Nằm trên giường, cô dùng chăn mền cuốn bản thân thật chặt.
Nếu ông trời để cô biết được bí mật này sớm hơn, nếu như để những lời kia được nhìn thấy ánh mặt trời sớm hơn thì có phải sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy không? Dù hôn nhân này không có tình yêu thì cũng không đến mức đen tối như thế này!
Tích Niên không biết sau khi nói ra bí mật này thì quan hệ giữa cô và Hạ Ngôn có thay đổi tốt lên hay không nhưng ít nhất thì anh sẽ đối xử với đứa con thật tốt.
Ít nhất là vì con, cô cũng có thể vui vẻ hơn.
Tuy hôm nay đã cười rất nhiều rồi, cô cũng không biết vì sao lại không vạch trần những lời nói dối của Tô Gia Hân, có lẽ vẫn chưa tìm được thời cơ thích hợp.
Vì con, dù cô không muốn chấp nhận người đàn ông kia là Hạ Ngôn thì cũng phải chấp nhận! Vì con, cô phải nói hết sự thật! Vì con của bọn họ…
Vì chuyện này xảy ra quá đột ngột nên cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý khiến cho đến tận bây giờ mà đầu óc vẫn còn rối tung lên.
Đợi đến khi sắp xếp lại ngôn từ, ngày mai, ngày mai nhất định phải nói rõ hết mọi chuyện.
Sau khi mọi chuyện được sáng tỏ, có lẽ cái mạng của cô cũng sẽ được giữ lại.
Đã đau lòng quá nhiều ngày, cuối cùng cô cũng có thể ôm hy vọng vào ngày mai rồi.
Cũng không chờ mong rằng cách Hạ Ngôn đối xử với cô sẽ thay đổi, chỉ mong rằng ngày mai có thể nhìn thấy ánh mặt trời.
Mà anh, thật sự quan tâm đến chuyện tối đó trên du thuyền sao?
Đúng là quả báo tuần hoàn mà, bất giác đùa bỡn tình cảm của nhiều người như vậy, ngày mai, có phải sẽ đón chờ gió mới nắng vàng không?
Có lẽ là đã yên tâm nên giấc ngủ này cô ngủ rất lâu.
Đến khi cô tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao rồi, mặc quần áo tử tế xong cô đã không chờ được mà đi tìm Hạ Ngôn.
Ăn đại cái gì đó để lót bụng xong, nếu không phải để nuôi dưỡng đứa trẻ trong bụng thì cô cũng không có tâm trạng nào mà ăn, trực tiếp chạy ra ngoài rồi.
Tích Niên ngồi trên xe đi đến công ty dưới trướng của xí nghiệp Hạ thị, đây không phải lần đầu tiên cô đến đây, nhanh chóng mà đi lên văn phòng riêng của tổng giám đốc.
Một mình cô đi trên hành lang…
"Này, cô gái ở bên kia ơi, cô là ai vậy ạ? Sao lại xông vào văn phòng của tổng giám đốc vậy?"
Tích Niên dừng bước, nguy ngồi, bị bắt gặp rồi, nhân viên trong công ty của anh không biết mặt cô mới đúng chứ nhỉ: "Tôi đến tìm tổng giám đốc Hạ."
"Cô có hẹn trước không?"
"Tổng giám đốc Hạ nói tôi không cần phải hẹn trước, không tin thì cô đi hỏi một câu, nói là có người họ Cố đến tìm anh ta là anh ta sẽ cho tôi vào thôi."
"Vậy sao? Nhưng hôm nay tổng giám đốc Hạ đâu có tới công ty đâu!" Người nhận viên thấy lời lẽ hùng hồn của Cố Tích Niên thì cũng hơi chột dạ, dù sao cũng chưa quen biết, sợ sẽ nói sai gì rồi đắc tội người ta.
"Anh ta không đến công ty? Vậy anh ta ở đâu?"
"Cái này tôi cũng không biết.
Hay cô hỏi thư ký của tổng giám đốc đi!" Người nhân viên vội vàng đẩy trách nhiệm sang người khác, cô sợ nói nhiều thành nói sai bèn dạ thưa nói: "Nhưng tôi nghe nói rằng hình như hôm nay tổng giám đốc ra ngoài bàn chuyện làm ăn với người bên tập đoàn Thẩm thị rồi.
Hình như đây là lần đầu tiên công ty hợp tác với bên tập đoàn Thẩm thị thì phải…"
Giọng nói của cô ấy không lớn nhưng cũng đủ để Tích Niên nghe được mấy câu.
"Cô vừa mới nói cái gì?"
"Không… không có gì!" Nhân viên lập tức lắc đầu.
"Ý cô là tập đoàn Thẩm thị? Là cái gia tộc họ Thẩm rất lớn kia đấy à?"
"Ờm…" Người nhân viên do dự rồi nói: "Tôi chỉ mới nghe thôi, không có biết chắc chắn lắm.
Hay là cô đi hỏi thư ký đi.
Tôi còn có việc khác, đi trước đây ạ." Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, tranh thủ thời gian chạy trốn thôi.
