Chiếc xe chạy rên đường.
Vài tiếng sau, đã đến một câu lạc bộ…
“Ngài Hạ Ngôn, ngài Cung, đã chờ đợi lâu rồi.
Vị trí VIP của ngài đã chuẩn bị sẵn sàng.
Xin mời đi lối này.” Cô lễ tân ở cửa bước tới nói.
Sau đó, một cô lễ tân khác cầm lấy sợi xích của cô hầu gái từ tay Cung Nhược Hàn, nói: “Ngài Cung, mời giao cho chúng tôi sắp xếp nhé.” Sau đó quay lại nói với Tích Niên: “Cô hầu gái của ngài Hạ Ngôn, mời cô đi theo chúng tôi.”
Hả?
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Đến bây giờ cô vẫn chưa hiểu được: “Này, Hạ Ngôn, rốt cuộc là làm gì vậy?” Luôn có một cảm giác những kẻ buôn người đang giao dịch với nhau.
“Cô nhóc họ Cố, cô cứ đi theo đi.
Đừng lo, không sao đâu.” Cung Nhược Hàn nháy mắt với cô.
Hiện giờ Tích Niên không dám nhìn thẳng vào Cung Nhược Hàn nữa, cô có chút sợ hãi: “Rốt cuộc đây là đang làm gì?”
Cô lễ tân ở bên cạnh nói: “Cô hầu gái này, hôm nay là cuộc thi hầu gái hàng năm đấy.
Cô là thí sinh đại diện cho ngài Hạ Ngôn.”
Vào thời cổ đại, có cuộc thi đá dế.
Và cả cuộc thi đá gà.
Trong thời hiện đại cũng có các cuộc đua ngựa, nhưng cho đến đám người thượng lưu, những con nhà quyền quý nhàn rỗi đó, không biết bắt đầu từ khi nào lại dần tạo nên những cuộc so tài giữa các hầu gái của nhau.
Tích Niên chớp mắt, không quan tâm đến cô lễ tân, nhanh chân bước đến trước mặt Hạ Ngôn để chặn đường của anh: “Hầu gái cũng thôi đi, mà anh còn muốn tôi thi đấu cho anh sao?”
Hạ Ngôn tiện tay ôm lấy eo của cô: “Đây là điều cô nên làm.”
“Tại sao tôi phải làm điều này? Anh mau buông tôi ra.”
“Đừng làm tôi mất mặt!” Khóe miệng của Hạ Ngôn nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, buông eo của Tích Niên ra, cùng những người khác đi về phía bên kia của câu lạc bộ.
Cung Nhược Hàn đi lên trước, trước khi rời đi, anh ta còn nháy mắt với Tích Niên: “Cô nhóc họ Cố, cuộc thi hầu gái có liên quan đến danh dự, cô phải dốc sức chút đấy, cẩn thận nếu làm mất mặt thì phải gánh chịu hậu quả đó.
Đúng rồi… Hãy chăm sóc cho Tiểu M nhà tôi nhiều hơn.”
Tích Niên đứng yên tại chỗ, Tiểu M rõ ràng chính là hầu gái của Cung Nhược Hàn.
“Cô hầu gái, xin mời!” Cô lễ tân ở bên cạnh nói.
Cô là một con cừu đã chui vào hang sói, không thể từ chối được, chỉ đành tạm thời đầu hàng: “Để tôi dắt cho.” Được sự ủy thác của Cung Nhược Hàn nên cô dắt Tiểu M đi theo cô lễ tân.
Có lẽ Tiểu M đã biết đến cuộc thi này từ trước nên trông rất hào hứng.
Còn cô thì giống như một con rối không có linh hồn, trong hoàn cảnh lúc này, thực sự không biết nên khóc hay nên cười.
Cô lễ tân đưa họ đến đấu trường đi một vòng, chủ yếu nói về quy tắc của cuộc thi sắp diễn ra và những điều cần chú ý.
Tích Niên lắng nghe một cách lơ đễnh.
Cuối cùng, cô được dẫn đến một căn phòng rất lớn.
“Đây là phòng chờ đợi thi đấu, hiện giờ cuộc thi vẫn chưa bắt đầu nên hãy ở đây chuẩn bị nhé.” Sau khi nói xong thì cô lễ tân rời đi.
Tiểu M trông vô cùng phấn khích.
Tích Niên liếc nhìn toàn bộ phòng chờ, tất cả là hầu gái, mập ốm béo gầy, có đủ thể loại, khiến người ta nhìn lóa mắt, trong căn phòng này, ít nhất cũng phải có hơn hai mươi người hầu gái.
Mỗi người cũng đang mặc những kiểu trang phục hầu gái khác nhau, có kiểu trong sáng ngây thơ, có kiểu xinh đẹp quyến rũ, có kiểu loli đáng yêu và cả kiểu cô gái trời sinh mạnh mẽ.
Ngoài ra còn có kiểu điên cuồng muốn chịu ngược đãi như Tiểu M.
Nhưng kiểu khí chất ngự tỷ như Cố Tích Niên thì lại rất ít.
Cùng với thời gian trôi qua từng chút một, lần lượt vài cô hầu gái bước vào.
