Trên chiếc giường lớn, cảm xúc mãnh liệt mới đến một nửa thì bỗng nhiên Hạ Ngôn rút ra rồi đứng lên.
"Hạ Ngôn, anh Hạ Ngôn?" Trương Cảnh Nhi vẫn chưa thỏa mãn mà ngóc đầu dậy nhìn Hạ Ngôn với ánh mắt nghi ngờ.
Mà Hạ Ngôn đã bước xuống giường, cầm chiếc áo tắm màu trắng ở bên cạnh khoác lên người, khoé môi nhếch lên một đường cong:
"Vẫn muốn tiếp tục sao?"
"Ừm..." Trương Cảnh Nhi e thẹn cúi đầu, cơ thể trần truồng ngồi dậy rồi bò đến bên cạnh Hạ Ngôn, sát lên người anh.
"Hôm nay có người khác ở đây, lần sau sẽ chơi hết mình với cô."
"Người...!người khác ở đây?" Trương Cảnh Nhi lập tức tỉnh táo lại, cô ta liếc nhìn trái phải xung quanh phòng ngủ, không nhìn thấy ai cả:
"Anh Hạ Ngôn...!có người đang ở đây sao?"
Hạ Ngôn đẩy cô ta ra, đứng lên rồi đi thẳng đến bên rèm cửa sổ với vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.
Anh dừng trước tấm rèm, vung tay lên rồi kéo rèm ra.
Cố Tích Niên đang đứng ở đằng kia, trên người bị trói chặt bởi dây thừng, miệng dán băng dính và đôi mắt đỏ hoe.
Gương mặt cô đẫm nước mắt, nhìn thoáng qua vô cùng tiều tuỵ.
Trương Cảnh Nhi ở trên giường cũng nhìn sang...!khi nhìn thấy người ở phía sau tấm rèm thì vẻ mặt lập tức thay đổi: "Tích...!Tích Niên!
Cô ta cứng ngắc hét toáng lên, một giây sau thì lấy chăn che cơ thể trần truồng của mình lại.
"Sao lại khóc vậy? Bị trói bằng dây thừng đau lắm sao?" Hạ Ngôn nở nụ cười lạnh lùng và nói, đặt tay lên hông cô và vuốt ve đến lưng của cô.
Tích Niên không hề chống cự, trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng, ánh mắt cũng lơ đễnh tối tăm không biết nên nhìn đi đâu...
Khi anh vuốt ve, sợi dây trên người cô được nới lỏng ra từng chút và cuối cùng rơi xuống đất.
"Xem cô khóc kìa, cô là mợ chủ của nhà Hạ Ngôn tôi cơ mà, sao có thể khóc như thế này được?"
Hạ Ngôn giơ tay lên, lấy ngón tay lau giọt nước mắt trên gương mặt cô.
Anh hừ lạnh, bàn tay to lớn xé miếng băng dính trên miệng cô ra, không hề lưu tình chút nào.
"Á..." Anh xé mạnh ra như vậy khiến xung quanh miệng cô nhanh chóng đỏ ửng lên và phát ra tiếng kêu đau đớn.
Đôi mắt đen láy của cô long lanh nước mắt, đồng tử mắt cũng dần dần chuyển động.
"Hạ Ngôn...!Ngôn!"
Tích Niên khàn giọng gọi tên của người đàn ông trước mắt mình.
"Hừ, được rồi, tôi không làm phiền chị em các cô đoàn tụ nữa." Hạ Ngôn vỗ nhẹ vai của cô, lạnh lùng nói xong những câu này rồi quay người đi ra ngoài.
Trên bả vai cô vẫn còn lưu lại sự ấm nóng từ bàn tay to lớn của anh, nghĩ đến đôi tay này vừa mới vuốt ve người phụ nữ khác thì trong đáy mắt cô lại dâng trào cảm giác buồn nôn chán ghét.
"Rầm" Hạ Ngôn đã đi ra khỏi phòng, tiện thể đóng cửa phòng lại.
Cả căn phòng trở nên yên tĩnh, Cố Tích Niên đứng im còn Trương Cảnh Nhi thì cứng ngắc ở trên giường, hai tay siết chặt cái chăn và vùi đầu vào.
"Cảnh Nhi..." Cô khàn giọng gọi, bước từng bước đến bên giường.
Cô mong muốn biết bao tất cả những điều này là giả, những thứ cô vừa nhìn thấy và nghe thấy cũng là giả.
Trương Cảnh Nhi không trả lời mà chỉ càng cúi đầu xuống thấp hơn.
"Cảnh Nhi, tại sao?" Từng câu từng chữ Tích Niên nói ra giống như chiếc răng nhọn gặm nhấm máu thịt mình.
Trương Cảnh Nhi ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt của Cố Tích Niên.
