Anh ta nhắc nhở, Cố Sênh Ca mới nhìn vào trong gương, vết cắn trên cổ mình là do gã đàn ông xui xẻo kia cắn!
Muốn mở miệng giải thích, nhưng dù có giải thích thì Hạ Mặc Thần sẽ nghe sao?
Cô ngước mắt nhìn lên ánh mắt tức giận của anh ta, trả lời một cách khinh thường: “Đúng vậy, là do đàn ông cắn, rồi sao? Lẽ nào Hạ tổng còn muốn can thiệp vào chuyện tôi tìm trai sao? Lúc đầu khi kết hôn là ai đã nói, không được can thiệp vào cuộc sống của người khác! Bây giờ anh có tư cách gì can thiệp vào cuộc sống của tôi! Anh tự xem lại bản thân anh! Trên cổ rốt cục có bao nhiêu vết cắn của phụ nữ!”
Nói xong cô lập tức đẩy Hạ Mặc Thần ra.
Đóng sập cửa lại rồi xuống lầu.
Đóng cửa xong thì tai cũng thanh tĩnh hơn.
Lúc này chị Tường đi vào, xót xa an ủi cô: “Phu nhân, thiếu gia đối xử như vậy với cô đúng là quá đáng! Cô nên nói với lão gia!”
“Không sao đâu chị Tường, muộn rồi, chị mau ngủ đi.”
“Còn phu nhân thì sao?”
“Tôi đi ngủ khách sạn.”
Dứt lời cô bèn bước ra ngoài.
Sau khi lên xe, cô để áo khoác lên ghế lái phụ, ngước mắt nhìn về phía phòng ngủ tầng hai, ánh mắt thoáng lên một tia nhìn buồn bã.
Cô lái xe ra khỏi tiểu khu.
Sau khi Cố Sênh Ca bỏ đi không lâu, Hạ Mặc Thần cũng đuổi người phụ nữ kia xuống giường, “Mặc quần áo vào! Cút ngay đi cho tôi! Nhớ kỹ! Chuyện hôm nay không được nói ra dù chỉ một chữ! Nếu dám nói ra thì cô chắc chắn không có chỗ dung thân ở Bắc Thành!”
Trần Xán lập tức gật đầu: “Sếp Hạ yên tâm, người ta chắc chắn sẽ không nói ra nửa lời, đừng giận mà, người ta vẫn còn có thể tiếp tục làm thỏa mãn anh.”
Giọng nói nũng nịu vừa dứt, anh ta liếc nhìn cô ta một cách chê bai, sau đó quăng chìa khóa xe ra ngoài quát: “Cút!”
Thấy anh ta thật sự nổi giận, Trần Xán chỉ đành nhặt chìa khóa xe, sau đó mặc quần áo rồi lập tức rời đi.
Còn Hạ Mặc Thần đứng trước cửa sổ hút thuốc, cứ nghĩ đến sự khinh thường trong ánh mắt của Cố Sênh Ca, và cả vết cắn trên cổ cô là anh ta lại thấy khó chịu một cách vô cớ!
Cố Sênh Ca lái xe đến ở một khách sạn cách công ty không xa.
Cô có tính ưa sạch sẽ rất nghiêm trọng, mỗi lần công tác phải ở khách sạn thì sẽ đều tự mang theo đồ ngủ, thậm chí có lúc cô còn mang theo vỏ gối ga trải giường.
Bởi vì cô cực kỳ ghét màu trắng.
Mỗi lần nằm trên ga trải giường trắng tinh, lại còn đắp thêm chiếc chăn màu trắng, trong đầu cô luôn hiện lên một cảnh tượng khiến cô đau khổ, thậm chí không thể thở được.
Đó là nỗi ám ảnh lúc cha mẹ mất khi cô còn nhỏ để lại.
Cha mẹ cùng bị tai nạn, không cứu được.
Từ trong phòng cấp cứu đẩy ra, toàn thân từ đầu đến chân đều được đắp vải trắng.
Từ đó, cô không cách nào chấp nhận được màu trắng.
Cho nên, sau khi tắm xong, thay bộ đồ ngủ màu hồng nhạt, cô bèn nằm lên ghế sô pha.
Thế nhưng suốt đêm Cố Mặc Sênh đều mơ thấy ác mộng.
Xuất hiện trong giấc mơ là người đàn ông xui xẻo cô gặp trong phòng VIP quán bar Thượng Thành, cổ bị anh ta cắn mạnh một cái, sau đó người đàn ông đó mở miệng, trong miệng toàn là máu tươi, khuôn mặt anh tuấn cộng thêm ánh mắt tà mị đó giống hệ như ma cà rồng.
Cứ như thế, suốt một đêm khuôn mặt đó xuất hiện lặp đi lặp lại, làm thế nào cũng không xua tan được.
Đến nỗi này hôm sau tỉnh lại cô đã không còn chút sức lực nào.
Sau khi thay bộ trang phục công sở màu đen, cô đem bộ quần áo dính máu kia vứt vào sọt rác.
Coi như là đã đuổi vận đen đi, hy vọng sẽ không bao giờ mơ thấy người đàn ông đó nữa.
Sau khi đến công ty, đương nhiên Cố Sênh Ca lại bị Hạ Mặc Thần châm biếm một phen.
Cô đã quá quen rồi, lựa chọn không quan tâm anh ta.
Hai ngày sau, Hạ Mặc Thần gọi cô đến văn phòng, quẳng cho cô hai bản hợp đồng.
“Chẳng phải năng lực nghiệp vụ của cô vẫn rất lợi hại sao? Cô đi ký hợp đồng với Phong Hoa! Nhớ rõ! Hạ Thị bảy phần! Phong Hoa ba phần! Bắt buộc phải ký được!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...