Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá

Cổ Tranh cảm thấy hai người môi muốn áp vào cùng nhau thì một bàn tay to vươn ra, giữ lấy đầu cô.

"Tốt lắm." Dứt lời, Ưng Trường không đã đứng lên, đứng ở một bên. Thái độ, không, trên mặt không lộ vẻ gì. Coi như mới vừa kém điểm bị một người phụ nữ cường hôn, anh vẫn không có thái độ gì. nhưng ở trong nội tâm, anh lại có một ít chán ghét.

Ở trong lòng của người đàn ông, trừ cùng ở trong nhà ở trên giường, người phụ nữ thì không nên tùy tiện như vậy. Khi trong ngực anh, người phụ nữ chính là dâm phụ Phan Kim Liên, anh cũng cảm thấy không có gì. nhưng mà, cho dù là ném cả mặt mày, đó cũng là phóng đãng. Ưng Trường không càng nhìn càng thấy chán ghét nhất là loại phụ nữ không biết tự ái này.

Cổ Tranh cúi đầu nhìn chân, giật giật, không sao. Đứng lên, từ từ đi tới trước mặt Ưng Trường không."Này, anh không phải liệt dương chứ, thấy người phụ nữ đều không có phản ứng chứ?"

Trừ Liễu Hạ Huê ra chỉ sợ cũng không nhịn được, anh còn là một bộ mặt đen thui. Tựa như anh là người mù, giống như giọt sương anh cũng không nhìn thấy! Cô tự nhận dáng người yểu điệu có lồi có lõm,khi đi bơi ở Paris, còn có người nhìn cô đến chảy máu mũi!Trừ khi anh là ác ma, nên mới không có tác dụng gì?

Ưng Trường không đeo mắt kính ở dưới mắt, nhàn nhạt quét qua mặt của cô, đối với mặt cô là một tia nhìn phức tạp.

Khi biết cô phản bội, anh có lẽ là ghét cô. không có một người đàn ông nào có thể đối mặt mình người phụ nữ phản bội còn tỉnh táo, trừ phi việc phản bội này là do kế hoạch của của mình. Thời gian sau này, cái ghét đấy cũng tan như mây khói. Thêm nữa, lại gặp được Nhược Thủy, người phụ nữ đó đã lấp đầy tâm trí anh, lập tức cũng cũng không dành cho những người pụ nữ khác một chút tình cảm nào, nhưng điều ghét bỏ kia, không là gì. Chỉ là có yêu liền có hận.

Có người nói qua, có yêu mới có hận. Cho nên hận là tình cảm cực kỳ mãnh liệt, nếu như người này không có nắm giữ trái tim mình, như vậy ngươi không phải sẽ hận cô, một chút xíu cũng sẽ không. Ưng Trường không là một người của lý trí, trải qua thời gian sáu năm, anh đã sớm làm rõ tình cảm của mình, sáu năm trước chuyện này đối với anh không phát sinh ra bất kỳ ảnh hưởng gì.

"Ưng Trường không, anh không chỉ là liệt dương, mà còn điếc phải hay không?" Cổ Tranh tức chết, cảm giác mình như một con nghé con.

Đối với một người từ vóc dáng đến gương mặt đầy kiêu ngạo như mình, đả kích lớn nhất không phải là nhục mạ mà là coi như người vô hình. Cũng đang bởi vì cái dạng này, X Lộ Lộ càng có động động lực để cởi, bởi vì có rất nhiều ý kiến trái chiều tiêu cực về cô sẽ không phải là càng có nhiều người muốn chiêm ngưỡng thân thể cô hay sao. Nếu như truyền thông không đưa tin, người người không lên tiếng, vậy thì cô cởi cho ai xem? cô còn có thể cởi sao?

Ưng Trường không giống như là mệt mỏi thay cô, từ tốn nói mà một câu: "Cổ Tranh, đều đi qua rồi, tiết kiệm chút hơi sức đi."

Cổ Tranh không nổi giận rồi, cô hoàn toàn vô lực. Cô đột nhiên có cảm giác khí phách, mặc kệ cô cố gắng thế nào, có lẽ anh cũng sẽ không rộng mở một cánh cửa đối với cô nữa. Cổ Tranh cô không thiếu đàn ông. Ưng Trường không anh lại được phụ nữ chào đón vô số. Vả lại cô thật kiêu ngạo, nhưng anh lại kiêu ngạo hơn, sợ rằng sẽ không có một tia cơ hội.

" anh cứ yêu một người phụ nữ tầm thường như vậy?" Khi Cổ Tranh hỏi câu này, hoàn toàn không có cái loại khí thế hùng hổ dọa người. Chỉ là vô lực, từ trong ra ngoài. Cô vẫn đã cho rằng Ưng Trường không đáy lòng còn có mình, cho nên mới làm ra những chuyện như thế này. Hôm nay, cô coi như là hiểu, có lẽ tận sâu đáy lòng của người đàn ông này không còn có vị trí của cô rồi.

