“Người đẹp ở bên cạnh, sao tôi lại không nóng lòng chứ?” Ông ta vừa nói vừa áp sát cơ thể phì nhiêu của mình vào người cô.
Cô ấn bàn tay nhỏ bé của mình lên ngực ông ta, dùng đầu ngón tay đẩy ông ta ra, khóe miệng cong lên: “Tổng giám đốc Trương, ngài không biết nóng vội ăn, đậu hũ không nóng sao? Không phải tôi nói, ngài không cảm thấy ở đây có quá nhiều người không? Những chuyện này, chúng ta không phải nên tìm một nơi yên tĩnh một chút sao?”
Nụ cười ngọt ngào, ném một cái nhìn quyến rũ cho ông ta.
Nghe thấy vậy, ông ta vui mừng khôn xiết, xoa hai tay vào nhau rồi nở một nụ cười không đứng đắn: “Được được được, trên lầu có phòng thuê, chúng ta đi lên lầu, có được không?”
Cúi đầu xuống, Tích Niên ngại ngùng mỉm cười, đi về phía cửa.
“Mỹ nhân nhỏ, đợi tôi với!” Bản chất thấp kém của người đàn ông bị phơi bày, thận phận, địa vị, đạo đức, tất cả đều bị bỏ lại, lúc này hạ thân đã hoàn toàn chiếm hết năng lực suy nghĩ.
Dẫn Tích Niên lên phòng thuê trên tầng hai, giám đốc Trương vội vã mở cửa, Tích Niên đứng đằng sau ông ta, đẩy ông ta vào trong, ngay cả cửa cũng không đóng chặt.
“Ôi chao!” Ông ta suýt nữa thì ngã thẳng cẳng xuống sàn, không dễ dàng mới có thể đứng vững, ông ta quay đầu lại, mê mẩn nhìn Tích Niên: “Tiểu mỹ nhân, sao vậy? Em còn có vẻ gấp gáp hơn tôi?”
Nhẹ nhàng sải bước, giày cao gót dưới chân cô khiến cô càng có phong thái của một nữ hoàng, cô ngồi trên ghế sô pha, chân phải vắt lên chân trái, cơ thể hơi nghiêng, khóe môi cong lên một nụ cười: “Tổng giám đốc Trương, cứ như vậy bắt đầu hả? Không phải có chút quá nhàm chán sao?”
Tổng giám đốc Trương có chút mất kiên nhẫn: “Em muốn vui vẻ như thế nào?”
“Đến đây, trước tiên cởi quần áo ra!” Cô mỉm cười.
Nghe vậy, ông ta lập tức chạy đến bên cô như một con chó, vươn tay muốn cởi quần áo của cô.
Nhưng còn chưa đến gần, đã bị cô giơ bàn chân lên chặn lại.
Mũi giày cao gót chạm vào ngực ông ta.
Tổng giám đốc Trương cụp mắt xuống, nhìn đôi giày cao gót dài mấy cm, cười nói: “Giày cao gót? Ha ha, quả nhiên thú vị!”
“Phù…” Tích Niên phì cười: “Tôi không nói là cởi quần áo của tôi, mà là cởi quần áo của ông trước.”
“Tôi cởi trước?” Ông ta lưỡng lự một chút.
“Thế nào? Tổng giám đốc Trương không muốn chơi sao?”
“Chơi, chơi chứ, tôi cởi trước, tôi sẽ cởi trước.” Nào quan tâm nhiều thứ như vậy, đã sắp thành con vịt bị tóm trong tay, còn có thể để nó bay đi được sao? Nghĩ vậy, ông ta nhanh chóng với chỉ còn lại cái quần đùi.
“Này… khoan đã!” Tích Niên ngăn cản ông ta tiếp tục cởi mảnh quần áo cuối cùng trên người.
“Hả?”
“Chúng ta chơi thứ gì mới mẻ đi, đảm bảo tối nay ông sẽ sảng khoái đến cực điểm!” Nói rồi, cô cầm chiếc cà vạt đã được cởi ra ở bên cạnh.
“Muốn chơi như thế nào?”
“Ông phối hợp với tôi là được!” Tích Niên nói xong liền móc móc ngón tay, sau đó chỉ tay ra hiệu cho ông ta tới bên đầu giường.
Sau khi ông ta nằm xuống, cô nhẹ nhàng dùng cà vạt buộc hai tay của ông ta lên đầu giường.
Ông ta không thể hành động tự do được nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm xuống, nhưng vẫn cười: “Không ngờ em còn thích chơi loại này.
Mau đến đây, mau cởi quần áo đi, tôi không nhịn nổi nữa rồi!”
“Ha ha…” Tích Niên bật cười, cô cúi người xuống, nhặt quần của ông ta lên, sau đó rút chiếc thắt lưng da ra: “Tổng giám đốc Trương, tôi sẽ chơi cùng ông thật vui vẻ!”
Trong mắt cô thoáng hiện lên một tia sắc bén không dễ nhận ra, làm nhanh hơn nói, cô nhấc thắt lưng trong tay lên, chỉ nghe thấy một tiếng bốp.
