Tay cầm súng không ngừng run rẩy, bây giờ cô ta đã có vốn liếng để khoe khoang được rồi, cô ta muốn giết chết Cố Tích Niên.
Muốn bắn cho đầu của cô nở hoa.
Cô ta bước lại gần Cố Tích Niên, từng bước đi lại gần, họng súng đen ngòm hướng vào Tích Niên cũng càng lúc càng gần.
Sau khi Tích Niên phản ứng lại được thì cô lui về sau mấy bước, họng súng đen ngòm đem lại áp lực rất lớn.
"Không được nhúc nhích! Nếu không thì tao sẽ bắn bay đầu mày, sau đó bắn bay đầu Thẩm Thừa Quang!" Nói xong thì Tô Gia Hân lại độc ác liếc nhìn Thẩm Thừa Quang đang ngồi trên ghế sô pha, lúc cuối cùng chân mày cũng nhếch lên.
Bây giờ súng đã ở trong tay cô ta rồi, chẳng lẽ cô ta lại sợ anh ấy sao?
Thẩm Thừa Quang nhíu mày lại, anh dụi tàn thuốc ở trong tay mình rồi đứng dậy: "Tô Gia Hân, cô dám."
"Tao có gì mà không dám hả, bọn mày đều muốn giết tao, sao tao không tiên hạ thủ vi cường được? Thẩm Thừa Quang, tao biết mày rất quan tâm đến Cố Tích Niên, tao khuyên mày đứng yên tại chỗ, đừng có mà cử động… Nếu không tao cũng lo rằng khẩu súng trong tay tao sẽ bị cướp cò đấy." Nụ cười của Tô Gia Hân càng lúc càng dữ tợn.
"Tô Gia Hân!" Cố Tích Niên tức giận quát, thật sự không ngờ được, cô thả cho người khác một con ngựa thì trong lòng họ lại nghĩ ra kế hoạch nham hiểm, thật đúng là xem thường cô ta mà.
"Cố Tích Niên." Tô Gia Hân cũng tiến lên một bước, thân hình hai người gần như đã tới gần sát vào nhau, hơn nữa họng súng đen kia lại đập thẳng vào trên trán cô: "Hừ! Sợ rồi sao? Để tao xem mày còn ầm ĩ với tao như thế nào, ngày nay năm sau chính là ngày giỗ của mày."
Nói xong, Tô Gia Hân nhanh chóng kéo cò súng, vừa hô to lên: "Tao muốn giết mày, tao muốn giết mày."
"Phập…"
Chỉ trong nháy mắt, con dao trong tay Tích Niên đâm mạnh vào bụng Tô Gia Hân.
"Phụt…" Ngón tay Tô Gia Hân còn kéo chặt cò súng, chỉ nghe được một tiếng “ách” vang lên, không có viên đạn nào bắn ra, đôi mắt của cô ta không ngừng to lên, cô ta không ngừng kéo cò súng nhưng chỉ nghe được vài tiếng vang “ách ách ách” mà thôi, không có viên đạn nào cả.
Khẩu súng lục này vốn không có đạn.
Chần chờ một lúc, Tô Gia Hân mới cúi đầu, nhìn thấy dao ăn đâm vào bụng mình, sau khi hưng phấn qua đi, cô ta đau đớn đến nỗi thét lên: "Bọn… bọn mày… chơi… chơi xỏ tao."
Hai tay Tích Niên còn nắm chặt chuôi của con dao ăn đang đâm vào bụng cô ta, cô buông tay ra rồi lui lại sau mấy bước, đầu óc trống rỗng, cô không biết vì sao mình lại ra tay, chỉ biết sâu trong tiềm thức cô muốn bảo vệ bản thân.
"Ưm… Cố Tích Niên, mày thật độc ác." Một tiếng loảng xoảng vang lên, súng trong tay cô ta rơi xuống trên mặt đất, Tô Gia Hân dùng sức đẩy Tích Niên một cái, sau đó lại lảo đảo ngã sấp xuống trên mặt đất, đau đớn khiến cô ta ôm chặt bụng mình, vừa kêu đau vừa khàn khàn nói: "Cứu mạng, cứu mạng, tôi đau quá… A… Cứu cứu tôi."
Súng lục vốn không có viên đạn nào, đây là do Thẩm Thừa Quang đã tính sẵn rồi hay sao? Tích Niên nghĩ rồi xoay qua hỏi: "Anh đã tính sẵn rồi ư?"
Thẩm Thừa Quang đi từ chỗ sô pha tới: "Tích Niên, anh và em đã quen nhau bao nhiêu năm rồi? Anh rất hiểu em, chắc chắn em sẽ không ra tay nên anh bỏ mấy viên đạn vào có tác dụng gì đâu? Tất cả những chuyện này đều không phải kế hoạch của anh.
Chỉ là dựa theo bản tính của mỗi người mà dự đoán những chuyện xảy ra thôi."
Anh ấy chạy tới bên cạnh Cố Tích Niên, nhìn thấy Tô Gia Hân đang nằm ở một bên, anh ấy đi qua đó, khinh thường nhìn cô ta một cái, đưa tay chạm vào cái dao rồi làm bộ muón ấn xuống thêm.
"A!" Chỉ nghe thấy tiếng kêu tê tâm liệt phế của Tô Gia Hân: "Đau, đừng mà."
