“Ồ, nói một câu mà giải quyết hết mọi việc được sao? Nếu như ai cũng giống như cô, thì chẳng phải ai cũng có thể nghỉ làm đi chơi rồi!” Thư ký đứng quanh đấy lên tiếng.
“Đúng thế! Chị Hồng Anh, vụ này phải xử thật nặng!”
“Thế này rõ ràng là không để cấp trên vào mắt, quá đáng lắm rồi!” Rất nhiều người cũng nhân cơ hội này để vùi dập Tích Niên, hận không thể phun nước miếng nhấn chìm cô.
Chỉ có một người, nói tốt cho Tích Niên: “Thật ra, tôi thấy, Tích Niên chắc chắn phải có lý do gì mới nghỉ làm nhiều ngày như vậy.”
m thanh ấy giữa đám đám nữ hầu rất nổi bật, Tích Niên liếc mắt là thấy, cô gái ấy mặc một chiếc áo sơ mi caro, quần bò, tóc búi củ tỏi, nhìn không chớp mắt.
Cô nhớ cô gái này, hình như tên là Diệp Thanh! Là người trong bộ phận thư ký, là người duy nhất không nhiều chuyện.
“Diệp Thanh, tới lượt cô nói à? Không nhìn lại xem mình là ai đi!” Một thư ký khác mắng.
Một thư ký khác cũng nói theo: “Tức là, chị Hồng Anh, có vẻ Đồng Thanh còn nói thay cho người mắc lỗi, coi như là bao che người khác, coi thường chị, phải xử phạt chung!”
Diệp Thanh cúi đầu, không dám nói nữa, giữa hội đàn bà dữ tợn thế này, cô ta vội vã lùi về đứng sát bên tường.
Hồng Anh quay đầu sang, nhìn Diệp Thanh: “Diệp Thanh, tháng này cô không cần phải làm gì khác nữa, phụ trách dọn nhà vệ sinh là đủ rồi!”
“Nhưng tôi…” Diệp Thanh định nói.
“Hả? Chẳng nhẽ đến lời của tôi cũng không nghe theo sao?” Hồng Anh tức giận nói, cô ta ghét nhất có người coi thường uy nghiêm của cô ta.
Diệp Thanh không dám lên tiếng nữa, đành khúm núm gật đầu chấp thuận.
Hội thư ký đứng quanh đều cười thầm, thì thầm to nhỏ: “Không tự biết mình là ai, còn muốn nói thay cho người khác, đáng đời!”
“Loại người này ở trong công ty chúng ta chỉ là nốt ruồi thôi!”
Tiếng khóc thút thít vang lên liên tục, Tích Niên không thể nhịn nổi nữa rồi, cô không thể chịu đựng nổi có người vì cố mà bị phạt, mà những người này, ai cũng lươn lẹo vô cùng, cô tức tới ngứa răng!
“Rầm!” Tích Niên đập lên mặt bàn: “Đủ rồi đấy!”
Thế là, mọi người đều hướng mắt nhìn sang, Hồng Anh cũng sửng sốt nhìn Cố Tích Niên: “Cô muốn làm phản sao?”
Tích Niên một tay vỗ lên mặt bàn, đôi mắt sắc bén lạnh lùng liếc nhìn.
Mọi người trong bộ phận thư ký: “Mấy người ai cũng nói tôi nghỉ làm, thế có chứng cứ không?”
“A, ha ha ha, cô đùa đấy à, tất cả chúng tôi đều có thể chứng minh cô không tới công ty làm việc!”
“Phải, mấy ngày nay tôi đúng là không tới công ty, nhưng không có nghĩa là tôi không làm việc!” Tích Niên kiêu ngại nói, như một nữ vương nhìn xuống những người này.
“Cố Tích Niên! Cô nghỉ làm rồi mà còn muốn ngụy biện sao?” Hồng Anh tức giận nói.
“Thư ký trưởng, tôi nghĩ, cô chắc cũng biết, tổng giám đốc mấy hôm nay cũng không tới công ty nhỉ.
Chẳng nhẽ cô cũng định nói tổng giám đốc cũng nghỉ làm à?” Tích Niên nói.
“Cái này…” Hồng Anh và người trong bộ phận thư ký đều ngây người, nói vậy là có ý gì? Hơn nữa tại sao Cố Tích Niên lại biết chuyện tổng giám đốc Hạ Ngôn mấy ngày nay không tới công ty.
Tích Niên chậm rãi đi tới chỗ Diệp Thanh: “Nếu luôn ở cùng tổng giám đốc mà không được tính là đi làm, thì công việc hàng ngày của thư ký chúng ta là làm gì? Mới được tính là làm việc?”
Dứt lời, cô đã đi tới bên cạnh Diệp Thanh, khoác vai Diệp Thanh, thì thầm bên tai cô: “Đừng sợ, tôi sẽ không để đám người đó bắt nạt cô đâu.”
Diếp Thanh liếc nhìn Tích Niên, trong mắt là sự tin tưởng.
