cần, tôi tự xuống."
Cậu gật đầu với anh rồi nhìn qua cô, anh thấy được quát lên:
"Cô ta có tay sẽ tự biết mở, cậu không cần quan tâm cô ta."
Nói xong bước nhanh xuống đi vào nhà, An Hạ nhìn cậu cười nhẹ một cái rồi cũng bước theo sau, bỏ lại cậu ở trong xe nhìn ra.
Tiểu A nghĩ thầm trong lòng, mong là sau này Tổng giám đốc của anh sẽ nhận ra thiếu phu nhân là một cô gái đáng được bảo vệ.
[.]
Quản gia Lý có thói quen đi ra cửa đợi anh để xách cặp và áo khoác cho anh, hôm nay cũng vậy bà đã đứng sẵn ở đấy, thấy anh vào bà lập tức đi đến định đưa tay ra nhận lấy cặp tài liệu trên tay anh, nhưng bị anh lắc đầu ngăn lại. Bà khó hiểu nhìn anh không biết anh muốn gì, đến khi thấy thiếu phu nhân đi vào thì nghe được thiếu gia lên tiếng.
"Cầm lấy và đi vào chuẩn bị đồ ăn cho tôi.”
Xong đưa cả áo khoác và cặp cho cô, cô mới vào chưa hiểu chuyện gì thì trên tay đã cầm lấy đồ mà anh đưa cho. Quản gia Lý ngạc nhiên trước thái độ của anh, anh có bệnh sạch sẽ, tuy có mối quan hệ yêu đương với Uyển Nhi tiểu thư nhưng chưa bao giờ anh cho phép cô ta chạm vào đồ của mình.
Đây có được xem là một tiến triển tốt trong mối quan hệ của hai người không? Bà nhìn cô ánh mắt trìu mến rồi đi đến nói nhỏ bên tại cô:
"Xem ra thiếu gia cũng có để ý đến thiếu phu nhân đấy.” Mặt cô ngượng ngùng không biết nói sao cho bà hiểu, nếu nói hôm nay ở công ty anh ta đã hành hạ cô đủ, nên khi về nhà không còn gì để kiếm chuyện với cô, thì bà có nói như thể với cô không?
Nhưng cô không muốn nói ra sợ bác lại thất vọng, cô chỉ đành nằm lấy tay bác rồi nhỏ giọng nói:
"Cảm ơn bác đã suy nghĩ cho con, thôi con vào làm buổi tối cho anh ấy đây”
"Được, phu nhân đi nhanh đi, còn mấy thứ này để tôi cầm giúp cho.”
Bà đưa tay ra nhưng bị cô từ chối nói: “Để con đem vào là được rồi, không anh ấy lại mắng bác." Bà không muốn cô khó xử nên đứng sang một bên cho cô vào trước, rồi mình theo sau.
An Hạ cầm lấy mọi thứ đi lên phòng của anh, đứng trước cửa phòng mặt nhăn lại.
Anh ta không cho cô bước chân vào căn phòng này, nhưng lại bắt cô cầm lấy đồ của anh ta, rõ ràng anh ta đang làm khó mình mà.
Suy nghĩ một lúc xong cô quyết định đi qua phòng mình cất đồ của mình xong đem đồ của anh xuống đặt ở sofa, bản thân thì vào bếp bắt đầu làm công việc của mình. Nhưng cô đâu biết anh thích ăn cái gì? Nếu lại nấu món không hợp khẩu vị của anh ta, xong anh ta bắt đổ đi thế thì phí đồ ăn quá.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không có tiến triển gì, cuối cùng cô đành phải nhờ sự giúp đỡ của quản gia Lý, bà nói bà chăm anh từ nhỏ vậy chắc hiểu anh thích ăn cái gì và ghét cái gì. Dĩ nhiên quản gia Lý rất sẵn lòng giúp đỡ cô, hiểm lắm thiếu gia mới để cho một cô gái ngoài người giúp việc trong nhà nấu đồ ăn cho mình, thì lí do gì bà đây không giúp cô ấy? Hơn nữa đây là thiếu phu nhân, vợ của thiếu gia.
Mười lăm phút sau, mọi thứ đã chuẩn bị xong cô đưa tay lên lau đi những giọt mồ hôi tụ lại trên trán, xong quay qua nhìn quản gia cười tươi.
