Ánh nắng xuyên qua rèm cửa chiếu vào bên trong.
“Ui… Mệt thật.” Tích Niên bò dậy từ ghế sô pha, tối hôm qua cô nằm trên ghế sô pha ngủ quên mất, không biết là do tư thế ngủ không tốt hay do dầm mưa quá lâu, hiện giờ xương cốt toàn thân đều hơi đau.
Tắm rửa xong xuôi, đổi sang bộ quần áo khác, cô vừa lau mái tóc ướt vừa đi đến chỗ ban công.
Sau cơn mưa trời lại sáng? Sau trận mưa tối qua, hôm nay thời tiết hình như không còn quá tệ nữa.
Cô tựa người vào lan can ban công, hít vào không khí trong lành, xương cốt nhức mỏi trên người cũng đã đỡ đau hơn.
Cô phóng mắt nhìn phong cảnh bên ngoài, biệt thự của Hạ Ngôn vốn có thiết kế hàng đầu, không chỉ khí thế mà còn hợp thẩm mỹ.
Hả?
Tầm mắt cô đột nhiên dừng lại chỗ đình nghỉ mát trong vườn hoa.
“Cảnh Nhi?” Cô hình như thấy thấp thoáng bóng dáng Cảnh Nhi phía sau cột đình nghỉ mát.
Sao mới sớm thế mà cô đã dậy rồi? Không biết sức khỏe đã ổn hơn chưa.
Nghĩ đến đây, Cố Tích Niên định xoay người xuống lầu tìm Trương Cảnh Nhi.
Vào khoảnh khắc cô vừa xoay người thì khóe mắt lại nhìn thấy cảnh tượng kia trong hoa viên.
Bên cạnh Cảnh Nhi hình như còn có người khác? Mặc dù chỉ nhìn thấy được một chút nhưng cảm giác của cô hình như là Hạ Ngôn? Tích Niên vừa nghi hoặc lại tò mò xoay người nhìn lại, ánh mắt hướng thẳng về phía chỗ đình nghỉ mát.
Cảnh tượng nhức mắt đập vào trong tầm mắt.
Toàn thân Trương Cảnh Nhi dựa hẳn vào cây cột của đình nghỉ mát, mà Hạ Ngôn thì đang đứng trước người cô ta, còn cúi đầu hôn cô ta? Bọn họ đang hôn nhau!
Hai tay Tích Niên nắm chặt lấy lan can, duỗi cổ nhìn hai người trong vườn hoa.
Mặc dù chỉ có thể nhìn được một góc nhỏ, còn góc còn lại thì bị cây cột che mất nhưng mọi thứ đều rất rõ ràng.
Đúng là Trương Cảnh Nhi và Hạ Ngôn, hai người họ thật sự đang hôn nhau!
Con ngươi run rẩy, tay đang siết chặt lan can cũng không kìm được mà run lên, mu bàn tay nổi cả gân xanh.
Chỉ chốc lát sau ngón tay đã mất đi sức lực, toàn thân bất lực ngồi xuống mặt sàn.
“Hạ Ngôn, Cảnh Nhi, tại sao hai người lại như thế?” Cô ngồi xổm trên sàn, bụm miệng không để tiếng kinh hoảng của bản thân thốt ra.
Là giả sao? Tại sao Cảnh Nhi lại hôn anh? Chuyện này không thể nào? Chẳng lẽ cô đã nhìn nhầm, là do vị trí tầm mắt sai? Thật ra bọn họ không hề hôn nhau? Không… không phải, cảm giác đó rõ ràng là bọn họ đang hôn sâu.
Suy nghĩ rối loạn ào tới, cô đột nhiên nhớ đến câu nói mà Hạ Ngôn đã nói trước đó: “Cô gọi người chị em kia của mình đến, không sợ tôi làm gì cô ta sao.”
“Anh sẽ làm vậy sao?”
“Ai biết được.”
Đoạn đối thoại trong phòng sách hiện lên trong đầu cô, đột nhiên cô hiểu ra.
Hạ Ngôn cố ý? Cố ý làm loại chuyện vô sỉ này với người chị em của cô, người bạn thân thiết của cô?
A...!Thế mà tối qua cô còn tưởng rằng tên đàn ông này bất ngờ thiện tâm, hóa ra là chỉ là cái bẫy.
Anh chính là một con sói xám, thận trọng từng bước, từng bước một gài bẫy cô.
Hạ Ngôn, anh đúng là độc ác!
Hồi lâu sau, Tích Niên mới rời khỏi phòng ngủ, khi vừa xuống lầu thì đã nhìn thấy Hạ Ngôn và Trương Cảnh Nhi cùng ngồi ở sô pha phòng khách nói chuyện phiếm.
“Tích Niên? Sao bây giờ mới dậy?” Trương Cảnh Nhi nhìn thấy Tích Niên, lập tức đứng bật dậy.
Cô chậm rãi bước xuống cầu thang, đi đến cạnh ghế sa lon, nhìn trừng trừng vào Hạ Ngôn.
Rõ ràng vừa nãy anh còn làm loại chuyện đó với bạn thân của cô mà giờ phút này lại trấn tĩnh như thế, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Hừ.
“Cảnh Nhi, sức khỏe của cậu thế nào rồi?” Cô lần nữa quay về nhìn bạn mình.
“Khụ khụ khụ… Bác sĩ đã khám cho tớ rồi, cũng đã kê đơn.
Nhưng hình như có bảo hôm nay phải đến bệnh viện kiểm tra toàn thân.” Trương Cảnh Nhi mỉm cười nói.
Không đợi Tích Niên mở miệng, cô ta lại nói tiếp: “Với lại ngài Hạ Ngôn nói một lúc nữa ăn sáng xong sẽ đưa tớ đến bệnh viện.
