Trong gian phòng tối đen.
Cố Tích Niên đã ngủ đột nhiên ngồi bật dậy, tay sờ ly và bình nước trên bàn trong vô thức, sau khi rót uống mấy ngụm nước, cô đứng dậy, đi về phía giường.
Trong căn phòng đưa tay không nhìn thấy năm ngón, không có chút ánh sáng nào, cô nhắm mắt nhưng rất rõ ràng đi từ sô pha đến giường, nằm xuống…!
Ngủ tiếp.
Cung Nhược Hàn đang ngủ say, bị động tác lớn của cô làm tỉnh giấc, chỉ cảm thấy có cái gì đó dán vào phía sau.
Trở mình một cái, sờ bàn tay to lớn vào bên cạnh.
Hửm? Đây là cái gì? Làn da sờ mềm mềm, mịn mịn, dáng người thướt tha, hóa ra là một người phụ nữ, là Sa Sa? Linh Linh? Hay Hoa Hoa?
Xúc cảm này không giống lắm.
Đang mơ màng ngủ, dường như Cung Nhược Hàn nhận ra cái gì đó, đột nhiên anh ta mở mắt ra, là cô nhóc họ Cố? Nghĩ tới điều này, anh ta thoáng cái tỉnh táo lại.
Vươn tay bật đèn led ở đầu giường, trong phòng có ánh đèn vàng mờ nhạt, có thể giúp người ta nhìn rõ xung quanh mà không chói mắt.
Giường to như vậy, Cố Tích Niên nằm bên mép giường, hai mắt nhắm nghiền, có vẻ ngủ rất say.
Cung Nhược Hàn nhíu mày, không phải cô nhóc này ngủ trên ghế sô pha ư? Sao đột nhiên chạy qua đây rồi?
“Này, cô nhóc họ Cố.” Anh ta nhỏ giọng gọi một tiếng.
Nhưng dường như cô ngủ rất say, không có phản ứng.
Trong đôi mắt hoa đào xuất hiện một suy nghĩ xa xôi, nếu cô thật sự lẳng lơ tùy tiện, vậy hành động hiện tại là đang cố ý dụ dỗ anh phạm tội ư?
Cung Nhược Hàn nghiêng người nhìn gương mặt đang ngủ của Cố Tích Niên, giả ngủ? Ngủ thật? Đôi mắt chậm rãi buông xuống, làn da trắng nõn làm cả người càng thêm mềm mại, tiếp tục nhìn xuống, dáng ngủ tùy ý, khiến váy của cô hơi vén lên một chú, để lộ ra đôi chân thon dài, dáng người có lồi có lõm cùng với gương mặt đang ngủ yên, khiến người nhìn suy nghĩ miên man.
Một tay anh ta đỡ trán, con vịt lành nghề chủ động bay đến bên cạnh anh ta, không ăn cũng không phải, thật là một người phụ nữ muốn đòi mạng.
“Haizz!” Thở dài một hơi, anh ta đưa tay cầm chăn để qua bên cạnh đắp cho cô.
“Ưm…nóng!” Cố Tích Niên nói mớ đá văng chăn ra.
Một động tác mạnh như vậy, trực tiếp làm váy của cô vén lên vị trí cao hơn, sắp sửa để lộ ra cảnh vật bên dưới.
Cung Nhược Hàn ngồi dậy, một tay đỡ trán ấn ấn lên huyệt thái dương, cô nhóc họ Cố này muốn thách thức giới hạn chịu đựng của anh ta hả? Chẳng lẽ cô không biết rằng quý ông cũng có một ngày biến thành ác quỷ?
“Cô nhóc họ Cố, nếu cô làm càn nữa, tôi sẽ mặc kệ.” Bất đắc dĩ cảnh cáo một câu, dù không biết cô có nghe được câu này không.
Cung Nhược Hàn ngã xuống giường ngủ tiếp, mới vừa nằm xuống được một lúc.
“Đừng…” Chỉ nghe thấy một tiếng kêu rên nũng nịu, Cố Tích Niên xoay người gác chân lên người anh ta, tay cũng tiện thể ôm bả vai anh ta.
“Ôi, cô, cái cô nhóc đáng chết này!” Tức giận!
Cung Nhược Hàn trở mình, trực tiếp đè lên người cô! Thân thể dán chặt vào cơ thể mềm mại của cô, bàn tay to lớn đặt trên eo cô.
Ngón tay lần theo chiếc váy ngủ làm bằng lụa tơ tằm, xúc cảm mềm mại, khiến người ta không thể kiềm chế mà vuốt ve.
Dáng người cô tuyệt đối là một loại khiến đàn ông quyến luyến không rời.
Vì thế có sức cuốn hút chết người.
“Tiểu Hoại…đừng nhốn nháo nữa.” Trong mơ, Tích Niên nhíu mày, bàng hoàng nói, âm thanh không rõ lắm, nhưng căn bản vẫn có thể nghe được cô đang nói gì.
