Tích Niên lấy chân đá Hạ Ngôn: “Đây là của tôi, là thuộc về cơ thể tôi, không phải của ai hết, chỉ là của mình tôi mà thôi.”
“Phải không? Như vậy hôm nay tôi sẽ cho cô biết, rốt cuộc nơi này thuộc về ai.”
“Không, không cần!”
“Suỵt… Yên lặng một chút, cô như vậy sẽ quấy rầy đến người khác đấy.”
“Tôi cứ không im lặng đấy!” Tích Niên lập tức kêu to lên: “Ưm!” Giây phút này, đôi tay cô bị bàn tay to lớn của anh giữ chặt được thả ra.
Nhưng miệng lại bị bàn tay vừa nãy giữ lấy cô bịt kín, không cho cô phát ra bất cứ âm thanh nào.
Tên đàn ông đáng chết này, rốt cuộc muốn thế nào mới chịu bằng lòng ngừng lại việc hành hạ cô đây?
Tích Niên vốn tưởng rằng đôi tay được tự do thì mình có thể phản kháng.
Nhưng cô đã sai, không có đao hay súng, chỉ liên tục đấm lên cơ thể như được làm bằng sắt kia của anh, gần như không hề có bất cứ tác dụng nào.
Nếu thật sự có ích gì đó, vậy thì chính là đánh đau tay mình mà thôi.
“A, a, a, a!” Tích Niên vẫn luôn không thể nào nhúc nhích, cô bị anh che miệng lại.
Trong lòng nóng nảy, không nhịn được tức giận hét lên.
Khóe miệng Hạ Ngôn nở một nụ cười xấu xa rồi nói: “Có vẻ cô cũng rất hưởng thụ cảm giác này nhỉ?”
“Ưm!” Tích Niên không muốn để anh đắc ý, cố đè nén lửa giận ở trong lòng, cắn chặt môi.
Hạ Ngôn buông bàn tay to đang che miệng cô ra: “Vật nhỏ, bây giờ cô có thể tận tình kêu lên rồi!”
Tích Niên cắn chặt răng rồi lắc đầu, nhất quyết không chịu phát ra âm thanh xấu hổ kia.
Nhưng mà Hạ Ngôn lại không chịu buông tha cô, tay càng thêm quá phận.
Cô bị tra tấn đến khó chịu, mồ hôi chảy càng lúc càng nhiều trên trán: “Ưm, không, không cần như vậy.” Gương mặt đỏ bừng.
Lúc này mồ hôi thơm trên trán càng tăng thêm mấy phần rung động mập mờ, khiến cả căn phòng đều tràn ngập hơi thở không thể xua tan kia.
Ngoài tiếng hô hấp của cô cùng với âm thanh thở dốc ra, dường như cô còn nghe được tiếng tim đập của hai người họ.
Hóa ra đôi khi, nhịp tim có thể gần như vậy, là bởi vì cơ thể hoàn toàn kề sát bên nhau sao?
Cô hơi giật mình, ngay lúc hai người yên lặng...
Đột nhiên họ loáng thoáng nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Âm thanh đó càng lúc càng gần, Tích Niên mở to mắt ra, chẳng lẽ có người đến đây ư?
Chắc người ta chỉ đi ngang qua thôi.
Tuy nhiên cô vẫn không khỏi lo lắng, nôn nóng thúc giục anh: “Hạ Ngôn, anh mau, anh mau đứng lên!”
Vừa hay Hạ Ngôn cũng liếc mắt qua đó, động tác của anh trở nên lơ là vì bị tiếng bước chân kia quấy rầy.
Tích Niên vội vã lấy bàn tay của anh từ trên người mình ra, sau đó đẩy ngực anh: “Anh mau đứng lên đi, Hạ Ngôn! Có người tới đây đấy!”
Nếu lúc này Hạ Ngôn chịu nghe lời, không biết như vậy có còn kịp hay không.
Tuy nhiên, Tích Niên hoàn toàn suy sụp với chuyện xảy ra ngay giây tiếp theo, nói cái gì cũng đều đã muộn! Chuyện cô không muốn nhìn thấy nhất giờ vẫn xảy ra.
Cánh cửa phòng y tế đột ngột bị đá văng ‘rầm’ một tiếng.
Lam Tử Kiên đạp lên trên cánh cửa đã bị đổ.
Một bàn tay đặt lên chiếc quần bơi, cơ thể khẽ nghiêng.
Đôi mắt như vầng trăng nhìn chăm chú vào cảnh tượng trong phòng y tế.
Trong mắt không hề tỏ ra kinh ngạc chút nào, mà chỉ có sự bình tĩnh vô tận.
Như thể anh ta đã biết rõ tất cả sự việc xảy ra trên giường hiện tại như lòng bàn tay.
Tích Niên nuốt một ngụm nước bọt, mồ hôi thấm đầy trên trán.
Cuối cùng cô vẫn bị trông thấy, hơn nữa còn là người quen bắt gặp cảnh tượng xấu hổ này! Trời ạ, về sau cô phải gặp người như thế nào đây!