Ưng Trường không chỉ ừ một tiếng trả lời cô. Ánh mắt cũng đã dời đi, dò xét động tĩnh bốn phía.

Cổ Tranh nhìn bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi của anh, nhớ tới một câu nói: chim bồ câu trắng bay nữa xa, cuối cùng sẽ về đến nguyên điểm, nhưng chim ưng không giống nhau. Chim ưng bay khắp trời xanh, bay xa, có lẽ cũng không trở về nữa. Trừ phi, trong tay của bạn phải có một sợi dây trói.

Mà nay, sợi giây này đã không cing trong tay Cổ Tranh

Chẳng lẽ, sợi dây đó đã nằm trong tay người phụ nữ tên Hạnh Nhược Thủy rồi sao? Cô được sao? Cô xứng sao?

......

Hạnh Nhược Thủy nhạy cảm phát hiện, kể từ lần đến nhà hôm chủ nhật, Mai Ngạn Đình có chút lạ. Thật ra thì biểu hiện cũng không còn nhiều rõ ràng, nhưng cô chính là cảm thấy ở giữa hai người có khoảng cách. Nếu như nói là cô bé đem cô xem như chị gái để dựa dẫm, nhưng hiện tại thì cứ như bạn bè, nhưng nói bạn bè cũng không đúng.

Ở trên công việc, côấy ngược lại càng thêm cố gắng rồi. Có lẽ là lần trước cô nói nguyên nhân, nên trong thời gian làm việc cũng không hỏi các đồng nghiệp khác mà chỉ im lặng quan sát mọi người làm, nghe mọi người chỉ dẫn, lâu lâu còn ghi chép lại những điều quan trọng.

Có lúc Hạnh Nhược Thủy muốn tìm cô nói chuyện một chút, nói vài lời lời trong lòng, chung quy lại là nói chưa đến điểm. Bởi vì côấy tránh nặng tìm nhẹ thậm chí nói sang chuyện khác, căn bản không có cách giải thích. Cô ấy tựa như đem mình để bên ngoài, cánh cửa trong lòng cũng không mở ra.

Hạnh Nhược Thủy nói chuyện này với Viên Mộng, Viên Mộng nói: "Nhược Thủy, trên đời không cs ai làm mọi chuyện đều hoàn mỹ, cô cũng không ngoại lệ. Ví dụ đi, cô dù có cố gắng hơn nữa làm tốt hơn nữa, cũng sẽ có người không hài lòng. người xưa nói, nghèo là chỉ lo thân mình, giàu là lo cho thiên hạ, cô nghĩ xem xưa đến nay có bao nhiêu người có thể lo cho thiên hạ? Mỗi người có thể chỉ lo thân mình, tuân thủ đạo đức cùng luật pháp giới cũng đã thiên hạ thái bình rồi. Cho nên, chớ bởi vì người khác mà tự xử tệ với bản thân, càng đừng vì vậy mà ảnh hưởng cuộc sống của mình."

Hạnh Nhược Thủy chưa bao giờ biết, Viên Mộng lại là một cô gái có cá tính như vậy. Vốn là khi cô ấy không chịu nhận Phúc An, cô lại nghĩ cô ấy là một cô gái cố chấp. Hóa ra, cô lại rộng rãi nhhuw vậy. Cũng đúng, cô đã trải qua nhiều đau khổ, nếu như không có thể rộng rãi kiên cường một chút, còn thế nào đối mặt tương lai còn dài?

Cô đưa tay ôm vai Viên Mộng, không nhịn được cười nói: "Viên Mộng, thật không nhìn ra cô nha."

"Khi trải qua nhiều chuyện, muốn không cũng không được." Viên Mộng cười cười, đi vào phòng bếp. Tất cả suy nghĩ của cô bây giờ đều đặt trên người của bé con, đã không còn đau xót vì chuyện củ. Con đường của tương lai còn dài như vậy, cô phải đem những thứ đó vưt ra ngoài để còn mang theo những thứ quý giá hơn.

Hạnh Nhược Thủy nhớ tới côấy đã từng chịu phạt khổ, nhất thời cảm thấy trong lòng ê ẩm. Viên Mộng thiện lương dịu dàng như vậy, ông trời cư nhiên nhẫn tâm để cho cô chịu đựng như vậy kiếp nạn...... Chỉ là, Viên Mộng nhất định sẽ hạnh phúc!

Hạnh Nhược Thủy bình phục tâm tình, mới đi vào, giúp Viên Mộng một tay."Viên Mộng, cô tínhvẫn ở lại Thành phố Z sao?"

