Thân hình của anh ta không phải khoác lác đâu, nhìn lên trên, trên cổ có một sợi dây chuyền màu bạc và treo lấy một chiếc chìa khóa kiểu cổ điển.
Nhìn thấy chiếc chìa khóa vẫn đang treo trên cổ anh ta, Tích Niên cau chặt mày, bất lực gục đầu xuống: “Vô ích rồi, vô ích rồi, lại thất bại.” Cô nhỏ giọng thì thầm, không ai có thể nghe được lời của cô.
Lam Tử Kiên một tay chống bên hông, dáng vẻ càng thêm yêu nghiệt: “Tổng giám đốc Hạ, anh đang làm gì hầu gái của tôi vậy?”
Khóe miệng của Hạ Ngôn nhếch lên một nụ cười: “Hình như cô ta là người của tôi mà.”
Lúc này anh thả lỏng sức lực, cô dễ dàng thoát khỏi lòng bàn tay của Hạ Ngôn, Tích Niên bất lực đến muốn đi nơi khác để bình tĩnh lại, đúng là đời người thay đổi nhanh chóng, ôi… Không khỏi thở dài, toàn là sự bất lực và thở dài.
Lần này cô lại bị Lam Tử Kiên nắm lấy vai rồi kéo về, thân mật ôm lấy eo của cô.
Khuôn mặt của anh ta cũng đã áp sát trên mặt Tích Niên rồi, thân thiết nói: “Nhưng mà bé cưng nói rằng cô ta càng tự nguyện ở lại bên cạnh tôi hơn là anh.
Là cô ta tự chọn đấy.”
Một sự khiêu khích tuyệt đối.
Ngay cả khi Tích Niên lúc này không có chút tâm trạng gì cả, nhưng nghe thấy Lam Tử Kiên khiêu khích như vậy, cô cũng lập tức ngẩng đầu lên nhìn Hạ Ngôn, với tính cách đó của anh, khi nghe thấy vậy, sẽ không thể không tức giận chút nào mà.
Cô có thể tưởng tượng được cơn tức giận của người này sẽ lớn như thế nào.
Đoán rằng có thể sẽ lật nguyên cái câu lạc bộ này lên nhỉ.
Nhưng khi cô ngẩng đầu lên đối mặt với Hạ Ngôn, vẻ mặt của anh không hề lộ ra một tia tức giận, nhưng cùng với thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Cô đã cảm nhận được, đó là sự kiêu ngạo đang chậm rãi giải phóng ra từ trong ánh mắt, một sự kiêu ngạo áp chế người ta.
Cô quay đầu lại nhìn Lam Tử Kiên, trên người anh ta cũng đang từ từ tỏa ra một cảm giác áp bức khiến người ta không thể thở được.
Kẹp giữa hai người này, Tích Niên cảm thấy mình sắp bùng nổ rồi.
“Vậy sao? Hình như Tổng giám đốc Lam chỉ nhìn thấy trước mắt chứ không nhìn thấy tương lai nhỉ.” Cuối cùng Hạ Ngôn cũng lên tiếng, khí thế đó khẽ giảm đi một chút.
Phù… Tích Niên có thể thở sâu vài cái một cách nặng nề, đây giống như là kiếm khí toát ra từ cuộc đấu tay đôi giữa hai cao thủ.
Lam Tử Kiên ôm lấy Tích Niên, không hề bỏ qua chút cơ hội ra uy, cười nói rằng: “Tương lai là gì?”
“Tương lai chính là cô hầu gái không nghe lời này của tôi sẽ ngoan ngoãn quay về.” Anh cũng cười.
Hai người mỉm cười với nhau, một hổ mặt cười yêu nghiệt, không biết ẩn chứa chiêu trò gì ở dưới nụ cười này, còn một người là cười nụ giấu dao của tảng băng, không biết có bao nhiêu nguy hiểm ở dưới hình vòng cung nhếch lên này.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Trọng Sinh Chi Cưu Triền
2.
Trùng Sinh Chi Cưu Triền
3.
Lưới Tình: Đại Boss Siêu Cuồng Bạo, Nhẹ Chút Thôi
4.
Đầu Xuân
=====================================
Ở giữa hai người này, Tích Niên cảm thấy người không biết được tương lai là chính mình! Đúng là đằng trước có sói, đằng sau có hổ, liệu ông trời có thể đừng hạnh hạ cô như vậy được không.
“Ha ha ha.” Lam Tử Kiên cười: “Nói cũng đúng, nhưng hầu gái của Tổng giám đốc Hạ rất là ngọt ngào, tôi rất thích, cứ để cô ta ở bên cạnh tôi thêm vài ngày nữa đi.” Dứt lời, anh ta thè lưỡi ra, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên mặt Tích Niên một cái.
“Ơ…” Tích Niên rùng mình, trên mặt dường như còn sót lại cái cảm giác bị anh ta liếm, khiến người ta không khỏi sởn gai ốc.
Tại sao phải liếm mặt của cô ngay trước mặt Hạ Ngôn, còn câu nói đó, rất ngọt ngào là có ý gì? Lẽ nào là đang mơ hồ nói rằng khuôn mặt của cô rất ngọt sao?
Có một cảm giác bị bắt gian tại trận.
Hàng lông mi của Tích Niên không ngừng run rẩy, cô có thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt của Hạ Ngôn rõ ràng càng khó coi hơn vừa nãy một chút, đây chắc chắn là từ trong ánh mắt mà ra, có thể thỉnh thoảng thực sự nhìn thấy từ khuôn mặt.
