Ngay khi những lời này được nói ra thì những người trong hội đồng quản trị một phen thổn thức.
Tích Niên đặt ngón tay lên đầu bên kia của bàn hội nghị, móng tay nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn: “Vì Tổng giám đốc Triệu đã không chịu giới thiệu tôi cho mọi người, vậy thì tôi tự giới thiệu nhé.
Xin chào tất cả các thành viên hội đồng quản trị, tôi tên là Cố Tích Niên, là con gái của Tổng giám đốc Cố Lâm.
Tôi nghĩ các thành viên hội đồng quản trị cũ có mặt ở đây hẳn vẫn chưa có quên tôi nhỉ.”
“Cái gì? Cô là con gái của Tổng giám đốc Cố?”
“Hình như Tổng giám đốc Cố đúng là có một đứa con gái tên là Tích Niên.”
“Đúng vậy đúng vậy, tôi cũng nhớ thế.” Các thành viên hội đồng quản trị cũ gật đầu với nhau, tuy các thành viên hội đồng quản trị của Cố thị có những người mới đến, nhưng vẫn là thành viên hội đồng quản trị cũ chiếm phần lớn.
Sắc mặt của Triệu Khiết Vũ lập tức thay đổi, đứng dậy nói: “Mọi người đừng nghe cô ta nói bậy, cô ta là con gái gì chứ, chắc chắn là một kẻ lừa đảo, Tổng giám đốc Cố của chúng ta đang điều trị và nghỉ ngơi ở nước ngoài vì bệnh tật, con gái của ông ta cũng đi theo ra nước ngoài rồi! Căn bản không thể về đây.
Mọi người đừng bị cô ta lừa gạt!”
Lời nói của Triệu Khiết Vũ vẫn rất quả quyết.
Các thành viên hội đồng quản trị gật đầu: “Đúng thế, đúng thế, đứa con gái đó của Tổng giám đốc Cố đã ra nước ngoài nhiều năm, mấy năm nay chẳng có chút tin tức gì, có lẽ đã lấy chồng ở nước ngoài rồi.”
“Ừm… Có lý, vậy người này chắc chắn là kẻ lừa đảo!”
Khóe miệng của Triệu Khiết Vũ nhếch lên một nụ cười, khẽ hừm một tiếng nhìn Tích Niên, gừng vẫn là càng già càng cay, cô tưởng câu nói này chỉ là để dỗ dành người ta sao? Dù sao bà ta cũng đã trấn giữ trong công ty này hơn năm năm, sự quyết đoán và vẻ uy nghiêm cũng đã có, đâu phải thứ mà một con nhóc như cô có thể thay đổi? Bây giờ, ngay tại đây, bà ta nói cô là chó thì cô chính là một con chó, nói cô là heo thì cô vẫn phải làm một con heo, bà ta tự hào nhướng mày với Tích Niên.
Nhưng Cố Tích Niên không chấp nhận chuyện này, tuy rằng cô thực sự không ngờ Triệu Khiết Vũ sẽ chơi trò xấu như vậy, nhưng về phương pháp đối phó thì vẫn là có rất nhiều sau khi suy nghĩ kỹ càng.
Đôi mắt phượng liếc nhìn một cái rồi dừng lại trên người một ông cụ có mái tóc trắng xóa ở hàng thứ hai bên phải trong hội đồng quản trị, ông cụ đang uống trà, một dáng vẻ mặc kệ chuyện đời.
Tích Niên chậm rãi bước tới.
“Cô ta muốn làm gì?”
“Cô ta đi qua đây làm gì?”
Các thành viên hội đồng quản trị cũng nghi ngờ nhìn bước chân của Tích Niên.
Chỉ thấy cô dừng lại ở bên cạnh ông cụ rồi cúi người xuống: “Ông nội Vương, ông còn nhớ cháu không? Cháu là Tích Niên, khi cháu còn nhỏ, bố thường xuyên dẫn cháu đến nhà ông chơi đấy ạ.”
Ông nội Vương đang uống trà ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Tích Niên rồi đẩy mắt kính: “Cháu, cháu là… Bé Niên?”
“Ông nội Vương, ông đã quên rồi sao? Khi còn nhỏ, ông thường xuyên chơi trò đại bàng bắt gà con cùng với cháu, thường cho cháu ăn bánh nướng.
Nhớ năm 15 tuổi đó, khi cháu đến nhà ông chơi, cháu đã đẩy ông xuống hồ nước trong sân, bởi vì chuyện đó nên ông đã phạt cháu đứng trong phòng tối một tiếng đồng hồ.” Tích Niên mỉm cười nói, ông nội Vương này là thành viên hội đồng quản trị cũ của công ty, trước kia có mối quan hệ rất tốt với bố và cũng đối xử rất tốt với Tích Niên.
Ông nội Vương chợt nhận ra: “Cháu là bé Niên, đúng là bé Niên rồi, nhiều năm không gặp, cháu cũng đã trở thành một cô gái duyên dáng yêu kiều.
Nghe nói cháu đã ra nước ngoài, tại sao không về đây thăm ông nội Vương chứ.”
Tích Niên chỉ mỉm cười.
Những người trong hội đồng quản trị đưa mắt nhìn nhau: “Tổng giám đốc Triệu, đây là chuyện gì vậy?” Nghi ngờ hỏi.
Triệu Khiết Vũ ngây người, gân xanh trên trán nổi lên, ấp a ấp úng không biết nên giải thích như thế nào mới tốt.
Tích Niên đứng thẳng người dậy, từ bên cạnh ông nội Vương đi ra rồi đi đến bên cạnh một ông chú mặt đầy râu ria và nói: “Chú Hoàng, đã nhiều năm như vậy, chú vẫn còn để râu vì người vợ yêu của chú à.”
Chú Hoàng cũng là một trong những nguyên lão, ông ấy nổi tiếng là người yêu vợ, vì vợ từng nói rằng thích dáng vẻ mặt đầy râu ria của ông ấy, kể từ khi người vợ qua đời thì ông ấy luôn duy trì dáng vẻ của hiện tại.
Chú Hoàng sững sờ: “Ơ…”
Tích Niên lại bước đến bên cạnh một người phụ nữ duy nhất trong hội đồng quản trị ngoài Triệu Khiết Vũ ra: “Chị Trương, nhiều năm không gặp, làn da của chị lại tốt hơn rất nhiều rồi, tính tuổi tác thì con gái của chị chắc hẳn cũng đã lên cấp hai rồi nhỉ.”
Chị Trương là một người mẹ đơn thân, luôn đặt sự nghiệp lên hàng đầu, một thân một mình mang theo đứa con gái lang bạt giang hồ.
Chị Trương nhìn thoáng qua Tích Niên: “Em, những gì em biết đúng là rõ ràng, xem ra em thực sự là con gái của Tổng giám đốc Cố chúng ta.”
Cố Lâm – Tổng giám đốc của công ty, luôn đối xử tốt với mọi người, ông ấy nổi tiếng có quan hệ tốt với mọi người trong công ty, và cũng đối xử rất tốt với những người trong hội đồng quản trị, cho nên khi đi theo bố, Tích Niên cũng biết khá nhiều về những người trong hội đồng quản trị của công ty.
Tuy nhiên, trong hội đồng quản trị cũng sẽ có người không chấp nhận ý tốt của bố, chẳng hạn như người đàn ông mắt nhỏ ngồi ở vị trí đầu tiên bên phải, tên là Lưu Bính, người xoi mói nhiều nhất chính là ông ta.
Triệu Khiết Vũ càng lúc càng xấu hổ, gần như sắp không thể ngồi yên được nữa.
Mọi người càng lúc càng khẳng định thân phận của Tích Niên, nên bà ta cũng càng lúc càng hoảng loạn, gần như lập tức ngỡ ngàng đến không biết phải xử lý như thế nào.