Suy nghĩ hồi lâu, cô rốt cuộc không nhịn được hỏi. Từ trong lòng, cô là hi vọng Viên Mộng vẫn ở lại chỗ này. Nói như vậy cô không những còn gặp được bé con, mà còn có thể giúp đỡ họ một tay khi họ cần. Viên Mộng chịu khổ đã nhiều, cô không muốn nếu để cho cô ấy chịu thêm khổ, nên rất hi vọng mình cùng Trường không giúp cô giải quyết khó khăn, ở bên cạnh cô lúc cần

Viên Mộng ngừng tay một chút, nhìn cô, mấp máy môi, cười cười."Tôi muốn đến thành phố T."

Khải Cánh từng đưa cô đến thành phố T một lần.Khải Cánh từng nói, cô chưa bao giờ rời khỏi nhà đi xa, nên đặc biệt chọn thành phố lớn là T. Bọn họ nhìn hoa cả mắt, còn nói sau này sẽ đưa con của họ đến đây, cho bé biết được cuộc sống bên ngoài rất đặc sắc.

Hôm nay, Khải Cánh đã không có ở đây. Vậy thì cô sẽ dẫn con của họ đến, cùng nhau xem thế giới đặc sắc bên ngoài.

Thật ra thì, đối với bên ngoài bé con so với cô còn nhiều hơn. Dù sao, bé cũng sống ở nơi này, nơi nhộn nhịp, hát triễn.

nhưng là, đây là lời hứa năm đó của họ, cô còn là hy vọng có thể đi du lịch. Cô tin tưởng, Khải Cánh ở trên trời nhìn đấy.

Hạnh Nhược Thủy ngẩn ra, trong lòng không có cảm giác, nhưng vẫn là cười."Thành phố T tốt vô cùng. là thành phố lớn, phồn hoa, cũng là nơi văn minh phát triễn. Chỉ là, cô không phải sẽ lặng lẽ rời đi, không để cho chúng tôi tìm được chứ?"

Đây là cô chuyện lo lắng nhất.

Viên Mộng hì hì một tiếng cười."Sẽ không. Bé cũng là con của hai người, tôi sẽ không tước đoạt quyền lợi của bé. Huống chi, tôi cũng không phải là làm chuyện thật có lỗi với hai người, sao phải làm như chạy trốn vậy?"

Cô vừa nói như thế, Hạnh Nhược Thủy cũng cảm thấy giật mình."Đó là do tôi suy nghĩ không tốt!"

"Cô không phải nhớ người đàn ông của mình chứ?" Viên Mộng cười xấu xa, khó được cười giỡn như vậy. Kì thực, trong lòng cô tràn đầy hâm mộ.

Nghèo hay giàu cũng đã không quan trọng, ít nhất còn có thể dắt tay nhau cảm nhận được độ ấmcủa nhau, đây đã là chuyện hạnh phúc nhất. nhưng mà cũng có người khi có lại không biết quý trọng, đến khi âm dương cách biệt thì mới hối hận, nhưng đã là quá trễ 

Hạnh Nhược Thủy buông đồ ăn trong tay ra, vói lại cù eo cô."Thói đời bạc bẽo, lòng người đổi thay nha, Viên Mộng như vậy mà cũng biết đùa giỡn!"

"Ui, ui, ui, không được, Nhược Thủy tha mạng a......" Hầu như eo của tất cả chị em phụ nữ đều rất nhạy cảm, cô liên tục né tránh lớn tiếng cầu xin tha thứ.

Lớn tiếng như vậy, liền làm cho bé con đang ở phòng khách chạy đến."Mẹ, mẹ, hai mẹ đang làm gì thế? Hai mẹ đang chơi trò chơi sao?"

Bé chớp chớp mắt to, dáng vẻ rất muốn gia nhập. Bé đang trong độ tuổi tò mò, nên với tất cả các trò chơi bé đều hào hứng.

"Bảo bối, cô khi dễ mẹ, mau tới cứu mẹ!"

"Bảo bối, con là bênh mẹ phải không?"

"À?" Bé conlung túng, gãi đầu, không biết nên nghe ai. Hai đều là mẹ, giúp ai cho phải đây? Cuối cùng là mẹ sống với cậu lâu hơn thắng.

Hạnh Nhược Thủy nhìn Viên Mộng không thở được, mới thu tay lại thả cô."È hèm, biết sợ chưa, Nhóc con!"

Viên Mộng cả người cũng mềm nhũn, tựa vào trên người cô vẫn còn ở gọi đâu đâu, nước mắt thi nhau rơi ra.


Hạnh Nhược Thủy làm bộ còn tới, cô bị sợ đến nỗi cả người cũng nhảy lên."Đừng đừng rồi, tôi muốn tắt thở rồi!"

Đợi hơi thở đều đều lại, Viên Mộngkéo con lại, làm bộ đánh hai cáivào mông."Thế nào không giúp mẹ, hả?"

Bé con suy nghĩ đi suy nghĩ lại, thật khó khăn nói: " nhưng cô là mẹ a."

