Cô dừng bước: “Còn có chuyện gì sao? Giám đốc Trương.”
“Mặc dù chúng ta không cùng một bộ phận, nhưng theo chức vị của công ty thì nói thế nào tôi cũng là cấp trên của cô, cô lại có thái độ như vậy với cấp trên à?”
“Xin lỗi, hiện giờ tôi không phải đang trong giờ làm việc, chỉ là giúp Hạ Ngôn đưa tài liệu cho cô mà thôi.
Vì vậy cho dù bây giờ tôi có ném bản tài liệu vào mặt cô thì cô cũng không thể quản được tôi có thái độ gì.” Vừa nãy đã bị Hạ Ngôn hành hạ đến hơi khó chịu, bây giờ cô đã không còn tốt tính như trước nữa.
“Cô…! Được, được! Cho dù cô chỉ là giúp Tổng giám đốc đưa tài liệu cũng không cần phải ăn mặc như vậy chứ, cô có còn đạo đức không vậy? Thực sự không sợ người ta chê cười à?”
“Ha…” Tích Niên cười, đi một bước đến trước mặt Cảnh Nhi: “Cô nói đạo đức với tôi à? Nếu trong lòng cô từng có một chút quan niệm đạo đức thì bây giờ chúng ta cũng sẽ không ra nông nỗi này, cô nói đúng không, Cảnh Nhi!”
Trương Cảnh Nhi không nói nên lời, hai tay siết thành nắm đấm, tức giận nhìn Cố Tích Niên.
Tích Niên không quan tâm đến cô ta, đi về phía cửa, khi sắp rời khỏi phòng làm việc thì cô dừng lại, quay đầu liếc nhìn Trương Cảnh Nhi một cái: “Cảnh Nhi, có lẽ cô đã từng quá thân quen với tôi, cho nên cô mới có thể muốn làm gì thì làm với tôi, bởi vì thân quen nên cô không có chút kiêng dè gì.
Nhưng đừng quên, đã năm năm rồi.
Thời gian sẽ khiến mọi thứ thay đổi!” Dứt lời, cô siết chặt nắm đấm, nghiêng người qua đập mạnh một phát vào bức tường bên cạnh!
Chỉ nghe một tiếng ầm lớn.
Tích Niên thu nắm đấm lại, bước ra ngoài mà không hề quay đầu lại.
Khiến cho Trương Cảnh Nhi sợ hãi đến mức đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích, ngơ ngác nhìn chỗ bị nắm đấm đấm vào, chỗ đó trũng xuống, xung quanh còn có những vết nứt nhỏ.
Là do tòa nhà là một công trình cặn bã, hay là… Trong đầu không khỏi nhớ đến cảnh tượng vào mấy ngày trước tìm bọn côn đồ đến giải quyết Cố Tích Niên, một người giải quyết mấy người.
Lẽ nào chỉ trong năm năm, thực sự có thể khiến một người có sự thay đổi lớn như vậy sao?
Trương Cảnh Nhi nheo mắt lại, Cố Tích Niên, thực ra cô nói không sai, tôi chính là dựa vào việc đã từng là chị em với cô nên không chút kiêng dè với cô, cô nói, thời gian đã trôi qua năm năm, nhưng cô có từng nghĩ rằng, tôi ở cùng với cô không chỉ năm năm! Vì vậy… Sự hiểu biết của tôi với cô cũng đâu chỉ năm năm là có thể thay đổi được?
Trong phòng làm việc của Tổng giám đốc.
“Rót trà.”
“Xoa bóp.”
“Cắt miếng bít tết đi.”
Đến thời khắc này, cuối cùng Tích Niên cũng biết được sự khác biệt giữa hầu gái với nhân viên.
Nhân viên không vui có thể nghỉ làm, hoặc là trưng ra bộ mặt khó ưa.
Còn cô không vui vẫn phải làm, hơn nữa còn phải mang theo nụ cười niềm nở, gật đầu chào với anh, sau đó nói ‘Được thôi, chủ nhân, xin chờ lát.’ ‘Chủ nhân, đây là điều tôi nên làm.’ ‘Chủ nhân, xin anh hãy trừng phạt tôi’.
Tại sao lại như vậy chứ!
Rõ ràng là đến tìm anh trả thù, nhưng cuối cùng lại bị anh sai bảo, quát tới quát lui! Cuối cùng… Cuối cùng… Tích Niên chỉ đành đâm đầu vào tường, tiếc rằng không có chết.
Cuối cùng cũng đến giờ tan làm, đã đến lúc đón chào giải phóng rồi! Tích Niên vui vẻ xách túi của mình, nhảy nhót tung tăng, vui vẻ đi ra ngoài giống như một đứa trẻ vậy.
Chịu đựng cả ngày trời chính là chờ đợi thời khắc này!
“Cô muốn đi đâu?” Hạ Ngôn nắm lấy cổ áo của cô từ phía sau rồi kéo cô trở lại.
“Tan làm rồi, tôi phải về nhà!”
“Hừ, không phải cô muốn hỏi sự khác biệt giữa hầu gái với nhân viên sao?”
“Ơ…”
“Sự khác biệt nằm ở chỗ hầu gái là làm hai mươi bốn tiếng, cho nên cô phải ở chỗ của tôi mọi lúc.”