Hồng Anh nói: “Ý của cô là, mấy ngày đó cô đều ở cùng với tổng giám đốc Hạ Ngôn sao?”
Lời này khiến mọi người trong bộ phận thư ký luống cuống, nếu nghĩ kỹ lại, hình như trong khoảng thời gian Tích Niên không tới công ty, tổng giám đốc Hạ Ngôn cũng không đến! Không phải chứ? Chẳng nhẽ mấy ngày rồi Cố Tích Niên đều ở chung với tổng giám đốc Hạ Ngôn sao?
Tích Niên nói: “Tôi nghĩ, hôm nay tổng giám đốc Hạ Ngôn, chắc có tới công ty đấy!”
Cô lại nói đúng rồi, Hạ Ngôn hôm nay đúng là đã tới từ sớm, Hồng Anh nuốt nước miếng: “Không tin được, cô theo tôi tới đối chất trước mặt tổng giám đốc.”
Tích Niên khẽ nhíu mày, phiền thật đấy, cô vốn không muốn nói ra, nhưng không nói thế thì chẳng biết cứu Diệp Thanh kiểu gì nữa.
Lát gặt Hạ Ngôn thì phải nói thế nào đây? Mặc dù mấy hôm trước đúng là có ở chung với anh, nhưng căn bản không làm việc nghiệp vụ gì hết mà!
Thấy Tích Niên lưỡng lự.
Đám thư ký bâu quanh lại nhao nhao lên: Vừa nói đi gặp tổng giám đốc là chột dạ rồi chứ gì!”
“Đúng thế, nếu như là sự thật thì cùng chị Hồng Anh qua gặp tổng giám đốc đi! Đừng có dối trá!”
“Tôi thấy chắc chắn là bốc phét rồi
Tổng giám đốc sao có thể đi cùng với một thư ký mới tới lâu thế được.
Hừ, cô ta nghĩ mình là ai chứ? Làm như giỏi lắm không bằng? Cũng không soi gương nhìn xem vị trí mình ở đâu!”
“Trật tự!” Nghe mấy người này mắng đủ rồi, Hồng Anh ra vẻ độ lượng nói: “Cố Tích Niên, nếu cô đã nói mình đi chung với tổng giám đốc, thì đừng sợ đối chứng với tôi, trừ khi những gì cô nói đều là giả!”
Tích Niên nhíu mày, còn đang do dự không biết nên giải quyết đám người này thế nào.
Đúng lúc ấy…
Cửa bộ phận thư ký đột nhiên mở ra.
Ánh mắt tất cả mọi người đều dồn qua đấy, Hạ Ngôn đứng ở cửa phòng.
“Tổng giám đốc!”
“Tổng giám đốc Hạ Ngôn!”
Mọi người đều hoảng hốt, cả đám lúng túng khom lưng cúi đầu.
Chẳng ai ngờ tổng giám đốc Hạ Ngôn sẽ đột nhiên xuất hiện trước mặt họ vào lúc này.
Hồng Anh cũng vội cúi đầu: “Tổng giám đốc, ngài sao lại tới đây thế ạ? Có chuyện gì cần giao phó sao?”
Đôi mắt màu lam lạnh lùng lướt qua những người ở trong phòng, ánh mắt dừng trên người Cố Tích Niên: “Cố Tích Niên.”
Tích Niên đứng ở đó không đi qua: “Hả? Có việc gì?” Nói rồi, cô đánh giá Hạ Ngôn từ trên xuống dưới, xem ra không bị thương gì, có nghĩa là, anh quả thật không gặp chuyện gì.
Cũng may không phải vì cô mà bị tảng đá lớn đè lên người.
“Đến xem cô, có đến công ty đúng giờ không.” Hạ Ngôn thản nhiên nói.
“Nói như thể tôi là nhân viên kém không bằng.” Tích Niên liếc nhìn anh, mặc dù làm thư ký của Hạ Ngôn, cô thật sự hơi muốn làm nhân viên kém đấy.
Nói chuyện thoải mái, tự nhiên, sau đó thư ký bu quanh đều quay sang nhìn nhau, nói chuyện với tổng giám đốc mà lại không dùng kính ngữ, gan của Cố Tích Niên lớn vậy trời.
“À thì… Tổng giám đốc Hạ Ngôn, Cố Tích Niên, mấy hôm nay nghỉ làm…” Hồng Anh thử hỏi thăm dò.
“Nghỉ làm?” Hạ Ngon nheo mắt: “Anh nói cô ta nghỉ làm thế?”
Hồng Anh sợ tới không dám nói gì, vội vã cúi đầu.
Hạ Ngôn nói: “Cố Tích Niên, chỉ còn mấy ngày nữa là tới kỷ niệm thành lập công ty, chuyện này nhanh chóng giải quyết cho tốt biết chưa?”
“Rồi.” Tích Niên đáp lại, thật sự không muốn làm người hầu dưới trướng anh ý nào, hầy, rõ ràng anh còn mất trí nhớ rồi.
Nếu anh còn nhớ những gì họ từng trải qua, anh còn cư xử như bây giờ không?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...