Trong mắt của mỗi người cũng bắn ra ánh mắt chiến đấu, những người chờ đợi ở đây cũng biết rõ rằng họ là kẻ thù của nhau, lát nữa trận đấu bắt đầu thì họ phải đối đầu với nhau.
Cho nên trước khi trận đấu công khai bắt đầu thì trận chiến ngầm giữa các hầu gái đã dần mở ra.
Ví dụ như…
“Ôi, chị gái này, chị thật xinh đẹp, chị qua đây em mời chị ăn kẹo.” Loli đáng yêu lấy hộp kẹo ra đưa cho người khác.
Sau khi những cô hầu gái khác ăn kẹo vào chưa được bao lâu thì… Lập tức kẹp chân lại, vểnh mông lên chạy điên cuồng vào nhà vệ sinh, có vẻ như là một phát trút ngàn dặm, như sắp xong đời rồi.
Một ví dụ khác…
Một ly nước nóng đột nhiên đổ xuống đầu cô hầu gái nào đó, nước nóng đến mức khiến cho khuôn mặt của người đó đỏ bừng, tóc tai bốc khói: “Á!”
“Chao ôi, thật xin lỗi! Tôi một phút bất cẩn không cầm chắc ly nước nóng.
Để tôi giúp cô lau mặt cho.” Cô hầu gái đổ nước lấy ra một chiếc khăn tay lau lên mặt người đó.
Sau khi lau xong, khuôn mặt của người đó trở nên đỏ bừng.
“Á! Cô lại dùng ớt lau vào mặt tôi!”
“Ôi, thật xin lỗi, tôi lấy nhầm khăn tay rồi.” Cô hầu gái đổ nước vội vàng vứt khăn tay dính đầy ớt sang một bên.
Cuộc chiến ngầm còn kinh khủng hơn rất nhiều so với trận chiến công khai sắp bắt đầu, tiếng la hét, tiếng kêu gào, tiếng chửi bới không ngừng vang lên bên tai.
Và trong đầu của Tích Niên cũng bắt đầu dần nhớ lại lời Hạ Ngôn đã nói.
Bàn tay nhỏ bé siết thành nắm đấm, muốn cô lấy về một thứ hạng tốt à? Tên đàn ông chết tiệt này xem cô là gì chứ? Công cụ thi đấu sao?
Liếc nhìn những cô hầu gái có mặt ở đây.
“Này! Cô mắng tôi đi có được không?” Tiểu M đột nhiên kéo tay áo của Tích Niên.
“Mắng cô làm gì?”
“Vậy cô đánh tôi đi.” Tiểu M khao khát nói.
Tích Niên nheo mắt lại, trong đầu đột nhiên lóe lên một suy nghĩ khi nhìn Tiểu M, Hạ Ngôn, không phải anh muốn tôi thắng sao? Mọi người cũng đang đấu ngầm, vậy làm sao cô có thể vắng mặt trong bữa tiệc long trọng như vậy chứ?
Hừ…
“Tiểu M, xin lỗi.” Dứt lời, Cố Tích Niên giơ tay lên, một tay như đao đánh mạnh một phát vào gáy của Tiểu M…
Tiểu M nhắm mắt lại, hai chân duỗi thẳng: “Thật tuyệt.” Sau một câu rên rỉ như vậy thì cô ta ngất đi.
Thực sự không hiểu nổi thế giới của kẻ thích chịu ngược đãi, Tích Niên đứng dậy, vận động thân eo một chút, tiếp theo còn có rất nhiều thứ phải xử lý!
Khóe miệng của cô nhếch lên một nụ cười xấu xa lạnh lùng…
Thời gian dần trôi.
Tại một địa điểm thi đấu được thiết lập sẵn trong câu lạc bộ, người dẫn chương trình đang hớn hở nói trên sân khấu: “Chào mừng mọi người đến với cuộc thi hầu gái năm nay của chúng tôi, chúng ta tập trung tại đây với cùng một thời gian và địa điểm như những năm trước! Tôi tin rằng cuộc thi năm nay cũng sẽ thú vị như những năm trước, thậm chí là thú vị hơn, vậy thì bây giờ sẽ do tôi chào đón các thí sinh năm nay bước lên sân khấu!”
Người dẫn chương trình vừa dứt lời.
Một hồi lâu sau cũng không có động tĩnh gì ở chỗ hậu trường.
Người dẫn chương trình có chút không chịu được: “Hôm nay các cô hầu gái vẫn còn hơi xấu hổ, chúng ta hãy một lần nữa chào đón các cô hầu gái bước lên sân khấu!”
“Đến đây, đến đây!” Một giọng nói vang lên từ phía sau.
Sắc mặt của người dẫn chương trình cuối cùng cũng thoải mái một chút.
Cùng với một giọng nói chậm rãi từ hậu trường vang lên đến sân khấu, Cố Tích Niên mặc trang phục hầu gái, trên vai kéo theo một sợi dây dài, và ở đằng sau sợi dây là một đám đang bị trói như trói châu chấu, một đám hầu gái bị trói tứ tung ngang dọc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...