Viên Mộng cùng Hạnh Nhược Thủy liếc mắt nhìn nhau, dở khóc dở cười. nhưng mà trong nội tâm lại có chút sầu não, đứa bé rốt cuộc đi theo đám bọn họ đã lâu, nên tình cảm rất sâu đậm.

Tiểu Phúc An giống như là cảm nhận được tâm tình của cô, cọ đến bên người cô, ôm chân của cô ngẩng đầu nhìn. Đôi mắt mang nước, trông như quả nho đen."Mẹ, lần sau con nhất định sẽ giúp mẹ!"

Viên Mộng lập tức liền cười."Tốt, lần sau chúng ta cùng nhau đánh gục mẹ Nhược Thủy!"

"Được!"

Lúc này, đến phiên Hạnh Nhược Thủy bị đả kích rồi! Làm bộ phải ngã rôì, trong miệng kêu: "Tôi quá đau lòng, tôi muốn tức xỉu."

Ba người hi hi ha ha, huyên náo nhưng vui vẻ.

......

Mấy ngày đã qua.

Cổ Tranh phát hiện, mình căn bản không thể đến gần Ưng Trường không được một phân nào. Khoảng cách như sa mạ Châu phi, vô luận như thế nào cũng không cách nào vượt qua. anh giống như là đưa ra khoảng cách, chỉ cần cô đến gần, anh sẽ lui ra, thủy chung giữ vững khoảng cách giữa hai người..

Đêm đã khuya, cô trằn trọc trở mình, không cách nào ngủ.

người có lúc dễ dàng chấp niệm quá sâu, cho đến thành ma chướng.

Cô đối với Ưng Trường không, chính là như vậy. Cô càng đến gần, anh càng cách xa, cô chỉ muốn đến gần, mà anh lại càng lui về phía sau...... Ở nơi này là cô theo đuổi anh, chấp niệm sâu, sẽ thành ma chướng.

Nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, lòng như đang trong chảo nóng, vô cùng gian nan. Rốt cuộc, cô không nhịn được bò dậy, cẩn thận từng li từng tí mở cửa đi ra ngoài. Đèn đã tắt hết, tối sầm.

Ngoài cửa người đàn ông bỗng chốc mở mắt, nhảy lên, rồi lại im hơi lặng tiếng.

Trong bóng tối, hai người lẳng lặng nhìn thẳng vào mắt. anh có thể nhìn thấy cô rỏ ràng, cô lại chỉ thấy được bóng dáng cao lớn của anh. Chỉ là bóng dáng mơ hồ nhưng cô lại có cảm giác rất an toàn. Giống như chỉ cần có anh, tất cả nguy hiểm khó khăn đều không ở đáng sợ.

"em không ngủ được. Nói chuyện với em được không?" Cổ Tranh nói với giọng không phải ra lệnh ép buộc, cũng không phải giọng điệu điêu ngoa, mà chỉ là mang theo một chút đáng thương.

Vốn la fđàn ông trong thiên hạ đều có tính thương hại mềm yếu, Ưng Trường không không có cự tuyệt, nhưng cũng không có đáp lại, chỉ là nhàn nhạt nhìncô, đợi cô mở miệng. Nếu như Cổ Tranh nói chuyệnkhông liên quan đến tình cảm, anh còn là nguyện ý nghe, chỉ coi cô là một người xa lạ cần bày tỏ cũng là có thể.

"Ưng, anh hận em sao?" Cổ Tranh vẫn nhớ, năm đó anh phát hiện cô phản bội sau lưng anh, đã đánh vào tường từng đấm từng đấm, cho đến khi máu thịt giao hòa. Khi đó cô chết không nghi ngờ chút nào, anh đem bức tường kia thành cô. Nếu như cuối cùng không phải là còn lý trí xót lại, có khi cô đã thành một đống thịt vụn..

Sau khi đến Paris, mỗi đêm nhớ lại, trong lòng đầy kiêu ngạo của cô lại là sầu não. Phải là yêu sâu đậm mới có thể sinh thành hận như thế? Điều này nói rõ, cô ở trong lòng của anh là vô cùng quan trọng! Cũng chính là loại ý nghĩ này, để cho cô cho tới bây giờ còn cảm thấy anh còn yêu mình. Sáu năm ở trong khái niệm của cô, không tính là khá dài, ít nhất không có dài đến anh nỗi có thể quên tất cả về cô.

" không." Hận là chuyện rất phí sức, cũng là một tình cảm sâu đậm, mặc kệ là trước nay đều có, nhưng thượng tá la không nằm trong số đó.

Cổ Tranh hơi thở phào nhẹ nhõm."Vậy là anh ghét em sao?"

" không."

"Vậy anh còn yêu em không?"

" không."

"Vậy anh đối với em là gì? không yêu không hận, không ghét cũng không ưa thích, chính là không sao cả? Chính là người xa lạ?" Cổ Tranh cười khổ.