Bàn tay Hạ Ngôn vẫn thản nhiên đặt trên người cô.
Tay còn lại cũng đặt lên đó.
Mà lúc này, Tích Niên nhìn thấy Lam Tử Kiên, cô gửi gắm tất cả hy vọng trong lòng lên anh ta.
Mong rằng anh ta có thể cứu mình, nhưng vẻ mặt của Lam Tử Kiên lại không chút cảm xúc.
Cô nghĩ thầm anh trai này, tốt xấu gì thì anh cũng nên tỏ vẻ gì đó chứ? Đừng bình tĩnh như vậy được không? Người bình thường nhìn thấy cảnh tượng như này, chẳng phải sẽ xấu hổ rồi nói một tiếng ‘quấy rầy’, sau đó quay đầu đi ra ngoài ư?
Tại sao Lam Tử Kiên lại hoàn toàn không làm theo cốt truyện, mà là đá văng cửa rồi cứ đứng đó, cực kỳ bình thản nhìn, như thể đang nói hai người cứ tiếp tục đi!
Mấy giây trôi qua, giờ phút này lại dài đằng đẵng như mấy canh giờ.
Sau khi im lặng mấy giây, Lam Tử Kiên chậm rãi mở miệng: “Tôi đến xem cô hầu gái bảo bối của mình đã đỡ chưa? Nhưng giờ xem ra, hình như còn rất có tinh thần đấy.”
Ai dè, anh ta vừa mở miệng lại nói như vậy.
Tích Niên vội vàng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt người khác, chỉ khẽ thúc giục người đàn ông đang đè trên người mình: “Hạ Ngôn, anh mau đứng lên đi.”
Cũng may là, lúc này Hạ Ngôn cũng không có tiếp tục làm loại chuyện không nên ở ngay dưới ánh nhìn chằm chằm trước mặt.
“A… Anh tới hơi chậm rồi, bằng không, anh sẽ được nhìn thấy cảnh tượng càng thêm tinh thần.” Hạ Ngôn buông cô ra, chậm rãi đứng thẳng lên, nở một nụ cười lạnh lùng rồi trêu ghẹo nói.
Tích Niên nhanh chóng ngồi dậy, vội vàng mặc lại quần áo tử tế rồi kéo xuống dưới một chút, che đi phần da thịt bị lộ ra kia, sau đó mau lẹ nhảy xuống giường.
Cô thật sự không hiểu, sao hai tên đàn ông này lại có thể coi đề tài xấu hổ như vậy như chuyện phiếm tán gẫu sau bữa ăn? Chẳng lẽ họ không suy xét hiện giờ tâm trạng của người trong cuộc như cô xấu hổ đến nhường nào?
“Vậy thật đáng tiếc nhỉ, nhưng tôi cũng không muốn bỏ lỡ hình ảnh như vậy, cho nên không bằng tối nay, tôi tự mình trải nghiệm một chút.” Lam Tử Kiên cười nói.
Đôi mắt lam lạnh lùng, con ngươi băng giá nhìn chằm chằm vào Lam Tử Kiên.
Anh cũng không cam lòng yếu thế, sát khí trong mắt không hề giảm bớt.
Hai người bắt đầu chiến đầu bằng ánh mắt, cho dù không có đánh nhau nhưng đã khiến người ta ngửi được mùi thuốc súng đáng sợ.
‘Tìm chỗ trốn thôi!’ Tích Niên chỉ muốn nhanh chóng chui xuống gầm giường, ẩn náu thật kỹ, sau đó tốt nhất mãi mãi không ra gặp người.
Hai người kia nói chuyện vui vẻ như vậy, cũng không thèm nghĩ tới, bây giờ cô đã xấu hổ đến mức đỏ mặt tía tai.
Mẹ nó! Thật khiến người ta căm phẫn mà! Cô rất muốn lột sạch hai người họ ra, sau đó treo ở cổng lớn, kêu mọi người tới vây xem.
Đến lúc ấy, để xem hai người đàn ông này còn có thể bình tĩnh như bây giờ hay không.
“Bé yêu, chúng ta phải trở về thôi.” Lam Tử Kiên đưa tay với Tích Niên.
Tích Niên cả người ngơ ngác, quay đầu nhìn thoáng qua Hạ Ngôn.
Ánh mắt lạnh băng kia như đang nói, nếu cô dám đi qua đó một bước thì tôi sẽ giết chết cô.
Nhưng đôi mắt Tích Niên lại trở nên lạnh lùng: “Hạ Ngôn, thật xin lỗi, là anh tặng tôi cho người khác, tôi còn chưa ở đủ bên cạnh cậu chủ mới đâu, vì vậy tôi đi trước đây.”
Câu này của cô tràn đầy oán trách đối với anh, nhưng nhiều hơn cả vẫn là bất đắc dĩ.
Chìa khóa!
Chìa khóa!
Bây giờ thứ này lớn hơn tất cả, Đoan Nguyệt giao nhiệm vụ cho cô.
Cô không muốn làm anh ấy cho rằng mình lơ là công việc, trở về hang ổ thì không nên lỡ làng chân tướng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...