Bàn tay to lớn dừng ở bên ngực cô, đôi mắt Cung Nhược Hàn lóe lên, Tiểu Hoại là ai? Người đàn ông của cô ư? Hay đối tượng tình một đêm khác?
Ngay sau đó, Tích Niên vặn người một cái, nũng nịu giống như đang quyến rũ người khác phạm tội vậy.
Cung Nhược Hàn chớp mắt…
“Tiểu Hoại, nhanh, nhanh lên!”
Nhanh cái gì? Chẳng lẽ đang mộng xuân? Cô nhóc này thực sự rất lẳng lơ tùy tiện!
“Nhanh, nhanh đừng nháo nữa, nhốn nháo nữa mẹ sẽ giận đó.” Tích Niên nói nhanh câu này.
Suýt chút nữa cả người Cung Nhược Hàn nằm đè lên người cô, bé trai ngày nọ gặp ở nhà Hạ Ngôn hiện lên trong tâm trí, hóa ra nói đứa trẻ đó.
Tên của nhóc là Tiểu Hoại ư? Nghĩ như vậy, mấy ngày nay, dường như từng loáng thoáng nghe Cố Tích Niên và Ngôn nhắc tới.
Hóa ra là con của cô!
Vậy là đang nói mớ?
Nghĩ tới đây, Cung Nhược Hàn nới lỏng sự ràng buộc của cô ra một chút, từ trên người cô lăn xuống, ngồi bên mép giường, sau mấy giây chần chừ, anh ta đi đến sô pha, rút điếu thuốc từ trên bàn rồi đi ra khỏi phòng.
Một đêm này đối với anh ta mà nói trôi qua rất chậm, nhưng đối với Tích Niên đang ngủ say mà nói, như thể nhắm mắt lại rồi mở mắt ra thế là hết một ngày.
Tỉnh giấc ngồi dậy, sao cô lại ngủ trên giường? Nhìn về phía sô pha, sao Cung Nhược Hàn lại ngủ trên ghế sô pha? Kỳ lạ, rõ ràng tối hôm qua lúc đi ngủ, cô vẫn ngủ trên ghế sô pha mà.
Nhảy khỏi giường, cô rón rén đi đến bên ghế sô pha ngồi xổm xuống.
Cung Nhược Hàn cảnh giác mở mắt ra, phát hiện là Cố Tích Niên, liền nói: “Cô dậy rồi.”
“Không ngờ, anh tốt như vậy.”
“Hả? Ý cô là sao?”
“Tối qua anh kéo tôi lên giường ngủ, thật sự cảm ơn anh, còn để anh ngủ trên sô pha.” Tích Niên xúc động nói, thảo nào tối hôm qua cô ngủ ngon như vậy, có lẽ do giường ngủ thoải mái.
Cung Nhược Hàn cau mày nghi hoặc, ngồi bật dậy, một tay chống trên đầu gối: “Cô không nhớ sao?”
“Nhớ cái gì?”
Anh ta nheo mắt, cô nhóc này vậy mà nói anh ta đổi chỗ cho cô? Không biết mà giả vờ biết? Hay thật sự không nhớ, liền nói: “Tối qua cô mặc quần áo không chỉnh tề đi đến bên giường tôi, nói với tôi, cô rất đói khát, cơ thể rất cô đơn trống rỗng, kêu tôi ôm cô ngủ.”
“Không thể nào!” Tích Niên nói chắc như đinh đóng cột.
“Tôi lừa cô làm gì? Tôi nói như vậy không được, suy cho cùng nam nữ khác biệt, sau đó cô nói với tôi, cô chịu hết nổi rồi, rồi trực tiếp bổ thẳng lên người tôi.” Cung Nhược Hàn nhàn nhã nói, nói mà mặt không đỏ thở không gấp, giống như mọi thứ đều là sự thật.
Tích Niên há hốc miệng: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó cô đè tôi lên giường, muốn cởi đồ tôi, hôn khắp người tôi, cầu tôi… muốn cô.” Anh ta cười cong môi.
“Cái này không thể nào!”
“Cô thấy tôi có cần thiết phải lừa cô không? Nếu không phải tôi giãy giụa khổ sở, đã bị cô…Ôi, làm tôi cả đêm ngủ không ngon.” Anh ta thở dài bất đắc dĩ, tuy chuyện trước mắt đều là bịa đặt, nhưng cả tối hôm qua, thực sự anh ta không ngủ ngon.
Trên bàn, một bao thuốc lá đầy, bây giờ chỉ còn lại vài điếu.
Tích Niên càng nghe càng thấy kì lạ, nhưng nhìn dáng vẻ của Cung Nhược Hàn, tinh thần uể oải, hơi tiều tụy.
Thực sự ước mình không ngủ.
Nhớ lại hôm qua sau khi đi ngủ thì không còn nhớ gì nữa, có thể cảm nhận được tối hôm qua cô ngủ rất say, cho nên vốn không thể làm ra chuyện đó được: “Không thể nào, trừ khi tôi mộng du.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...