Một câu nói gần như muốn đẩy cô xuống địa ngục, không phải chứ, không muốn đâu! Làm sao bây giờ: “Không được!”
“Không có lý do cho cô từ chối.”
“Anh đây là xâm phạm nhân quyền!”
“Vậy thì sao?” Tất cả những lời lọt vào tai Hạ Ngôn cũng là vô hiệu và bị bác bỏ! Không khách sáo chút nào!
Tích Niên xụ mặt: “Tiểu Hoại còn đang ở nhà trẻ đợi tôi đến đón, khi ở nhà một mình vào ban đêm ai sẽ chăm sóc nó? Ít ra anh cũng phải thông cảm cho người làm mẹ chứ!”
Hình như đôi mắt xanh có chút xúc động.
Nhìn thấy anh đảo mắt, hình như lại muốn nói điều gì khác, Tích Niên lập tức lên tiếng: “Anh đừng nói là anh sẽ cho người chăm sóc Tiểu Hoại, tôi nói cho anh nghe, anh có biết người mẹ rất là quan trọng không, Tiểu Hoại chỉ mới bốn tuổi, nếu cứ luôn rời xa mẹ thì sẽ khiến cho tâm lý của nó bị méo mó.
Hạ Ngôn, cho dù anh có thể không hiểu tôi.
Nhưng làm sao anh cũng nên suy nghĩ một chút về nụ hoa của tổ quốc chứ!”
Hạ Ngôn im lặng.
Thời gian trôi qua từng chút một…
Trên đường đến nhà trẻ, Tích Niên vừa ngâm nga vừa đi về phía nhà trẻ.
Chính là nói mang đứa trẻ ra sẽ có tác dụng mà.
Sau một thời gian dài ở trong phòng làm việc dây dưa với Hạ Ngôn, cuối cùng anh cũng lùi bước một chút, cho phép cô đi về.
Nhưng nhất định phải mang theo điện thoại bên mình hai mươi bốn tiếng.
Nhà trẻ.
“Cô Tùng, tôi đến đón Tiểu Hoại.”
“Ơ? Mẹ Cố, tại sao chị lại đến đây? Tiểu Hoại đã được đón đi rồi!”
“Đón đi rồi? Ai, ai đã đón nó đi?”
“Họ hàng nhà chị đấy!” Cô Tùng nghiêm túc nói.
Lông trên người Tích Niên dựng lên, cô hiện giờ chỉ có hai mẹ con, đâu nào có người thân gì ở thành phố phồn hoa này chứ?
Hai tay siết thành nắm đấm: “Rốt cuộc là họ hàng nào, là nam hay là nữ?”
“Là nam.”
Trời ạ, rốt cuộc là ai? Không thể lo nhiều như vậy, Tích Niên nhanh chóng chạy về nhà, nam, họ hàng, lẽ nào là người do Triệu Khiết Vũ phái đến? Không, không thể nào, Triệu Khiết Vũ cũng không biết cô đã trở lại, cho dù ngày hôm đó trong buổi lễ có bại lộ thì cũng không thể nào biết được chuyện của Tiểu Hoại!
Lẽ nào là Hạ Ngôn?.
||||| Truyện đề cử: Lâm Tổng, Chúng Ta Là Gì Của Nhau? |||||
Cũng không đúng, cô vừa mới tách khỏi Hạ Ngôn, cho nên cũng không thể là anh.
Vậy là ai? Người đó là ai? Mới trở về được bao lâu đâu, cô sẽ không lại làm mất đứa con trai chứ.
Cô lao về nhà như một mũi tên, vừa mới đẩy cửa ra.
“Mẹ, mẹ đã về rồi!” Tiểu Hoại đứng trên sofa, nhìn con trai đang thở hổn hển.
Không có hoa mắt chứ! Tích Niên thở phào nhẹ nhõm, con trai đã về nhà rồi? Cô nhanh chân bước tới: “Tiểu Hoại, là ai đã đón con về nhà thế.”
Tiểu Hoại kéo tay áo ra, dùng tay áo lau mồ hôi cho mẹ: “Mẹ à, mẹ nhìn mẹ bị dọa sợ đến toát mồ hôi hột, lẽ nào mẹ sợ con bị kẻ xấu bắt cóc sao?”
“Đương nhiên là sợ rồi!”
“Yên tâm, yên tâm.
Con đã không còn là đứa trẻ ba tuổi nữa.” Kể từ khi lên bốn tuổi, câu nói ‘đã không còn là đứa trẻ ba tuổi nữa’ gần như sắp trở thành câu cửa miệng của Cố Tiểu Hoại, không còn cách nào khác, đây là sự thật mà! Hãy nghĩ xem cậu bé đã khát khao câu nói này đến mức nào khi chưa được bốn tuổi.
“Vậy ai đã đón con về nhà.”
“Nguyệt…” Ánh mắt của Tiểu Hoại nhìn sang một bên.
Tích Niên cũng dần dần nhìn theo qua đó, chỉ thấy từ trong nhà bếp Đoan Nguyệt đi ra, anh ấy mặc một bộ quần áo thoải mái và để tóc đen.
Điều không thay đổi là chiếc mặt nạ màu bạc tinh xảo trên mặt, vẫn bắt mắt như thế.
Hơn nữa còn đôi mắt màu hổ phách quyến rũ dưới chiếc mặt nạ: “Đoan Nguyệt…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...