Tích Niên nuốt mấy ngụm nước bọt, luôn có cảm giác nói sai sẽ bị đánh: “Xin chào, tôi là Cố Tích Niên.”
“Cố Tích Niên? Là ai thế?”
“Minh, Tích Niên là người chủ nhân đưa về, sau này sẽ ở nhờ nơi này, sống cùng với chúng ta.” Ly Tiêu vội nói.
“Cô gái anh Nguyệt đưa về sao?” Cậu ta nhíu mày, lại lần nữa dùng ánh mắt soi mói đánh giá Tích Niên từ trên xuống dưới, tiếp đấy cau mày, mặt dán sát vào cô: “Cô là người yêu của anh Nguyệt à?”
Mặt cậu ta gần như sắp đụng phải mặt Tích Niên rồi, chóp mũi hai người đã chạm vào nhau, Tích Niên sợ tới rụt cổ lại: “Ấy… Không, không phải.”
Nhưng nhìn gần thế này, cái tên trông côn đồ này nom cũng đẹp trai phết, đôi mắt có nét bất cần đời, rất tự mãn và mạnh mẽ, dưới sống mũi cao thẳng là hai cánh môi mỏng xinh đẹp khẽ nhếch lên, lại có chút cảm giác hư hỏng, dưới mái tóc được cắt tỉa, bên tai trái của cậu ta có đeo một chiếc khuyên tai hình chữ thập.
Mặc dù khuyên hình chữ thập thoạt nhìn chẳng ăn nhập gì với cậu ta, nhưng lại có cảm giác hài hòa khó tả.
“Minh, đừng dọa Tích Niên nữa, cô ấy là khách quan trọng của chủ nhân.” Ly Tiêu nhẹ nhàng khuyên nhủ.
Lúc này cậu ta mới rút đầu lại, ngồi xuống ghế bên cạnh Tích Niên, cả người lười nhác dựa vào trên ghế: “Ấy, dọa cô sợ à? Tôi là Ly Minh, sau này chỉ bảo thêm nhé! Khách quan trọng của anh Nguyệt!”
“Xin… xin chào.” Tích Niên gật đầu.
Ly Minh? Cũng họ Ly sao? Mang theo sự tò mò và nghi ngờ, ánh mắt nhìn qua Ly Tiêu.
Ly Tiêu cũng nhận ra sự nghi ngờ của cô, nhẹ nhàng bảo: “Ly Minh là em trai tôi, năm nay bằng tuổi cô.”
“À…” Thì ra là chị em!!! Chờ đã, hai người này thế mà lại là chị em sao? Rõ ràng tính tình như trời với đất ấy! Khác nhau nhiều lắm!
“Em đói rồi, cơm đã!” Ly Minh lười nhác ngồi trên ghế, hai chân hai tay dang ra, mấy cúc áo vì áo dang rộng mà lộ ra xương quai xanh xinh đẹp.
Ly Tiêu đứng dậy, vào trong bếp xới cơm cho Ly Minh.
Sau đấy, cậu ta bắt đầu mải miết điên cuồng vùi đầu vào bàn thức ăn, khí thế ăn như hổ đói hệt như Tích Niên ban nãy.
Dưới tốc độ mãnh liệt của cậu ta, đồ ăn trên bàn dần vơi đi, ít dần.
Chỉ vài phút ngắn ngủi, cậu đặt bát đũa xuống, xoa miệng: “No rồi, mọi người cứ từ từ ăn nhé.”
Nói xong, Ly Minh đứng dậy, quay người định đi.
“Minh, muộn thế này rồi em còn định đi đâu?” Ly Tiêu nói.
đam mỹ hài
“À… Đi dạo thôi, mua ít đồ.” Ly Minh quay qua cười: “Em đi trước nhé.”
“Tối về sớm một chút.” Ly Tiêu nói giọng điệu như mẹ hiền, xem ra, người chị dịu dàng này rất quan tâm tới em trai.
“Em biết rồi.” Lúc Ly Minh xoay người rời đi, ánh mắt sắc bén của cậu ta lướt qua người Tích Niên, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười xấu xa, đôi môi hé mở, khẽ nói ra mấy từ.
Lông mày và khoé miệng Tích Niên giật giật, nếu như vừa rồi cô đọc không nhầm, điều Ly Minh mấp máy môi nói là: “Chờ tôi, có bất ngờ.”
Chờ cậu ta? Sao cô lại phải chờ cậu ta? Bất ngờ, cái này chắc chắn không phải việc gì tốt! Cô luôn có cảm giác lạnh sống lưng ấy, dự cảm không tốt, cậu ta ghét cô sao?
Có nghĩ thêm cũng không có tác dụng gì, mới đến nhà mới, cô chỉ có thể kiên trì trước đã, thấy trong nhà này chỉ có hai chị em Ly Tiêu Ly Minh, sau này cô chỉ đành sống chung hoà thuận với họ ở đây thôi.
Tối đến, Tích Niên nằm trên giường, nhìn ra ban công, xem ra Ly Tiêu là người rất dễ chung sống, còn về… Ly Minh! Hầy… Cô đành phải thở dài, xe tới trước núi ắt phải có đường, ngày tháng sau này đành nước đến đâu, tát đến đấy vậy.
Cũng may cô không nhớ nhà, ở đâu cũng có thể ngủ được, đắp chăn lên, nhắm mắt lại, buông hết mệt mỏi ngày dài, cô dần say giấc.
