Thời gian trôi qua nhanh như một cái chớp mắt, chuyện đó cũng đã trôi qua được một tuần, bây giờ bụng của cô cũng đã hơn hai tháng mấy ngày.
Bác sĩ nói thai nhi đã ổn định, chỉ cần không xảy ra vấn đề gì lớn thì đứa bé ở trong bụng cô sẽ an toàn và không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Cuối cùng còn cho Tích Niên uống một viên thuốc an thần, tuy rằng bây giờ bụng cô vẫn còn nhỏ, giống như trước đây, chưa có động tĩnh gì.
Có đôi khi nhìn vào gương thì cô lại nghi ngờ có phải mình nhầm hay không, trong cái bụng trông bình thường vậy lại có một sinh mệnh nhỏ ư? Không khỏi có chút buồn cười.
Cô đã không còn một mình nữa, còn có một sinh mệnh ở cùng cô.
Thật ra qua hai ngày nữa là cô có thể xuất viện rồi, nhưng cô không muốn trở về, cho dù cuộc sống trong bệnh viện làm người ta chán nản đến mức đau khổ nhưng so với nỗi đau đớn khi về thì cô tình nguyện chấp nhận cuộc sống chán nản này.
Cô không muốn sống chung dưới một mái nhà với Tô Gia Hân, nếu không cô sợ mình sẽ không nhịn được mà dùng dao đâm chết người đàn bà đó mất.
Biết rằng việc phải rời khỏi bệnh viện là không thể tránh khỏi nhưng cô cũng chỉ có thể tận lực kéo dài thời gian, cố gắng ở lại nơi này.
Cô ngồi một mình trên giường bệnh, trong tay cô cầm sợi len, đan một cái quần nhỏ, lúc nhàn rỗi không có việc gì thì cô đành phải làm một ít chuyện vụn vặt nào đó.
Tuy rằng vẫn còn lâu nhưng cô thật sự mong chờ ngày sinh mệnh nhỏ này được sinh ra.
Nhưng ít nhiều gì vẫn có chút lo lắng, trước khi đứa bé được sinh ra, cô nhất định phải giải quyết quan hệ dây dưa không rõ với Hạ Ngôn đã.
"Tít tít tít tít." Tiếng chuông điện thoại reo lên.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Trọng Sinh Chi Cưu Triền
2.
Trùng Sinh Chi Cưu Triền
3.
Lưới Tình: Đại Boss Siêu Cuồng Bạo, Nhẹ Chút Thôi
4.
Đầu Xuân
=====================================
Cô buông đũa đan trong tay ra rồi cầm lấy điện thoại, nhìn thoáng qua nội dung: "Tích Niên, có một chuyện rất quan trọng, hy vọng em có thể đi ra ngoài một lúc.
Ngay bây giờ nhé, chỉ ở gần đây thôi.
Yên tâm, không phải là chuyện gì khó xử cho em đâu, Thẩm Thừa Quang."
Nhìn thấy tin nhắn, trong lòng cô lộp bộp một chút, từ sau chuyện trong phòng phẫu thuật, cô không còn nhìn thấy tin tức gì của Thẩm Thừa Quang nữa… Sau khi Tiểu Quy đã hết bệnh rồi thì đến trường, vì để cho Tiểu Quy có một cuộc sống bình thường nên bây giờ cô rất ít liên lạc với Tiểu Quy.
Ngay sau đó, điện thoại lại nhận thêm một tin nhắn khác, Thẩm Thừa Quang nhắn địa chỉ tới cho cô.
Cô có nên đi hay không?
Bây giờ với thân phận này, có thế nào thì cũng không hợp đi gặp Thẩm Thừa Quang, sẽ chỉ mang phiền toái tới cho người ta, nên cắt liên lạc thì tốt hơn.
Như vậy sẽ tốt cho cả hai.
Nhưng… chuyện quan trọng là chuyện gì đây? Ở những lúc cô bất lực thì Thẩm Thừa Quang đều tới cứu cô, mà cô lại vong ân phụ nghĩa thế sao?
Lỡ đâu là rất quan trọng thì sao?
Quên đi, cô khẽ cắn môi, đi một chút thì chắc không sao nhỉ? Chỉ gần đây thôi, chỉ một lần thôi, cô không thể báo đáp ân tình của Thẩm Thừa Quang, cũng chỉ có thể làm một ít chuyện trong khả năng thôi.
Lặng lẽ tránh những người Hạ Ngôn cài ở bệnh viện, cô một mình chạy đi ra ngoài.
Tuy rằng cấp dưới của Hạ Ngôn có đôi mắt rất sắc bén, nhưng mà đùa hay sao, cô đã ở bệnh viện nhiều ngày như vậy, muốn chạy trốn ra ngoài chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi.
Dựa theo địa điểm trên tin nhắn, cô gọi xe rồi đi tới nơi đó.
Nhà hàng?
Thẩm Thừa Quang gọi cô tới nhà hàng để làm gì?
Hơn nữa cửa nhà hàng còn đóng kín mít, không có ai sao? Lại nhìn tới tin nhắn được gửi tới, không có sai mà, cô không tới nhầm chỗ, nhưng sao không có ai vậy?
Cô đến trước cửa nhà hàng, nhẹ nhàng đẩy cửa ra rồi bước vào.
Trong nhà hàng tối thui như thế nhưng ngay khi cô đẩy cửa ra thì tất cả ngọn đèn đều giống như có cảm ứng mà bật lên.