Ưng Trường không không trả lời. Một đôi yêu nhau nếu đã chia tay, thì là bạn, là người xa lạ. anh không thù hận cô, dĩ nhiên chính là người lạ. anh cũng không có rộng lượng đến nỗi xem cô là bạn, là em gái để mà quan tâm.

" anh có phải nghĩ rằng em rất hạ tiện? Rỏ ràng anh đã không thèm nhìn em, nhunge em vẫn một mực đến gần anh? em so với những ngươi fphuj nữ kia còn không bằng, ít nhất họ đeo bám đàn ông là muốn gì? Còn không phải là kiếm tiền!" Cổ Tranh có chút đã không lựa lời nói, hoàn toàn không quan tâm những lời này đã hạ thấp mình, chỉ muốn xem phản ứng của anh.

Ưng Trường không cảm thấy gân đầu giật giật nhói đau."Cô có thể không cần chọn cách như vậy."

Cổ Tranh cười ra tiếng nói." anh nói đúng, em đây là tự tìm ngược! nhưng ——" cô đột nhiên nhào qua, ôm chặt eo của anh.

" nhưng em khống chế không được mình, làm thế nào? em chính là nghĩ trở lại bên cạnh anh, nghĩ ở trong lòng anh! Làm thế nào đây?"

"Cổ Tranh, đừng ép tôi ra tay." Ưng Trường không kéo ra cánh tay của cô, bất đắc dĩ cô đem toàn bộ hơi sức ra mà ôm. Nếu là anh cường ngạnh đẩy ra, có thể làm cô bị thương.

Cổ Tranh không chỉ không buông tay, còn cố gắng dán sát mặt vào ngực anh."em không buông, chính là không buông ~!"

Ưng Trường không sắc mặt trầm xuống, đánh vào một huyệt nơi tay cô.

Cổ Tranh kêu thảm một tiếng, cánh tay liền nới ra.

Ưng Trường không kéo cánh tay của cô ra, đẩy cô vào phòng."Khuya lắm rồi, ngủ đi."

Đóng cửa phòng, anh đạp gót mà đi xuống cầu thang, đi thẳng đến bên bể bơi. Móc ra một điếu thuốc, đốt. Chính là đầu tháng, trăng lưỡi liềm soi rọi ánh sáng vàng nhạt trong không trung, không cách nào xua tan đêm đen.

Bị Cổ Tranh náo loạn như vậy, anh không khỏi phân tâm nhớ vợ rồi. Đã nửa đêm, cô có lẽ đã đi ngủ sớm. Cô làm việc và nghỉ ngơi rất quy luật, trước mười một giờ nhất định sẽ lên giường ngủ. không biết trong mơ, có anh hay không. Nhất định là có, những ngày nàyđang làm nhiệm vụ, anh cũng không thể liên lạc với cô.

Trong túi, điện thoại đang run. Lấy ra xem, là Cổ Tranh. anh nghĩ nghĩ, liền tắt máy, đưa lại vào túi. Những ngày này, cô đã diễn rất nhiều trò. Ngay cả khi anh nói thẳng cho cô biết, nhưng cô vẫn còn hồ đồ.

Đang lúc này, một tiếng người phụ nữ thét chói tai kèm theo tiếng súng vang.

Ưng Trường không nhảy lên đi, sau mấy bước nhảy lên lầu đá vỡ của kính đi vào. Đó là duy nhất có cửa kính. Súng bắn ra, mấy người ngã xuống.

"Chia ra!" anh đối diện với Cổ Tranh ra lệnh.

Lầu dưới người làm nghe tiếng, lại thêm tiếng súng vanh lên.

Ưng Trường không nhả hai phát súng, trong chớp mắt lại có mấy người ngã xuống. Cùng lúc đó, tất cả họng súng cùng nhau chống lại anh. anh lăn một vòng xuống cầu thang, nửa nằm trên đất thân thể mượn lực vừa lui về phía sau nhanh chóng thối lui vừa dùng súng lại đánh trúng mấy người.

Số người của kẻ địch nhiều, ngoài tưởng tượng của anh.

Ưng Trường không lách người, nhanh chóng cắt cầu dao điện. Chỉ một thoáng, bên trong nhà tối sầm. Bốn phía đều là cây cối, cơ hồ không có bất kỳ ánh sáng nào có thể xuyên qua.


Trong hỗn loạn, mắt Ưng rất nhanh thích ứng cùng bóng tối, súng vừa đưa ra, đánh gục mấy người. Chuyển động thân hình, tránh phản kích của đối phương.

Những người còn lại tất cả lui về nơi trú ẩn, trong phút chốc trong phòng yên tĩnh, không có một chút âm thanh. Ngay cả hô hấp cũng được giấu kĩ. Từng đôi mắt tìm kiếm trong bóng tối, tìm đối phương hạ gục.