"Cảm ơn bác đã giúp con, không thì con không biết phải làm gì luôn."
"Đây là nhiệm vụ của tôi mà, nếu phu nhân không biết cái gì cứ hỏi tôi, tôi biết sẽ giúp hết.”
"Dạ được, nhưng có một điều cháu muốn nói với bác.”
"Chuyện gì thế?”
Bà đưa bộ mặt khó hiểu ra nhìn cô, cô nằm lấy bàn tay nhắn lại vì tuổi tác của bà, sau đó cuối người hơi thấp xuống ánh mắt dịu dàng nhìn bà.
"Đừng gọi con là phu nhân mà hãy gọi con là An Hạ và hãy xem con như là một đứa cháu trong gia đình, chứ đừng xem con là chủ căn nhà này. Bác biết đấy, con và anh ấy là không thể nào mà.”
Đưa bàn tay còn lại lên vỗ nhẹ tay cô, làm sao bà hết yêu thương cô gái này đây, cô ấy quá tốt để bà bất chấp hết mọi thứ mà bảo vệ cô ấy.
"Vậy được, sau này tôi gọi cô là An Hạ, nhưng với điều kiện không có thiếu gia ở đây, nếu không tôi sẽ bị trách phạt.”
"Dạ được.”
Cô nhìn bà cười híp mắt lại và ôm chẩm lấy bà, bà cũng vui vẻ ôm lại.
"Hai người làm gì đó?”
Đang giữa lúc không gian đầy hạnh phúc vui tươi thì nghe được âm thanh lạnh lẽo truyền tới sau lưng.
An Hạ và quản gia Lý giật mình vội tách nhau ra, xong đưa mắt bất ngờ quay ra sau nhìn.
Thấy anh đứng đấy khuôn mặt không vui đang nhìn mình,
An Hạ nuốt nước bọt một cái rồi mới khẽ nhìn qua quản gia Lý.
Không nghe hai người họ trả lời, anh hỏi lại lần nữa, nhưng lần này giọng anh quát lớn lên.
"Sao không trả lời.”
Cô không để ý đến anh giận dữ như thế nào mà quay qua nhìn quản gia Lý.
"Bác đi làm việc của bác đi, ở đây có con rồi."
“Thiếu gia..."
"Không sao đâu.”
Bà sợ anh lại làm khó gì cô nên mới đứng đó có gì dễ chạy ra ngăn lại, nhưng bị cô hối thúc rời đi.
Bà đứng đó nhìn hai người họ một lúc sau đó không tình nguyện mà đi ra, nhường lại không gian cho họ.
Đợi quản gia Lý đi khỏi, cô mới nhìn thẳng vào mắt anh mặt lạnh nhạt nói: "Anh lại bàn đi, tôi đã chuẩn bị hết mọi thứ rồi."
Trước thái độ đó cơn nóng giận của anh ngày càng lớn, đi nhanh lại nằm chặt tay cô đưa đến trước mặt.
“Cô đừng có mà tỏ ra hống hách như thế, tôi sẽ cho cô biết đau khổ là như thế nào?”
Đẩy mạnh cô ra sau, anh đi lại bàn cầm đũa lên chuẩn bị ăn đồ ăn cô nấu, nhưng khi đưa đến gần miệng thì đầy ra. Để mạnh đôi đũa và chén cơm xuống, giọng gắt gỏng vang lên.
"Đây mà gọi là đồ ăn sao? Nhìn mà chướng hết cả mắt.” Đứng bật dậy đá mạnh cái ghế phía sau ra, do dùng lực nên khiến nó ngã mạnh xuống sàn tạo ra âm thanh lớn *rầm*.
Người giúp việc ai nấy cũng chạy nhanh vào xem coi có chuyện gì, quản gia Lý ở ngoài tay nắm lại, lo lắng nghe được âm thanh lớn cũng chạy theo vào.
An Hạ cũng bất ngờ trước hành động thái quá của anh, chưa kịp lên tiếng đã thấy nhiều người đứng vây quanh nhìn cô và anh.
Những lời định nói ra cũng nghẹn lại ở cổ. Chu Hạo thì trái ngược lại, mắt âm u lại nhìn bọn họ một lượt rồi giọng lớn tiếng nói:
“Đi ra.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...