Cô Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt


Người làm dừng bước chân, cung kính khom người: “Cậu Hàn ạ.”
Cung Nhược Hàn cũng dừng bước lại, thứ anh ta để ý không phải là người làm này, mà bạn nhỏ đứng bên cạnh người làm.

Đôi mắt hoa đào chớp chớp: “Đây là ai?”
Cố Tiểu Hoại cũng nhìn thẳng vào mắt anh ta, chú này là ai? Ôi chao, cũng đẹp trai quá chừng, thấy chú ấy mà muốn phun máu mũi luôn á! Chú đẹp trai số hai!
Người làm kính cẩn nói: “Đây là khách của cậu chủ ạ.”
“Khách?” Cung Nhược Hàn đánh giá đứa trẻ kia, hả? Cái mũi nhỏ này, đôi mắt này, dáng vẻ này, nhìn thế nào cũng thấy giông giống Ngôn, chẳng có nhẽ lại là con riêng kiếm ở đâu về?
Cũng không đúng, nếu như Ngôn có con riêng, thì không thể giấu được anh chứ nhỉ, thế đứa trẻ này là ai?
Người làm lại nói: “Cậu Hàn, tôi phải đưa vị khách này tới trường, đi trước đã ạ.”
“Đi đi, đi đi.” Cung Nhược Hàn xua tay, hôm nay anh rất rảnh, khách của Ngôn à? Thú vị đấy, anh ta phải hỏi cho ra nhẽ đây là chuyện gì.
Tiểu Hoại cũng sau khi nhìn chú đẹp trai số hai lần cuối, rồi mới đi theo người làm.

Luôn cảm thấy chú đẹp trai số hai, ánh mắt nhìn cậ có gì đó sai sai.

Trên mặt cậu nở hoa à?
Trong phòng khách, Tích Niên ngồi trên sô pha, luôn nhìn thời gian: “Chúng ta có thể tới công ty được chưa?”

“Không vội.”
“Thế tôi tự đi một mình!”
“Một mình cô tự đi được à? Cho dù có chạy tới đấy, chắc chắn vẫn đi muộn!” Câu nói của anh mang ý mệnh lệnh bắt buộc, không cho cô cơ hội từ chối.
Tích Niên thở dài, cúi đầu, chỉ mong thời gian trôi qua nhanh thêm chút.
“Cậu Hàn.”
“Cậu Hàn.” Nhóm người làm đột nhiên đồng thanh chào.
“Ngôn, sáng hôm nay ăn gì thế? Tôi tới ké bữa sáng với!” Cung Nhược Hàn thong dong vừa cười vừa đi vào phòng.
Hạ Ngôn nhìn bạn tốt: “Cậu sao lại tới đây?”
“Đương nhiên là tới thăm cậu rồi.

Anh em tốt, dạo này đang làm gì thế?” Cung Nhược Hàn vẫn thong thả nói, mắt dừng trên người đang ngồi trên sô pha: “Ô, thì ra còn có khách hả? Ngôn, từ bao giờ lại đưa phụ nữ về nhà thế này?” Với sự hiểu biết của anh với cậu bạn thân này, chắc chắn không dễ dàng đưa một phụ nữ nào về nhà.

Hôm nay là ngày gì, Ngôn không chỉ đưa phụ nữ về nhà, ban nãy còn có một đứa trẻ đi ra ngoài.
Xem ra thật sự là con riêng rồi!
“Một cấp dưới trong công ty thôi.” Anh lạnh nhạt nói.
“Thật không? Chỉ là cấp dưới thôi sao?” Cung Nhược Hàn nhướng mày, còn đưa cả về nhà rồi, mà đứa nhỏ nãy đi ra ngoài thì giải thích thế nào?
Tích Niên luôn cúi đầu, cậu Hàn? Cung Nhược Hàn sao? Trong trí nhớ của cô, người có thể trò chuyện cười đùa với Hạ Ngôn như vậy chỉ có một, đó là Cung Nhược Hàn.
Chầm chậm nâng mắt, cô đứng dậy, hướng về phía tiếng nói: “Anh Cung.

Đã lâu không gặp, mong anh vẫn khoẻ.” Nói giọng bình thản.
Ánh mắt của Cung Nhược Hàn nhìn chằm chằm mặt Cố Tích Niên, sau vài giây ngắm kỹ, anh ta nhớ rõ ràng, đồng tử anh ta run lên: “Cô, cô là…” Cố, Tích Niên?
Khuôn mặt này, là vẻ ngoài rất khó quên, anh ta nhớ rõ ràng, tên cô gái này là Cố Tích Niên! Cho dù đã năm năm trôi qua rồi.
Tích Niên nheo mắt lại, xem ra Cung Nhược Hàn còn nhớ rõ cô, thế thì lạ thật, đến Cung Nhược Hàn chỉ có duyên gặp cô vài lần mà còn nhớ cô, cái tên Hạ Ngôn này còn chung chăn chung gối với cô mà lại quên được sao? Càng nghĩ càng thấy chuyện này quá nực cười.
“Xem ra anh Cung, vẫn chưa quên tôi nhỉ.