Ưng Trường không đã sớm chuẩn bị đèn pin, nằm xuống, ánh sáng đèn lia qua lại gặp phải bóng người trong đêm, không ngừng bóp cò súng, mấy tiếng kêu thảm thiết vang lên. Sau đó, bên trong nhà lại khôi phục yên tĩnh.

Sau mấy giây, anh nhấn vào remote, TV sáng lên. Vừa quét qua vài cái, mấybóng người lần nữa ngã xuống.

Đối phương cũng phát hiện chỗ của anh, không ngừng hướng vị trí của anhmà bắn xối xả. Một hồi lâu mới dừng lại.

Ưng Trường không nép sát vào tường, anh biết, kẻ địch trong nhà đã không còn nhiều lắm. nhưng là, trong đó có một người thực lực rất mạnh. Hơn nữa, vô cùng hung ác!

Một tên hung ác, lai lịch hung phạm là như vậy! Nếu như có lai lịch như vậy, đám người ở Cục công an có thể bảo vệ tốt cho Cổ Tranh.

Thời gian từng giây, từng giây trôi qua, Ưng Trường không dựng thẳng lỗ tai lên, nghe động tĩnh của bọn họ. Quả nhiên, một lát sau, bọn họ liền nhịn không được, bắt đầu ở trong bóng tối hành động tìm kiếm.

Ưng Trường không dùng điện thoại di động trong túi, gọi đến điện thoại bàn trong nhà liền phát sáng. Bang bang bang ba tiếng là đã hạ gục xong ba tên đang tìm kiếm.

anh phán đoán, trong nhà không còn quá ba tên!

Trong phòng Cổ Tranh nge văng vẳng bên ngoài vang tiếng súng, kiềm chế không được. Rốt cuộc không nhịn được cẩn thận từng li từng tí từ gầm giường bò ra ngoài, sau đó cẩn thận từng li từng tí ra khỏi phòng. Cô đi chân trần, cho nên không có phát ra âm thanh.

Trong bóng tối cái gì nhìn cũng không thấy được, cô chỉ có thể đứng im rồi từ từ tiến lên phía trước. Sau đó, cô đụng phải một bóng người cao lớn, cho là Ưng Trường không, cô nhỏ giọng nói: "Ưng, là em!"

"A ——" Cổ Tranh thét lên một tiếng,cổ bị người ta ghìm chặt, súng ghim lên đỉnh đầu của cô.

Ưng Trường không nghe được tiếng cô thét chói tai, ngay tại chỗ lăn qua, nhảy lên kéo chốt mở. Chỉ một thoáng, bên trong nhà ánh đèn sáng choang.

Khi bọn chúng còn đanglóa mắt vì ánh sáng đột ngột, anh đã giải quyết xong hai tên trong đó, chỉ còn lại đối thủ mạnh mẽ nhất.

Cổ Tranh, đang ở trong tay hắn.

Đó là một khuôn mặt quen thuộc, hoặc là nói đã từng là một gương mặt quen thuộc.

" là anh." Ưng Trường không nhẹ giọng nói. hắn cũng như Liệp Báo bị khai trừ khỏi quân đội, nhưng tàn khốc hơn Liệp Báo vạn lần. Nghe nói, hắn làm lính đánh thuê, là một con sói Tây Nam khát máu!

" là tôi." Đối phương lạnh lùng đáp lời."Hôm nay, chúng ta chỉ có một người có thể đi ra ngoài! không phải ngươi chết thì chính là ta"

Ưng Trường không nhìn hắn, không trả lời.

"Để súng trong tay xuống, nếu không ta giết cô ấy!"

Nghe thế, Cổ Tranh cắn môi thở dốc, tầm mắt mơ hồ gợn nước. Cô sợ!

Ưng Trường không hai tay chậm rãi giơ lên trời, mười ngón tay buông ra, súng rớt xuống đất. Sau đó không đợi đối phương mở miệng, anh một cước đem súng đá văng ra."Thả cô ấy ra."

"Thả cô ta?" Mặt của hắn bởi vì vết máu mơ hồ mà có vẻ dữ tợn đáng sợ, nhìn anh cười ha ha, như từ địa ngục vọng về."Có thể. nhưng ta đây trong súng còn ba viên đạn, chỉ cần ngươi thay cô ta lãnh ba viên đạn này, ta liền thả người."

"Được." Từng bước từng bước, quan sát bên trong.

"Ưng!" Cổ Tranh nghe được anh đồng ý liền kêu lên. nhưng bởi vì quá sợ hãi, cổ họng đã sớm không phát ra được thanh âm nào. người nọ buông cô ra, cô máy móc cất bước từng chút từng chút, ngay cả hít thở cũng khó khăn. Mà Ưng Trường không, từng bước từng bước đến dựa vào cô. Súng một đường nhắm thẳng về vị trí trái tim của Cố Tranh, rồi sau đó từ từ, nhắm ngay sang trái tim của Ưng Trường không.