Tích Niên một mình đứng trên hành lang, híp đôi mắt duyên dáng, Hạ Ngôn bàn chuyện làm ăn với người nhà họ Thẩm sao? Là gia tộc của Thẩm Thừa Quang kia sao? Ở trong cái thành phố này, còn có nhà họ Thẩm nào khác nữa ư? Cô nhanh chóng nhớ lại những lời mà Hạ Ngôn từng nói… anh sẽ không từ bỏ ý đồ! Anh sẽ không bỏ qua cho cô với Thẩm Thừa Quang! Chẳng lẽ bây giờ Hạ Ngốn muốn ra tay với Thẩm Thừa Quang hay sao?
Nghĩ đến đây, cô tranh thủ thời gian cầm điện thoại gọi cho Hạ Ngôn.
"Tít tít… tít tít… tít tít…" Điện thoại vang lên: "Xin chào, số điện thoại mà quý khách đang liên lạc hiện giờ không liên lạc được." Bị đối phương cúp rồi.
Tiếp tục gọi.
"Tít tít… tít tít…" Sau đó là "Xin chào, số máy quý khách gọi…"
Cô siết chặt điện thoại di động, chết tiệt, vậy mà Hạ Ngôn không bắt máy của cô! Nhất định là anh đang có âm mưu gì đó, nhất định là muốn gây khó dễ cho Thẩm Thừa Quang.
Không thể gọi điện thoại cho Hạ Ngôn, Tích Niên đành phải dùng hạ sách gọi cho Thẩm Thừa Quang.
Trong lòng thầm cầu nguyện, nhất định phải bắt máy, nhất định phải nghe máy!
"Alo, Tích Niên? Đúng là hiếm thấy thật đấy, vậy mà em lại chủ động gọi điện thoại cho anh." Giọng nói đầy nam tính của Thẩm Thừa Quang vang lên bên tai.
"Thẩm Thừa Quang, anh đang ở đâu?"
"Sao vậy?"
"Có phải anh muốn đi bàn chuyện làm ăn với Hạ Ngôn hay không? Anh không được đi! Hạ Ngôn có âm mưu đấy, anh ta nhất định sẽ hại anh đấy!" Tích Niên kích động nói, trong mắt của Hạ Ngôn, là cô và Thẩm Thừa Quang đã âm mưu hại chết Tô Gia Hân, nhất định anh là hận bọn họ đến điên rồi!
"Tích Niên, yên tâm, anh sẽ xử lý thật tốt."
"Không được, anh đừng đi, anh không biết Hạ Ngôn ác độc bao nhiêu đâu, anh ta có liên quan đến xã hội đen đấy!"
"Không sao đâu."
"Anh nói cho tôi biết anh đang ở đâu đi, hai người đang ở đâu?" Tích Niên cầu khẩn, cô biết rõ rằng bản thân không có cách ngăn cản được tính tình cao ngạo của Thẩm Thừa Quan nên chỉ có thể đổi cách làm thôi.
"Em đừng có xen vào."
"Thừa Quang, tôi cầu xin anh, nể mặt tình bạn nhiều năm qua của chúng ta mà nói cho tôi biết đi!" Cô nói một cách khẩn thiết.
Lúc này, cô không biết phải làm gì mới tốt nữa.
"Được rồi…"
Nghe được câu này, cuối cùng Tích Niên mới thở dài một hơi.
Sau khi cúp điện thoại, cô nhanh chóng nhận được tin nhắn của Thẩm Thừa Quang, trên tin nhắn là một địa chỉ…
Có lẽ sức của cô rất nhỏ bé, không thể làm được gì cả nhưng nếu như… nếu như nói cho Hạ Ngôn sự thật, ít nhất có thể giảm đi nỗi hận vì Tô Gia Hân của anh.
Cô lập tức chạy ra khỏi xí nghiệp Hạ thị, sau khi bắt xe taxi thì nói địa chỉ trong tin nhắn.
Đến trước một tòa nhà lớn, thấy trước cửa lớn có mấy chiếc xe màu đen đỗ song song nhau, Tích Niên nhận ra rằng tất cả đều là xe của Hạ Ngôn.
Thẩm Thừa Quang không lừa cô, quả nhiên bọn họ ở bên trong.
Cô nhanh chóng bước vào tòa nhà.
"Thưa cô, ở đây không được phép vào!" Cô vừa mới bước vài bước đã bị vài người mặc áo đen chặn lại.
"Hạ Ngôn ở trong đó, tôi tìm anh ta có việc, cho tôi vào đi!" Tích Niên nghiêm nghị nói.
Những người áo đen nhìn nhau, hiển nhiên là không biết Tích Niên.
Kể ra cũng đúng, thuộc hạ của Hạ Ngôn nhiều như vậy, không lý ngày nào cũng chỉ dẫn theo một đám, không biết Tích Niên là chuyện thường.
Hơn nữa chuyện Hạ Ngôn và Cố Tích Niên kết hôn cũng làm trong âm thầm, ngay cả hôn lễ cũng không có, không hề để cho người ngoài biết..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...