“Tổng giám đốc Triệu, đây rõ ràng chính là con gái cả của Tổng giám đốc Cố, Cố Tích Niên mà!” Ông nội Vương là người đầu tiên lên tiếng.
“Tôi thấy cũng giống, dáng vẻ này càng nhìn càng giống là cô ấy.” Chú Hoàng nói.
Mỗi người một câu, khiến cho sắc mặt của Triệu Khiết Vũ chuyển từ xanh sang tím, từ tím sang đen, nếu thêm một vầng trăng trên trán thì bà ta sắp đuổi kịp Bao Thanh Thiên rồi!
“Tôi, tôi… Tôi đây…” Triệu Khiết Vũ lúng túng nói.
Tích Niên cười, nhìn sang bà ta: “Chắc là tôi năm năm không quay về, ngay cả Tổng giám đốc Triệu cũng quên mất tôi trông như thế nào rồi.”
“Đúng, đúng đúng đúng, con nhóc này đã năm năm không quay về, tôi lớn tuổi rồi, đâu nào còn nhớ hết mọi chuyện chứ, quên rồi, quên cả rồi!”
Khóe miệng của Tích Niên hiện lên một nụ cười: “Tất cả các thành viên hội đồng quản trị, lần này tôi đến đây chủ yếu cũng là vì lợi ích của công ty bố tôi, cho nên mới đến đây làm phiền, mong mọi người thứ lỗi!”
“Cô Cố, lần này đến đây là có chuyện gì sao?”
“Liên quan đến lợi ích của công ty chúng ta? Rốt cuộc là lợi ích gì?”
Tích Niên cũng không tiếp tục vòng vo nữa, đi đến đầu bên kia của bàn làm việc, từ bên cạnh kéo một cái ghế ngồi qua rồi đặt ở chỗ cuối, cô ngồi xuống: “Mấy ngày trước, doanh nghiệp Cố thị của chúng ta và Ngải Âu đã ký kết một bản hợp đồng.
Bản hợp đồng này chủ yếu là để mua một mảnh đất thương mại dưới tên doanh nghiệp Hạ thị.
Không biết mọi người có biết không?”
“Biết, đương nhiên biết rồi, mảnh đất đó vô cùng quan trọng với sự phát triển của Cố thị chúng ta.”
“Nếu có mảnh đất đó, tin chắc rằng lợi nhuận của doanh nghiệp Cố thị chúng ta có thể tăng vượt bậc.”
Các thành viên hội đồng quản trị cũng gật đầu nói.
Tích Niên nói tiếp: “Theo như tôi biết, mảnh đất này được mua về với giá ngất trời.”
Chú Hoàng nói: “Về vấn đề giá cả là do hội đồng quản trị chúng ta cùng nhau thương thảo, tuy giá hơi cao nhưng nghĩ đến lợi ích của mảnh đất này mang đến cho doanh nghiệp Cố thị của chúng ta trong tương lai thì vẫn là xứng đáng.”
“Ừm, đúng!”
“Đúng vậy, mảnh đất đó quả thực rất tốt cho doanh nghiệp Cố thị chúng ta.”
“Bé Niên, sao cháu đột nhiên nhắc đến chuyện này vậy?” Ông nội Vương cũng tò mò quay đầu lại.
Chỉ có Triệu Khiết Vũ càng lúc càng căng thẳng, trên trán toát mồ hôi lạnh, không ngừng dùng khăn lụa lau mồ hôi nhỏ giọt trên đầu, bà ta không ngờ Cố Tích Niên lại mang chuyện này ra nói với hội đồng quản trị, phải biết rằng chuyện liên quan đến bản hợp đồng, bà ta vẫn luôn đè nén không để lộ trên hội đồng quản trị, dù sao thì đó là cái giá đã tăng lên gấp đôi, đối với hội đồng quản trị và cả doanh nghiệp Cố thị mà nói thì đây là cái giá cao ngất trời mà chắc chắn không thể chấp nhận được!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...