“A!” Một tiếng gầm đau xé ruột gan.
Ngay sau đó là một tiếng bốp nữa kèm theo.
Lại là một tiếng gào khóc thảm thiết vang lên, ông ta bị vụt đến nỗi hai hàng nước mắt ròng ròng: “Cô đang làm gì vậy, ai da, a! Cô dám, dám đánh tôi sao?”
Thắt lưng của Tích Niên dừng lại, hai tay nắm hai đầu của thắt lưng: “Không giết ông đã là nhân từ rồi! Hay là ông muốn nếm thử cảm giác bị treo cổ như một hồn ma?”
Mắt phượng trở nên sắc bén, ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo cho thấy sự nghiêm túc và dữ tợn của cô lúc này.
Thậm chỉ chỉ cần người dưới dây gật đầu một cái, cô cũng dám khiến người đó vĩnh viễn cúi đầu.
“Cô, cô, cô…”
“Hừm, tôi còn phải hầu hạ tổng giám đốc Trương thật chu đáo!” Nói xong, cô lại nhấc thắt lưng da lên.
“Cô dám, cô dám! Sau này cô sẽ gặp báo ứng, tôi sẽ khiến công ty của cô sa thải cô, sau đó sẽ khiến cô chết cũng không yên!” Lại là tiếng gào thét điên cuồng vang lên.
“Cầu còn không được!” Nói xong, cô quật chiếc thắt lưng da xuống, không hề có chút lưu tình.
Đồng thời trên người ông ta vừa vặn cũng hằn lên những vết hằn màu đỏ tươi.
“A… a…”
“Tổng giám đốc Trương, mỗi một vết thương này đều đang nhắc nhở ông, sau này ít ra ngoài ăn chơi đàng điếm.
Xem tuổi tác của ông, trong nhà chắc hẳn cũng đã có cháu rồi! Hừ… Nếu như sau này không thể kiềm chế được mà muốn ra ngoài uống rượu trêu hoa, thì hãy nhớ đến đau đớn ngày hôm nay.
Bởi vì những người phụ nữ mà ông gặp phải, nói không chừng đều là lòng dạ rắn rết.” Cô cong môi cười tựa như một ác quỷ.
Rõ ràng là cô gái có gương mặt như một nữ thần, nhưng tính cách lại không như mong đợi.
Tổng giám đốc Trương hoa mắt, lòng dạ rắn rết? Lúc này không phải ông ta đang trông thấy một mỹ nữ rắn rết sao?
Đúng vào lúc này.
Cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy ra, Hạ Ngôn đứng ở cửa, vị trí của anh có thể nhìn thấy cảnh tượng xảy ra bên giường, anh nghiêng người dựa vào khung cửa, lạnh lùng nhìn: “Có vẻ như tôi đến không đúng lúc nhỉ?”
Tích Niên quay đầu lại, đặt thắt lưng da trong tay xuống: “Tại sao anh lại đến đây?”
“Thư ký của tôi đột nhiên biến mất, lẽ nào tôi không đi tìm?” Anh lạnh lùng trả lời, đôi mắt xanh quan sát xung quanh từ trên xuống dưới.
“Tổng giám đốc Hạ, tổng giám đốc Hạ, cậu đến rồi? Mau cứu tôi với! Thư ký của cậu bị điên rồi, cô ta điên rồi!” Tổng giám đốc Trương cố gắng ép đầu của mình ngóc lên, khóc lóc cầu cứu, toàn bộ biểu cảm gần như xoắn vào nhau, trông rất gớm ghiếc.
Hạ Ngôn chậm rãi bước vào phòng, nhanh chóng đi tới bên giường và dừng lại, nhìn người mình đầy thương tích: “Hai người chơi rất vui vẻ, đúng không?”
“Không không không, tổng giám đốc Hạ, cậu mau ngăn thư ký của cậu lại, mau sa thải cô ta đi! Cô ta dám đánh tôi!” Tiếng gào thét phẫn nộ.
Tích Niên dửng dưng như không nhìn sang chỗ khác.
“Tổng giám đốc Trương, hình như ông còn chưa nhận được sự đồng ý của tôi đã mang người của tôi đi.” Đôi mắt màu xanh vô cùng lạnh lẽo.
Tổng giám đốc Trương sửng sốt: “Hạ, tổng giám đốc Hạ, ý của cậu là gì?”
Không khí lạnh như băng vây quanh anh, lúc này tựa như đế vương giáng trần: “Đoán xem tôi ghét nhất là thứ gì?”
Tổng giám đốc Trương sững sờ, ngây ngốc nhìn Hạ Ngôn, hoàn toàn không nói nên lời.
Khóe miệng Hạ Ngôn cong lên, nở một nụ cười lạnh lẽo, anh lấy điện thoại ra, lạnh lùng nói với người bên kia điện thoại: “Điều mấy người lên phòng 205, chăm sóc thật tốt cho tổng giám đốc Trương.”
Nói xong cúp máy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...