Khó tin thật đấy.”
“Cô, đúng là cô sao?” Cung Nhược Hàn trong mắt chứa nghi ngờ, dáng vẻ tương đồng, nhưng lại có khí chất khác biệt, nhất là ánh mắt so với năm năm trước thay đổi rất nhiều.
Hạ Ngôn đứng bên cạnh nhíu mày: “Hàn, cậu biết cô ấy à?”
Cố Tích Niên hít sâu một hơi, anh rốt cuộc muốn làm gì? Nếu giả vờ quên cũng không phải làm tới vậy chứ nhỉ? Nếu thật sự quên rồi, thì lúc này tốt xấu gì cũng phải nhớ ra một chút chứ? Khó hiểu…! Đôi môi hoa đào khẽ mở, lúc vừa định nói gì đó: “Tôi và anh Cung …”

Cung Nhược Hàn vội đi qua, nói: “Tôi và cô Cố, trước đây quả thật có quen biết.” Câu nói của anh ta cắt ngang lời định nói của Tích Niên.
Đôi mắt màu lam của Hạ Ngôn chớp chớp, sau đó nói: “Hai người là bạn?”
“Coi như là thế đi.” Cung Nhược Hàn cười nhàn nhã, căng thẳng trên mặt đã sớm biến mất.

Thay vào đấy là vẻ tuỳ hứng như bình thường.
Tích Niên không nói thêm, chỉ cảm thấy Cung Nhược Hàn có hơi là lạ, giống như cố ý muốn giấu giếm.

Đang nghĩ, anh ta đã sáp lại bên cạnh cô: “Hey, cô Cố, chúng ta cũng mấy năm rồi chưa gặp lại nhau nhỉ, không ngờ gặp lại cô ở đây, không bằng ra ngoài ôn lại chuyện cũ nhỉ?”
“A?” Cô và Cung Nhược Hàn hình như không có chuyện cũ gì để ôn lại mà? Mặc dù trước đây, anh ta quả thật đã giúp cô rất nhiều lần.
Tay Cung Nhược Hàn đã đặt trên vai cô: “Ngôn, không để ý tôi đưa cô ấy ra sân nhà ôn lại chuyện cũ chứ.”
“Tuỳ cậu thôi.” Hạ Ngôn thản nhiên nói.
“Vậy chúng ta ra ngoài tâm sự tí nào…” Cung Nhược Hàn kéo Tích Niên ra ngoài.
Bỏ lại Hạ Ngôn, ra khỏi phòng khách, tới sân vườn bên ngoài, vẫn cứ kéo cô đi, cho tới chỗ đình nghỉ mát đêm qua cô đứng ngây người, Cung Nhược Hàn mới buông tay trên vai Tích Niên ra, đôi mắt tuỳ hứng nháy mắt trở nên nghiêm túc.

Anh xoay người ngồi xuống ghế đá: “Cô nhóc họ Cố, mong cô vẫn khoẻ.”
Cô nhóc họ Cố, xưng hô thế này như thể quay ngược thời gian về năm năm trước vậy, người duy nhất gọi cô như thế chỉ có Cung Nhược Hàn: “Anh Cung, đưa tôi ra đây có chuyện gì không?”
“Năm năm trước cô đã đi đâu?” Anh ta cười hỏi.
Tích Niên chưa ngồi xuống, chỉ dựa vào bên cột đá: “Đi đây đi đó thôi.”
“Vậy tại sao cô lại quay về?” Anh ta chớp mắt, trong mắt mang ý nghĩ sâu xa, như đang muốn thử thăm dò cô.
“Tôi không muốn quay lại, chuyện này đều là trùng hợp.


Tôi cũng vô tình tới làm việc trông công ty của Hạ Ngôn thôi.”
“Làm việc, sao lại làm việc ở công ty của Ngôn được?” Anh ta bật cười, đôi mắt hoa đào híp lại xinh đẹp vô cùng.
“Là do trùng hợp.”
“Ồ? Nói nghe xem nào.”
“Xe của anh ta va vào con trai tôi, sau đó vì đủ loại nguyên nhân, nên liên quan tới nhau thôi.

Tôi cũng không muốn trở lại.” Cô nói với giọng quả quyết.
Cung Nhược Hàn như nghĩ tới điều gì, trong đầu loé lên hình ảnh đứa trẻ ban nãy gặp ở trong sân: “Đứa trẻ đó là con trai của cô?”
“Phải, sao thế?”
“Đứa trẻ đó xem chừng ba bốn tuổi rồi, là… Con trai của ai?” Cung Nhược Hàn nheo mắt lại.
Trong mắt Tích Niên hiện nét gian trá, cắn răng cảnh giác, Cung Nhược Hàn biết rất rõ chuyện năm năm trước, cho dù là Tô Gia Hân, hay chuyện cô mang thai, đều rõ như ban ngày mới đúng.

Suy nghĩ một lát mới nói: “Là con của tôi.

Yên tâm, đứa bé này thật sự không liên quan gì với Hạ Ngôn, anh cũng biết, anh ta chán ghét tôi thế nào, không thể lưu lại trên người tôi thứ gì đâu…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui