Trước cửa công ty Cố Vũ Duy, đây là công ty trụ sở chính thuộc tập đoàn Cố thị, năm năm trước, tên của công ty là ‘Cố Thượng Duy’.
Mà thời đại thay đổi, Triệu Khiết Vũ bước lên vị trí Tổng giám đốc thì lập tức thay đổi triều đại.
Tích Niên mừng rằng người phụ nữ này chỉ là Tổng giám đốc đại diện mà thôi, vậy thì nếu muốn lật đổ bà ta cũng không phải không tìm được cách.
Ly Minh nhìn cả tòa cao ốc: “Cô nhóc thối, gia nghiệp nhà cô lớn thật, không ngờ cô còn là một phú bà nhỏ đấy!”
“Có giành lại được hay không còn chưa biết được.”
“Có thể không giành lại được sao? Thợ săn mà, thứ giỏi nhất không phải chính là giành giật à!” Khóe miệng của Ly Minh nở ra một nụ cười.
Tích Niên xoa thái dương: “Tiếc rằng thứ này có vẻ không dễ giành như trong tưởng tượng… Thứ này cần phải tốn chút sức lực, hơn nữa rất nguy hiểm.”
Ly Minh dựa vào vai Tích Niên: “Đừng lo, mọi thứ sẽ ổn thôi.”
Sự điềm tĩnh hiếm có của cậu ta dường như khiến trái tim bồn chồn bất an đó của Tích Niên bình tĩnh lại.
Cho dù chung sống năm năm, họ không hỏi han gì về quá khứ của Cố Tích Niên, nhưng họ luôn có thể hiểu được chút gì đó từ một vài lời nói, dần dần, ngay cả khi cô chưa từng nhắc đến thì họ cũng biết được.
Hai người đi vào công ty, hình như trong mấy năm gần đây, sự quản lý của công ty này đã không còn nghiêm khắc nữa.
Ít nhất khi cô vào cửa công ty cũng không có nhân viên bảo vệ chặn lại, như vậy cũng tốt, có cậu nhóc thối ở đây, nếu những nhân viên bảo vệ đó dám chặn lại thì đúng là sẽ xảy ra chuyện lớn.
“Cô ơi, xin hỏi cô tìm ai vậy?” Nhưng vừa vào cửa đã bị người ở quầy lễ tân gọi lại.
Vì vấn đề an toàn cá nhân của những người này, Tích Niên chỉ đành quay lại nói nhỏ với cậu nhóc thối: “Suỵt, cậu nhóc thối, cậu đứng nhìn là được rồi, đừng ra tay.”
Cậu nhóc thối liếc cô một cái với ánh mắt như cô nghĩ tôi chỉ biết đánh nhau thôi à.
Tích Niên đáp trả lại bằng một ánh mắt vâng vâng vâng, tôi biết rồi.
Đặt một tay lên quầy lễ tân, Tích Niên ngước đầu lên: “Tôi đến tìm Triệu Khiết Vũ.”
“Tổng giám đốc Triệu? Chào cô, cô có hẹn trước không?”
“Tôi không cần thứ này.”
“Ơ… Xin lỗi, vậy chúng tôi có thể…”
Khóe miệng của Tích Niên nhếch lên một độ cong: “Không có chuyện của các người, cô chỉ cần nói cho tôi biết bây giờ bà ta có ở trong công ty hay không và ở lầu mấy là được rồi.”
“Vậy tôi gọi điện hỏi phía trên thử xem.” Dứt lời, cô lễ tân định bấm số điện thoại.
Tích Niên vươn tay ra ngăn cản động tác của cô ta và nói: “Cô ơi, tôi khuyên cô vẫn là đừng xen vào chuyện này sẽ tốt hơn, nếu không tôi sợ đến lúc cô can thiệp vào, cần gì phải bồi thêm sự nghiệp của một người nữa chứ?”
Người đó bị dọa sợ, quan sát trang phục của Tích Niên, không biết đây là cái gì: “Nhưng chúng tôi cũng không thể tùy ý để cô đi lên đó.”
“Không ai sẽ trách cô chuyện này đâu, nếu hôm nay tôi không đi lên đó thì cô mới sẽ gặp xui xẻo đấy.”
“Ơ…”
“Nói đi, bây giờ Triệu Khiết Vũ đang ở lầu mấy.”
“Tổng giám đốc Triệu hiện đang họp trong phòng họp ở lầu 13, cô thực sự không thể đến đó được, hay là tôi gọi điện hỏi thư ký của Tổng giám đốc Triệu nhé?”
“Không cần đâu, cảm ơn.” Tích Niên trực tiếp quay đầu đi về phía thang máy.
Ngay khi thấy Cố Tích Niên rời đi thì cô lễ tân đó vội vàng cầm điện thoại lên muốn gọi cho người ở phía trên, mà lúc này Ly Minh đã lùi lại vài bước, ghé vào bàn của cô lễ tân, cậu ta đang nghịch một con dao nhỏ trong tay, không nói gì cả, trực tiếp phóng con dao đến cắt đứt đường dây điện thoại.
Sau đó đưa ngón tay lên môi: “Suỵt… Nếu lên tiếng thì sẽ không phải cắt ở đây đâu.”
Cậu ta chỉ nhỏ giọng suỵt một tiếng với cô lễ tân, ngón tay nhẹ nhàng quẹt qua cổ một cái, sau đó nhanh chân đuổi theo.