"Cô Cố, mời đi bên này." Đột nhiên một nhân viên phục vụ xuất thiện, giống y như quỷ vậy, làm Tích Niên sợ tới mức lui một chút, cuối cùng xác định là người thì mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Theo người bán hàng đi qua sảnh lớn nhà hàng, rồi đi tới một căn phòng ở lầu hai, người phục vụ kính cẩn nói: "Mời cô vào, tôi đi trước đây ạ."
Nói xong nữ phục vụ cúi đầu rời đi.
Cả bầu không khí tiếp tục giống như bị ma ám, Tích Niên không khỏi rùng mình một cái, Thẩm Thừa Quang làm gì vậy? Hôm nay không phải cá tháng tư mà? Cô lại luôn có cảm giác mình bị chơi xỏ vậy.
Chần chờ thật lâu, Tích Niên mới dám đi vào bên trong, bên trong chắc sẽ không phải là mấy thứ đồ giả thần giả quỷ gì đó của lễ Halloween chứ?
Bây giờ cô là một người phụ nữ có thai, không thể sợ hãi được.
Điều chỉnh tâm lý thật tốt, cô đưa tay cầm tay nắm cửa, đẩy cửa phòng ăn ra, mang theo sự tò mò và nghi hoặc nhìn ngó bên trong phòng…
Không ngờ không có hình ảnh như lễ Halloween như trong tưởng tượng, trong phòng sáng ngời, hơn nữa còn rất rộng, đèn thủy tinh treo nhẹ nhàng lay động, sô pha, TV, còn có bàn ăn…
Tất cả đều rực rỡ như vậy.
Thứ đặc biệt và đáng giá nhất chính là loại hoa xinh đẹp trên bàn ăn trước mắt, làm cho người ta có thể liên tưởng đến cuộc sống xa hoa.
Tích Niên ngơ ngác đứng ở cửa: "Những thứ này là sao?" Giọng nói mang theo sự trầm thấp, hai hàng lông mày nhíu chặt vào với nhau.
"Tích Niên, em đến đây." Thẩm Thừa Quang chống cằm, quay đầu nhìn về phía Tích Niên.
Ánh mắt Tích niên không nhìn tới Thẩm Thừa Quang mà nhìn về một người phụ nữ khác trên bàn ăn, hai người đã không gặp nhau hơn một tuần, cô nghĩ rằng lần gặp mặt tiếp theo sẽ là ở nhà của Hạ Ngôn, nhưng cô lại không ngờ tới lại gặp nhau lại là ở… nơi mà Thẩm Thừa Quang hẹn cô tới: "Sao cô ta lại ở đây?"
Người cô không muốn nhìn thấy nhất, Tô Gia Hân.
Tô Gia Hân ngồi ở một đầu bàn ăn, cả người trông vô cùng bất lực, sắc mặt vừa tiều tụy vừa nhợt nhạt, cô ta cầm chiếc đũa trong tay, cũng không dám động vào đĩa rau, chỉ run rẩy ăn từng miếng trong bát cơm trước mặt.
"Tích Niên, đến đây ngồi đi, ăn cái gì đó trước rồi nói sau." Thẩm Thừa Quang gọi.
Cố Tích Niên cũng đi qua đó một chút, chân mày càng nhíu chặt thêm: "Vì sao cô ta lại ở đây?" Nhìn bộ dạng của Tô Gia Hân thì có lẽ là không tình nguyện tới đây rồi.
Như vậy chỉ có một lời giải thích, đó là giống với tình huống bị Tiểu Quy bắt cóc lần trước, nhất định lần này cô ta cũng bị Thẩm Thừa Quang bắt tới đây.
Tô Gia Hân cũng từ từ đảo mắt nhìn, khi nhìn về phía Tích Niên thì trong mắt lộ ra sự oán hận.
Mẹ nó, sao cô ta lại xui xẻo như thế chứ? Từ sau lần trước bị Trương Tiểu Quy bắt đi thì Ngôn đã phái rất nhiều người theo bảo vệ cô ta, hơn nữa cô ta cũng rất cẩn thận, nhưng ai ngờ lúc đi mua quần áo, thử đồ ở trong phòng thay đồ thì lại bị bắt, rồi còn bị ép buộc đưa đi từ trong phòng thay đồ.
Chuyện này chắc chắn là có âm mưu từ trước rồi.
Hơn nữa Thẩm Thừa Quang lại là một người đáng sợ như vậy, bây giờ cô ta chỉ có thể cầu nguyện Ngôn nhanh chóng phát hiện cô ta mất tích, nhanh chóng tới cứu cô ta thêm lần nữa thôi.
"Cô ta? Đương nhiên là khách mà anh mời tới ăn cơm rồi." Thẩm Thừa Quang nói.
Tích Niên lắc đầu, xem ra chuyện quan trọng mà anh ấy nói không có liên quan gì Thẩm Thừa Quang cả, mà là có liên quan đến chính cô: "Thừa Quang, tôi nghĩ anh hẳn là không có chuyện gì quan trọng, thả Tô Gia Hân ra đi, tôi cũng đi về đây." Nói xong cô xoay người muốn đi.
Tô Gia Hân nhướng mày lên, vậy mà Cố Tích Niên lại thả cô ta ư? Đúng là người phụ nữ giả mù sa mưa đến ghê tởm.
Thẩm Thừa Quang nheo mắt nhìn cô: "Tích Niên, đừng đi vội.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...