Thời điểm hai người sát vai, cò súng kêu vang, đạn bay ra khỏi nòng súng, Ưng Trường không vung cánh tay lên đẩy Cổ Tranh ra, "bằng" một tiếng, đạn bắn vào ngực của anh.

"Ưng!" Cổ Tranh thét lên, ôm lấy thân thể anh đang ngã xuống.

người nọ lộ ra nụ cười khát máu "Vẫn chưa xong đâu, còn hai viên đạn nữa!" hắn cười, nụ cười thật đáng sợ, như là chấtthâm thù đại hận (mối hận thù sâu nặng)

Cò sung kêu vang lần thứ hai.

" không được!" Cổ Tranh hô to một tiếng, thân mình chuyển động ngăn trước người Ưng Trường không.Ưng Trường không dùng sức xoay người một cái, lập tức đạn trúng vào trên người thể anh, lưỡi dao sắc lạnh cắm ngay cổ họng. không còn, khả năng sống sót.

"Ưng!"

......

"Trường không!" Hạnh Nhược Thủy thét lên, từ trong giấc mộng giật mình tỉnh lại. Cả người đã ướt đẫm.

"Trường không!" Cô lại kêu mấy tiếng, mới chợt phát hiện mình vẫn còn ở trong phòng ngủ của bọn họ, thì ra là cơn ác mộng. Nhịp tim đập như sấm giống, tiếng đập “bình bịch” vang lên không ngừng, trái tim như muốn vọt ra ngoài.

không để ý bây giờ là lúc nào, Hạnh Nhược Thủy bò dậy, cả người lảo đảo liền rơi xuống giường, nhưng không kịp đau đớn,cô vội cầm điện thoại di động lên bấm dãy số quen thuộc.

Sau đó, thanh âm “đô đô” vang lên rất lâu, nhưng không có người nào nghe, cho đến khi thanh âm tổng đài lạnh lùng vang lên. Cô lại gọi một lần lại một lần, kết quả vẫn vậy.

Hạnh Nhược Thủy hai chân mềm nhũn, chạm xuống mặt đất. Đôi tay chắp thành chữ thập, hướng về nơi ánh trăng yếu ớt ngoài cửa sổ cầu nguyện."Trường không, anh ngàn vạn lần không được có chuyện! Ngàn vạn lần không được!"

Sau nửa đêm, Hạnh Nhược Thủy nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại gọi điện thoại cho Ưng Trường không, mà không hề chợp mắt. Đến khi trời tờ mờ sáng, cô rốt cuộc mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.

Lúc bị chuông điện thoại di động đánh thức, cô thét lên từ trên giường ngồi dậy, một hồi lâu mới hiểu được tiếng vang ở vốn ở ngay tay. không còn kịp nhìn số, nhấn nút nhận "Alo?"

"Nhược Thủy, còn chưa dậy à?" là Đàm Bội Thi.

Hạnh Nhược Thủy chậm rãi thở ra một hơi."Bội thi, là cậu à."

"Cậu làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?" Đàm Bội Thi ở đầu dây bên kia lập tức nóng nảy, giọng nói cũng thay đổi.

"Tớ không sao, cậu đừng kích động." Bội Thi như muốn phát giận, Hạnh Nhược Thủy chỉ sợ cô tâm tình kích động ảnh hưởng đến thân thể " không có việc gì, chỉ là gặp ác mộng, đến bây giờ vẫn chưa hoàn hồn"

"Chỉ là mộng mà thôi, cậu đừng có nghĩ nhiều! Cậu nha, luôn suy nghĩ linh tinh, rồi tự dọa mình! Đừng suy nghĩ gì nữa, mau mau rời giường, tớ hôm nay đưa tớ đi bệnh viện, chúng ta cùng đi nhé”


"Được"

Cúp điện thoại, Hạnh Nhược Thủy có chút ngây ngô đi rửa mặt.

Xuống lầu, Viên Mộng đã làm xong bữa ăn sáng, đang định kêu cô.Chẳng bao lâu sau, đã có người tới gõ cửa. Hạnh Nhược Thủy ra mở cửa.Gõ cửa chính là người Hạnh Nhược Thủy đã gặp, Trần Thiện, anh ta chào một cái, nói: "Chị dâu, đội trưởng bị thương nhẹ, tôi tới đón chị đi bệnh viện."

Nhất thời, Hạnh Nhược Thủy cảm thấy máu trong thân thể ngưng đọng lại. Trong đầu ùng ùng, chỉ có một tin tức —— Trường không đã xảy ra chuyện!

nhưng rất nhanh, cô lắc lắc đầu, tỉnh táo lại."Cậu chờ tôi một chút!" Cô chạy vào trong phòng thay đồ, sau đó đem hai bộ đồ khác nhét vào trong túi xách, liền thật nhanh lao xuống nhà."Đi thôi."