Đôi mắt của cô ta cũng ngập tràn nước mắt: "Tích Niên à, cậu nghe tớ nói...! Không phải như cậu nhìn thấy đâu...!Cậu nghe tớ...!giải thích đã.
Cậu phải tin tớ!"
"Tin cô? Tin cô nói rằng tất cả những điều vừa nãy chỉ là nói đùa, tin cô bị ép phải lên giường với Hạ Ngôn.
Trương Cảnh Nhi, chúng ta đều có mặt ở đây, cô còn muốn tôi tin cô như thế nào nữa?"
"Tớ..." Cô ta nhíu mày lại, sau khi im lặng một lúc thì những giọt nước mắt trong đôi mắt kia liền biến mất không còn dấu vết.
Khi cô ta ngước mắt lên một lần nữa, ánh mắt trở nên sắc bén:
"Được rồi, nếu như chuyện đã đến mức này thì tôi có nói gì cũng không có tác dụng gì nữa.
Vậy được rồi, tôi ngả bài.
Tôi rất thích Hạ Ngôn, là tôi tình nguyện lên giường với anh ấy."
"Anh ấy là chồng tôi! Cô là chị em của tôi, sao cô có thể làm vậy chứ?"
Tích Niên gào lên.
"Ha, chị em? Cố Tích Niên, cô và Trương Tiểu Quy đều là lá ngọc cành vàng, còn tôi chỉ là một kẻ nghèo hèn.
Các cô không hề quan tâm đến tôi, các cô coi tôi là chị em từ bao giờ vậy? Cô biết tôi hận cô và ghét cô đến nhường nào không? Mỗi lần khi gọi chị em với cô thì trong lòng tôi chỉ thấy buồn nôn!"
Cố Tích Niên vô cùng kinh ngạc nhìn người phụ nữ trước mặt, không dám tin người này chính là Trương Cảnh Nhi mà mình biết:
"Tôi không ngờ cô lại nghĩ như vậy.
Trương Cảnh Nhi, cô đúng là uổng phí tấm chân tình của tôi và Tiểu Quy dành cho cô."
Nhìn thấy cô ta bị thương, thấy cô ta không có nhà để về, thậm chí cô còn có thể đi cầu xin Hạ Ngôn và tình nguyện sống trôi dạt cùng với người chị em của mình.
Nhưng không ngờ lại đổi lấy sự đối xử như vậy.
Trương Cảnh Nhi không hề nể nang gì mà bỏ chăn ra, cầm quần áo trên đầu giường và bĩnh tĩnh mặc vào:
"Cố Tích Niên, cô đừng giả vờ giả vịt nữa.
Đừng trách tôi cướp chồng cô mà hãy trách mình không có bản lĩnh, đừng trách người khác."
Cô đã tuyệt vọng rồi, không thể nào ôm hy vọng với "người chị em" trước mặt nữa mà chỉ còn lại sự đau lòng mà thôi: "Cho nên cô nhục mạ tôi trước mặt Hạ Ngôn? Ha...!soạn ra từng câu nói dối thú vị lắm sao?"
"Đương nhiên là thú vị rồi, như vậy anh Hạ Ngôn sẽ càng ghét cô hơn.
Hơn nữa cũng đâu thể tính là nói dối được, cô đã từng quyến rũ bạn trai của tôi mà."
"Tôi không có!"
"Cô còn nhớ một năm trước tôi từng quen một người bạn trai.
Cái ngày anh ta chia tay với tôi, anh ta nói anh ta thích cô.
Ha, nếu như cô không quyến rũ anh ta thì sao có thể như thế được.
Một thù trả một thù, hôm nay anh Hạ Ngôn ở bên cạnh tôi cũng là nghiệp mà trước kia cô tạo ra.
Cố Tích Niên, là bản thân cô đê tiện! Cô vốn là một kẻ rác rưởi!"
Cố Tích Niên nhíu mày lại, cô chỉ gặp người bạn trai trước kia của Trương Cảnh Nhi có mấy lần, sao có thể nói là quyến rũ được?
"Trương Cảnh Nhi, lẽ nào tình cảm chị em trước kia của chúng ta đều là giả dối sao?"
"Phì, Cố Tích Niên, nếu như cô thật sự quan tâm đến tình cảm chị em trước kia thì nhường anh Hạ Ngôn cho tôi đi."
Trương Cảnh Nhi nói rồi sửa sang lại quần áo, cũng đi ra bên ngoài.
Tích Niên đứng một mình ở đó, giọt nước mắt làm mờ cả đôi mắt cô.
Cô khóc cạn nước mắt, trái tim giống như bị xé ra từng mảnh.
Cô bước từng bước ra khỏi phòng, đôi mắt mở to cảm thấy rất đau.
Không biết có phải vì mệt quá rồi không mà đôi mắt cô khóc đến chua xót..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...