Nuốt vài ngụm nước bọt, cô có thể tìm một khe đất để trốn đi không.
Trước khi Hạ Ngôn lên tiếng thì Lam Tử Kiên lại tiếp tục ung dung khiêu khích: “Nghĩ rằng Tổng giám đốc Hạ cũng là đến đây bơi nhỉ, vậy thì chúng tôi không làm phiền, một lát gặp lại ở hồ bơi.
Bé cưng, đi thôi!”
Anh ta ôm lấy eo của Cố Tích Niên, vênh váo đi về phía hồ bơi.
Cô lúc này chỉ cảm thấy mình giống như một người máy bị điều khiển tùy thích, anh nói làm cái gì thì làm cái đó, khi bị Lam Tử Kiên kéo đi thì cô thường liếc nhìn Hạ Ngôn đứng ở đằng sau qua khóe mắt.
Dưới tóc nâu mắt xanh đó, một đôi môi mỏng lạnh lùng nhẹ nhàng nhếch lên một tia giễu cợt khiến người ta không lạnh mà rùng mình.
Khi nhìn thấy thì sẽ khiến người ta cảm thấy bị đóng băng ngay lập tức!
Trong lòng cô hồi hộp, Lam Tử Kiên ơi là Lam Tử Kiên, lần này anh chắc chắn sẽ làm khổ cô rồi.
“Bé cưng, muốn cởi quần áo xuống đây không?” Bên hồ hơi, anh ta cười hỏi rằng.
Tích Niên vẫn vẻ mặt cứng đờ, lắc đầu: “Không cần, anh bơi đi, anh tự bơi đi.”
“Cầm lấy!” Một chiếc khăn lớn được ném qua và vắt trên đầu Tích Niên.
Đứng trên bờ, Tích Niên nhìn Lam Tử Kiên đang không ngừng bơi qua bơi lại trong hồ bơi, nhưng ánh mắt toàn là một sự trống rỗng, bởi vì trong tâm trí cô vẫn luôn nhớ đến nụ cười đó của Hạ Ngôn! Cho dù đã mất đi trí nhớ, nhưng bản tính ác ma của tên đó là không thể thay đổi được, vậy nụ cười đó biểu thị cho điều gì? Lần này là ác? Hay là ma? Cô đột nhiên cảm thấy cho dù lấy được chìa khóa thì cô cũng không muốn trở về nữa, không muốn trở về tập đoàn Ngải Âu, không muốn có liên quan gì với Hạ Ngôn, quá đáng sợ rồi.
“Hi, Tổng giám đốc Hạ, đợi anh lâu lắm rồi đấy.” Ở đầu bên kia của hồ bơi, Lam Tử Kiên từ trong nước trồi lên và vẫy tay về phía cửa.
Tích Niên nhìn theo về phía anh ta vẫy tay, một chiếc quần bơi khiến cho đôi chân của anh được kéo dài miên man, và cả thân hình vừa quen thuộc lại khiến phụ nữ phun máu đó.
Nhưng những gì cô có chỉ là lo lắng mà thôi.
Đôi mắt của cô rơi vào khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị đó của Hạ Ngôn, đôi mắt xanh như thể muốn đóng băng cả hồ bơi.
Quá đáng sợ.
Hạ Ngôn đang từng bước đi về bên đây.
Anh muốn làm gì?
Có phải anh muốn làm chuyện xấu gì không? Khi nghĩ đến nụ cười đó thì Tích Niên vô thức cảm thấy không ổn, cô vẫn không muốn xảy ra xung đột gì với Hạ Ngôn vào lúc này.
Nếu Hạ Ngôn vì chuyện này mà đánh nhau với Lam Tử Kiên thì cô làm sao còn có thể ở bên cạnh Lam Tử Kiên?
Vậy cô làm sao còn có thể trộm được chiếc chìa khóa?
Theo bước chân của ma thú băng giá đó, anh đang từng chút một tiến lại gần Cố Tích Niên.
“Tổng giám đốc Hạ, làm một cuộc thi bơi lội thấy thế nào?” Lam Tử Kiên ở đầu bên kia hồ bơi thong thả nói.
Hạ Ngôn nhướng mắt lên: “Được thôi, cầu còn không được.”
Vừa nói xong câu này thì đôi mắt xanh lạnh lùng của anh đột nhiên lại đảo về, lại rơi trên người Tích Niên, cô không khỏi rùng mình.
Tam thập lục kế, chạy là thượng kế!
Quay đầu muốn bỏ chạy trước rồi tính sau, nhưng vào khoảnh khắc vừa quay người đi thì nguy rồi, cô quên mất đây là hồ bơi!
“Á… Bõm…” Cả người ngã vào trong hồ bơi bõm một tiếng, đây là hồ bơi hơn hai mét, cô ngay lập tức chìm xuống dưới đáy.
Vào khoảnh khắc cô muốn giãy dụa bơi lên thì mẹ kiếp, chân bị chuột rút rồi! Chuyện gì đang xảy ra vậy, cô là người vừa chạm vào nước thì chân sẽ bị chuột rút sao? Muốn giãy dụa lên nhưng làm sao cũng không thể giãy dụa lên được.
Cô sẽ chỉ không khỏi càng chìm càng sâu xuống dưới..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...