"Loại phụ nữ này, chết chưa hết tội.
Tích Niên, em có thấy chưa? Em nói có đúng không?" Thẩm Thừa Quang cười cười, không chút để ý tới Tô Gia Hân đang nằm trên mặt đất kêu như sói tru, ngược lại nhặt súng lục ở trên mặt đất lên rồi lấy một viên đạn từ bên hông ra, lắp nó vào trong súng lục.
"Ừ.” Tích Niên gật gật đầu, từ trước đó đã thấy rõ Tô Gia Hân là dạng tiểu nhân như thế nào, nhưng mà không ngờ được mọi chuyện lại đi đến bước đường này…
Thẩm Thừa Quang đặt súng lục đã gắn viên đạn vào trong lòng tay của Tích Niên lần thứ hai, lúc này, anh ấy cầm lấy tay cô, tay anh cầm bàn tay cầm súng lục của cô, ngón trở đặt ở cò súng...
"Làm đi, Tích Niên, giết người phụ nữ độc ác này đi." Thẩm Thừa Quang đứng ở phía sau Tích Niên, một bàn tay cầm lấy tay cô, bắt buộc cô cầm súng lục, dùng họng súng đè lên Tô Gia Hân.
"A… A… Đau, đừng mà, đừng làm vậy." Tô Gia Hân vừa ôm bụng vừa chật vật hô to, hai mắt không ngừng trừng to.
Súng trong tay Tích Niên giơ lên, chỉ vào đầu Tô Gia Hân: "Thừa Quang, buông ra."
"Tích Niên, đã đến nước này rồi, em còn chưa chịu giết Tô Gia Hân sao?"
"Anh cứ khống chế tôi như vậy, cho dù có nổ súng thì cũng là do anh giết thôi.
Không cần anh ra tay, tôi làm, tôi sẽ tự mình giết cô ta." Cô nheo ánh mắt lại, không biết vì sao lại có quyết tâm như vậy, có lẽ là vì bị hành động vừa rồi của Tô Gia Hân kích thích, có lẽ là muốn trả lại hết tất cả những gì Tô Gia Hân đã làm, cô đã sớm hận Tô Gia Hân muốn chết, nên giết cô ta từ sớm mới đúng.
Vì sao cô vẫn còn một tia nhân từ với cô ta thế này?
"Tốt lắm, Tích Niên, anh biết em nhất định có thể mà." Thẩm Thừa Quang buông lỏng tay của Tích Niên ra, bước về bên cạnh một bước, dùng ánh mắt thưởng thức trò chơi nhìn cảnh tượng trước mắt.
Hai tay Tích Niên cầm lấy súng, từ trên cao nhìn xuống mà dùng họng súng chỉa vào người nằm trên mặt đất, mặt không hề thay đổi, giống như tử thần đi vào thế giới vậy: "Tô Gia Hân, những ân oán của chúng ta, xem ra hôm nay thật sự phải xóa bỏ rồi."
"Không, Cố Tích Niên, không được… Tôi biết bí mật của cô, nếu cô giết tôi thì cái bí mật kia sẽ chìm xuống đáy biển vĩnh viễn.
Cô sẽ hối hận đó."
"Bí mật? Tôi còn bí mật gì sao? Ngay cả tôi cũng không biết đấy." Tích Niên cười cười, chỉ cho rằng Tô Gia Hân vì muốn được sống mà nói dối cô, đây không phải là lần đầu cô ta làm ra những chuyện như vậy.
"Cô sẽ hối hận, cô sẽ hối hận, bí mật này sẽ làm cô thống khổ cả đời."
"Trời làm bậy thì có thể tha thứ, người làm bậy thì không thể sống." Trời làm bậy, cả cô ta, cô và Hạ Ngôn đều bị mắc trong mối quan hệ rắc rối, mà người làm bậy, đó là cô ta không nên đến động vào cô, cô không giết cô ta thì cô ta sẽ giết cô.
Giữa hai người, mặc kệ ai sống ai chết thì không có ai đúng ai sai cả.
"Không… Không… " Nhìn thấy ánh mắt kiên định của Cố Tích Niên, Tô Gia Hân lại kêu to lên, ngay lúc đó lỗ chân lông toàn thân của cô ta đều mở ra, há miệng to đến nỗi gần như không thở được, toàn thân sợ hãi đến mức run rẩy.
Tích Niên hơi kéo cò súng, chỉ cần cô động mạnh thêm một chút thôi thì có thể làm cho người phụ nữ đang trơ mắt này đi gặp quỷ: "Đi tìm chết đi."
Giọng nói của tử thần vang lên, cô không hề lưu lại chút tình cảm nào.
"A… Đừng giết tôi, đừng giết tôi mà." Tô Gia Hân càng run rẩy mạnh hơn, hai mắt trợn to, tròng mắt như muốn nhảy ra khỏi hốc mắt, âm thanh kêu rống dường như phát ra từ cổ họng.
Ngay sau đó, cô ta nghẹn ngào, trợn to hai mắt, há hốc mồm, không kêu nữa, yếu ớt ngã xuống trên mặt đất, tùy ý để cho vết thương trên bụng chảy máu liên tục.
Tích Niên dừng lại động tác nổ súng, buông súng trên tay ra: "Cô ta làm sao vậy?" Chẳng lẽ là ngất đi ư? Hay là lại làm trò xiếc gì nữa?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...