Sau khi vào thang máy, Tích Niên hỏi: “Cậu không có làm gì cô gái nhỏ ở quầy lễ tân chứ?”
“Cô cảm thấy tôi có thể làm gì cô ta? Chỉ là một cô em nhỏ mà thôi.” Cậu nhóc thối khinh thường nói.
Ding…
Đã đến lầu mười ba, vừa ra khỏi cửa thang máy đi hai bước thì đã đến phòng họp, có hai người đứng canh giữ cửa ở đây, ngay khi nhìn thấy đám người Cố Tích Niên bước đến thì lập tức chặn họ lại.
“Chào cô, phía trước là phòng họp, không được phép đi qua.”
Tích Niên và cậu nhóc thối đưa mắt nhìn nhau, sau đó hai người ăn ý nghiêng mình lẻn thẳng ra sau lưng của hai người này, cùng một lúc che miệng của bọn họ lại, động tác ăn ý đến mức giống như do một người ra tay vậy, sau đó đánh ngất trước khi bọn họ giãy giụa!
“Cậu nhóc thối, cậu ở đây chờ tôi.”
“Được.” Ly Minh dựa vào cửa phòng họp, gác một chân lên đạp vào tường ở phía sau, từ trong túi lấy ra một gói thuốc lá rồi châm lửa lên.
Tích Niên không nói gì, hai tay đặt lên tay nắm cửa của phòng họp, những gì cô luôn chờ đợi cuối cùng phải hoàn thành ở đây rồi, đột nhiên đẩy cửa ra!
Phòng họp rộng lớn được trang hoàng lộng lẫy, tất cả mọi thứ cũng vô cùng rực rỡ, mỗi một món đồ trưng bày cũng lờ mờ toát ra khí thế nghiêm túc, đây là nơi quyết định những việc hệ trọng của công ty, cho nên càng uy nghiêm hơn nữa.
Một cái bàn gỗ đỏ dài và những chiếc ghế ngồi được đặt ở hai bên trái phải, và ở chỗ quan trọng nhất cũng có một cái ghế càng sang trọng hơn.
Hiện đang trong giờ họp, hai bên trái phải cũng ngồi đầy người, tất cả cũng là những người trong hội đồng quản trị, và Triệu Khiết Vũ đang ngồi ở vị trí hàng đầu.
Sự xuất hiện của cô đã phá vỡ cuộc họp này, tất cả mọi người cũng nhìn về phía cô, trên mặt của bọn họ cũng lóe lên vẻ nghi ngờ, thì thầm to nhỏ bàn tán với nhau.
“Người này là ai?”
“Không quen biết.”
“Con gái của Tổng giám đốc công ty nào sao?”
“Tại sao lại xông vào đây chứ…”
Chỉ có Triệu Khiết Vũ hoảng sợ nhìn Tích Niên đang đứng ở cửa, vẻ mặt của bà ta cứng đờ, con ngươi giãn ra, như thể nhất thời vẫn không phản ứng lại.
“Cô là ai? Tại sao xông vào đây? Đây là phòng họp, người từ đâu đến và còn có phép tắc không vậy?” Một tên mập đứng dậy.
“Thì đó, cô là ai vậy?”
“Mau ra ngoài, mau ra ngoài!” Những thành viên hội đồng quản trị hưởng ứng theo cũng lần lượt đứng dậy.
Và có không ít người.
Nhưng vẫn có người ngồi ở đó chuẩn bị xem xét tình hình.
Tích Niên cười, không quan tâm đến ánh mắt của những người này, bình thản đi tới, quét qua những thành viên hội đồng quản trị đã đứng dậy: “Xin chào tất cả các thành viên hội đồng quản trị, mọi người đừng kích động, ngồi xuống trước, ngồi xuống trước đi.”
“Cô là ai vậy?”
“Tôi ư? Nếu muốn hỏi tôi là ai thì mọi người chi bằng hỏi Tổng giám đốc Triệu là được.” Tích Niên nói, cô nhìn về phía Triệu Khiết Vũ, đôi mắt nhướng lên và lông mày cũng nhướng lên theo: “Bà nói đúng không, Tổng giám đốc Triệu!”
Ơ? Trong mắt của tất cả những người đang ngồi ở đây cũng hiện lên vẻ ngờ vực, bọn họ lần lượt nhìn về phía Triệu Khiết Vũ.
Trên khuôn mặt cứng đờ của Triệu Khiết Vũ lóe lên vẻ lo lắng, cái tay đặt trên bàn siết chặt lại thành nắm đấm.
“Tổng giám đốc Triệu, người này là ai?”
“Tổng giám đốc Triệu, bà quen biết cô ta sao?”
Đối mặt với sự chất vấn của các thành viên hội đồng quản trị, Triệu Khiết Vũ càng thêm nghiến răng nghiến lợi, tại sao con khốn này đến công ty? Cô ta đến đây có mục đích gì? Dù sao thì chắc chắn cũng không có chuyện tốt lành gì, nhất định không thể để cô ta thừa nước đục thả câu gì đó ở đây, bà ta hít một hơi sâu rồi nói: “Tôi không quen biết cô ta, mau ra ngoài đi, người đâu, đuổi cổ người phụ nữ này ra ngoài!”
Tích Niên nghiêng đầu: “Ơ? Bà nói bà không quen biết tôi sao? Điều này sao mà có thể chứ! Nói thế nào đi nữa thì tôi cũng gọi bà là mẹ trong nhiều năm như vậy rồi!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...