Trong mơ…
Lạnh quá, sao cô lại cảm thấy như bị người ta nâng lên vậy, chăn… Chăn đâu mất rồi? Lúc cô ngủ không lẽ đạp bay chăn rồi?
Giơ tay định mò lại cái chăn của mình, nhưng mà, hả? Sao tay lại không cử động được thế này? Thử cử động chân, hả? Chân cũng không cử động được?
Nghiêng người xem sao, sao lai không cử động được, vừa lạnh, vừa khó chịu, rốt cuộc là có chuyện gì? Mơ mơ màng màng, Tích Niên cố gắng mở mắt ra.
Cô nhớ đã tắt đèn rồi mà, sao lại có ánh sáng leo lắt? Có chuyện gì vậy?
“Ấy, cô tỉnh rồi à.
Tôi còn tưởng cô ngủ chết luôn rồi ấy!” Một giọng nói hài lòng vọng tới.
Tích Niên mở to mắt, ngẩng đầu lên, nhìn về phía tiếng nói, vẫn là bộ quần áo mặc ban ngày, Ly Minh ngồi trên bàn, hai chân mở ra, một tay cầm roi, một tay cầm giá nến, ngọn nến cháy lập lòe.
Ánh sáng mà cô thấy lúc nãy phát ra từ chỗ ngọn nến, mắt của Tích Niên cũng bị ánh nến thu hút, cậu ta cầm thứ đó làm gì vậy? Chờ đã, đây chẳng phải là phòng ngủ của cô sao? Đêm hôm khuya khoắt thế này sao mà cậu ta vào được? Rũ mắt nghi ngờ, nhìn lại bản thân lúc này.
Hệt như một con cua mai xanh bị trói trên ghế, hả? Rốt cuộc là có chuyện gì thế này? Cứng rắn ngẩng đầu: “Đang làm gì thế này hả?”
“Trò SM đấy, thích không?”
“Hả… Trò SM?” Đấy chẳng phải chỉ trò ngược đãi và bị ngược đãi đấy sao? Sao cô có thể thích trò này được chứ!
Ly Minh cười xấu xa: “Cô thích chơi giọt nến chảy đúng không? Hay là quất roi da?” Nói rồi, tay trái cậu ta lắc lắc giá nến, tay phải vung vẩy roi da, cười ác ý, như thế đang nói, đây là quà gặp mặt mà cậu ta tỉ mỉ chuẩn bị, thích chứ?
Tích Niên nuốt vài ngụm nước bọt, cũng như đang nói, thích cái quần què ấy, cậu dọa chết tôi rồi! Nhìn roi da trong tay cậu ta, làm cô nhớ đến bông vải trầy da tróc vảy, nến đang cháy, từng giọt sáp chảy xuống… Á á á, máu me, bạo lực quá vậy…
“Cậu Ly này, cậu đang trêu tôi đúng không?”
“Hử, ha ha ha ha.” Ly Minh nhảy xuống khỏi chiếc bàn, từng bước đi tới sát Tích Niên, cúi người xuống: “Cô xem, tôi có giống như đang trêu cô không? Hả?”
“Cứu tôi với…” Tích Niên gào ầm lên.
Ly Minh bỗng nhien vứt roi da xuống, bịt kín miệng cô: “Nào, đêm khuya rồi, đừng làm ồn người khác ngủ chứ?”
“Ưm ưm ưm ưm!” Tích Niên mở to mắt nhìn cậu ta, lúc này nếu như không hét lên, cô sẽ biến thành miếng thịt nằm trên thớt mất.
“Xuỵt… Cô nói xem nến chảy xuống đâu thì tốt? Trên mặt? Trên cổ? Trên xương quai xanh? Hay là trên ngực?” Tay Ly Minh cầm cây nên khẽ lắc lắc…
Mắt thấy sáp nến từng giọt chảy xuống, sắp rơi xuống người cô, nghĩ tới thôi là thấy đau rồi, không nghĩ gì nhiều, Tích Niên há to miệng, cắn vào tay cậu ta.
“Ối!”
“A…”
“Loảng xoảng!”
Tiếng vang nặng nề dữ dội, trong giây lát ngắn ngủi ấy, cục diện xảy ra thay đổi, chỉ thấy cả người Ly Minh nhào về phía Tích Niên.
Cái ghế Tích Niên đang ngồi cũng lăn xuống đất, mà cậu ta lại đè trên người cô.
Bởi vì còn có một cái ghế ở đấy, tư thế của hai người vô cùng kỳ lạ.
“Đừng!” Tích Niên mở to mắt, tròng mắt đảo quanh, mặt cô và mặt Ly Minh áp sát vào nhau!
Đôi môi cười xấu xa lại càng dán lên khuôn mặt Tích Niên, Ly Minh cau mày, nhấc đầu lên: “Cô nhóc xấu xa, cô cắn tôi?”
“Ai là cô nhóc xấu xa chứ, cậu mới là thằng nhóc xấu xa ấy!” Tích Niên nheo mắt lại: “Mau đứng lên, cậu đè vào tôi nặng quá đi mất!”
“Minh, Tích Niên, hai đứa đang làm gì thế?” Một giọng nói khác không đúng lúc vang lên, Ly Tiêu mặc đồ ngủ đứng ở cửa, nhìn chằm chằm hai người trong tư thế kì quái bổ nhào vào nhau nằm trên đất..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...