Đã làm phiền hai người để tớ ở lại, còn phải để hai người phí công phí sức cho tớ nữa, tớ cũng thấy xấu hổ.”
“Việc nên làm thôi.” Hạ Ngôn lịch sự mỉm cười.
Vẻ mặt Tích Niên trở nên cứng đờ, cùng nhau ra ngoài? Đây được xem là cái kiểu gì chứ? Cô cố gắng nở nụ cười gượng gạo: “Phải không? Vậy cũng tốt, Cảnh Nhi, cậu làm kiểm tra toàn thân cũng tốt.
Cậu mau đi ăn bữa sáng đi, đừng để chậm trễ.”
Nói xong, cô lôi kéo Trương Cảnh Nhi về phía phòng ăn, còn Hạ Ngôn thì vẫn ngồi trên ghế sô pha mà không qua cùng.
Tích Niên làm như đang tán gẫu bình thường: “Cảnh Nhi, cậu với anh ấy hình như trò chuyện rất vui vẻ.”
“Ừm, con người ngài Hạ Ngôn rất tốt.”
“Rất tốt? Phải không? Có lúc anh ấy sẽ làm mấy chuyện kỳ quái, cậu cũng phải cẩn thận đấy.” Cô dùng giọng điệu khi nói đùa.
“Không đâu, ngài Hạ Ngôn đứng đắn như thế, sao có thể làm ra mấy chuyện kỳ quái được? Tích Niên, cậu suy nghĩ nhiều quá rồi.”
“Cũng đúng.” Tích Niên bật cười, đôi mắt đen lóe lên sự lãnh đạm.
Tựa như chưa từng có việc gì, cùng nhau ngồi ăn uống xong xuôi, Cảnh Nhi và Hạ Ngôn cùng nhau rời khỏi biệt thự, không có ý định để cô cùng đến bệnh viện.
Dĩ nhiên, đã không mời cô, vậy cô cũng sẽ không yêu cầu để mình cùng đi.
Bệnh viện ấy mà, cửa lớn rộng mở đón chào, ai cũng có thể đến.
Cho nên ngay sau khi Hạ Ngôn và Cảnh Nhi rời đi, cô cũng lập tức ra ngoài theo, đích đến là bệnh viện.
Trong tòa nhà VIP tách biệt, cô đã phải tìm rất lâu, liên tục hỏi thăm kỹ càng mấy bác sĩ y tá.
“Là cô Trương sao, vừa nãy tôi mới lấy máu cho cô ấy, hình như cô ấy hơi choáng, hiện đang nghỉ ngơi trong phòng bệnh chuyên dụng.” Một y tá nói.
“Vâng, cảm ơn cô.”
Theo như lời y tá nói, cô tìm đến trước cửa phòng bệnh chuyên dụng kia.
Có lẽ chuyện cô theo dõi người khác là không tốt, nhưng đó cũng là vì không muốn xảy ra thêm chuyện không may.
Bởi vì gã đàn ông Hạ Ngôn kia đã nói, chuyện gì anh ta cũng làm ra được!
Cô cẩn thận nhìn vào bên trong từ cửa sổ nhỏ của cánh cửa phòng bệnh chuyên dụng.
Cô vốn chỉ có ý định nhìn trộm một chút nhưng lập tức bị cảnh tượng nóng bỏng bên trong làm hoảng hoàng.
Trên giường bệnh rộng lớn, người đàn ông nằm đè lên người phụ nữ, mà quần áo trên người phụ nữ đã không còn chỉnh tề.
Hai người họ triền miên với nhau, dường như còn chưa vào chủ đề chính.
Hạ Ngôn!
Cảnh Nhi!
Cô lại lần nữa bụm miệng, đây mới chính là mục đích chính khi đến bệnh viện sao? Kiểm tra toàn thân? Cái gọi là kiểm tra toàn thân hóa ra là kiểm tra thế này sao?
Hạ Ngôn! Anh đúng là quá đáng!
Nói thì chậm nhưng làm thì nhanh.
Tích Niên không chút do dự đẩy cửa phòng bệnh ra, đứng thẳng ở cửa nhìn chằm chằm cặp nam nữ đang quấn lấy nhau ở trên giường.
“Tích Niên?” Trương Cảnh Nhi sửng sốt.
Hạ Ngôn đang đè trên người cô ta cũng dừng động tác, lạnh lùng ngồi dậy, nhìn về phía cửa: “Cô tới đây làm gì?” Anh thản nhiên hỏi, ung dung sửa sang lại quần áo trên người.
“Chỉ là tôi thấy chán quá nên cũng chạy đến theo.
Chẳng qua bắt gặp được vài chuyện thú vị.” Cố Tích Niên mỉm cười, đôi mắt cong thành hình trăng khuyết, nụ cười ngọt ngào đến mức khiến ta cảm thấy không được bình thường.
Cô chậm rãi nói: “Cảnh Nhi, cậu đã kiểm tra toàn thân xong hết rồi à?”
“Tớ… tớ… chưa, chưa xong, tớ còn phải đi làm kiểm tra khác đây.
Vậy hai người ở lại đây nghỉ ngơi trước đi.” Trương Cảnh Nhi đã sửa sang lại quần áo xong xuôi, đứng dậy từ trên giường, vội vàng bước nhanh ra cửa.
Khi vừa lúc đi lướt qua người Cố Tích Niên…
“Ừm, kiểm tra cho tốt nhé, một lúc nữa tớ đến tìm cậu.” Cố Tích Niên nói.
Trương Cảnh Nhi gật đầu, bước nhanh rời đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...