Hạnh Nhược Thủy ngồi vào trong xe, cố gắng để cho mình bình tĩnh lại. Lo lắng là vô dụng, sợ cũng là vô dụng, phải bình tĩnh."Trần Thiện, đội trưởng các cậu bị thương ở nơi nào?"

"Chị dâu, tôi cũng không biết rõ, đến bệnh viện chị sẽ biết." Trần Thiện hé nụ cười tươi tắn an ủi cô."Chị dâu, chị đừng lo lắng, đội trưởng sẽ không có chuyện gì đâu!"

Hạnh Nhược Thủy gật đầu một cái, không nói gì nữa.Hai tay đặt trên đùi nắm lại thành quyền, do dùng sức mà khớp xương nhô ra thật cao. Dọc theo đường đi, môi cô mím thật chặt, cũng không lên tiếng nữa.

Tâm trí cô hoảng hốt, cho nên cũng không có chú ý tới xe đang lái hướng phi trường quân dụng. Cho đến khi Trần Thiện giục cô vào kiểm tra, cô mới biết, Trường không do lúc ở Thành phố B làm nhiệm vụ mới bị thương.

Máy bay phát ra tạp âm ồn ào, làm cho lòng người trong càng thêm phiền não. Hạnh Nhược Thủy càng không ngừng hít sâu, làm cho mình hết sức tập trung giữ vững tỉnh táo.

Ngoài cửa sổ trời xanh mây trắng, thời tiết tuyệt đẹp. Thời tiết mùa hè nóng rực thời tiết, cô lại cảm thấy lạnh.

Lần trước ở nước X anh cũng có thể an toàn trở lại, lần này nhất định không có chuyện gì. Cô phải tin tưởng Thượng tá, anh sẽ bảo vệ tốt cho chính mình!

Máy bay hạ cánh, một cái xe khác đã đợi sẵn để đón cô, trực tiếp lái đến bệnh viện.

Đến bệnh viện quân đội, Ưng Trường không đã từ phòng giải phẩu đi ra. Thân trúng hai phát, nhưng thật may là không có nguy hiểm đếntính mạng, tạm thời còn hôn mê bất tỉnh.

Thời điểm Hạnh Nhược Thủy nghe kết quả, thần kinh căng thẳng vừa được buông lỏng, hai chân nhất thời liền mềm nhũn. May mắn, có người đỡ. Cô quay đầu nhìn lại, lại là Dương Tử Vân. Cô há mồm muốn hô “Dì”, đến khóe miệng vội đổi lời nói."Mẹ......"

Bởi vì tâm tình không bình tĩnh, thanh âm có chút khàn khàn, nghe đều không chân thực. Cô cũng cảm thấy cổ họng giống như có vật gì chặn lại, không phát ra được thanh âm nào.

"Ngồi xuống trước rồi hãy nói." Dương Tử Vân nhìn sắc mặt của cô trắng bệch, đỡ cô ngồi xuống một bên. Hạnh Nhược Thủy thuận thế ngồi xuống, cười cười."Cám ơn người, mẹ."

Lúc mới bắt đầu rất lúng túng, gọi nhiều lần tựa hồ thành thói quen. Có lẽ là bởi vì, không hề ghét Dương Tử Vân có nụ cười hiền hòa giống mẹ. Mỗi người đối với mẹ, đều là theo bản năng mà gần gũi.Cuối cùng Hạnh Nhược Thủy còn bắt được tay của bà nói thêm một câu."Trường không không có việc gì, thật tốt."

Dương Tử Vân gật đầu một cái. Bà biết tin tức sớm hơn, Ưng Trường không cũng không phải là lần đầu tiên bị thương, cho nên đối với tình huống này so với Hạnh Nhược Thủy phản ứng tốt hơn.Dương Tử Vân ở tại chỗ này rất lâu rồi, người cũng mệt mỏi.Hạnh Nhược Thủy liền khuyên cô trở về, mình ở bên ngoài phòng săn sóc đặc biệt coi chừng. Nhìn anh lẳng lặng nằm ở trên giường, trên người cắm đầy loại ống, cùng những thứ kia kim tiêm cứ như đâm vào chính quả tim cô vậy.

"Cô đã đến rồi." Thanh âm lạnh lùng, thuộc về phái nữ, ở sau lưng cô vang lên.

Hạnh Nhược Thủy xoay đầu lại, ngoài ý muốn nhìn Cổ Tranh so với mình cao hơn nửa cái đầu. Cô gật đầu một cái, không trả lời. Quay trở lại, tiếp tục nhìn người đàn ôngtrong phòng bệnh.

Cổ Tranh đi tới bên cạnh cô, cùng cô nhìn người trong phòng bệnh."Cô có biết anh ấy vì sao mà bị thương không?"

Hạnh Nhược Thủy vẫn không trả lời. Cô nhạy cảm ý thức được, đáp án trong miệng Cổ Tranh sẽ không khiến cô thoải mái.

" anh ấy là vì tôi mà bị thương, là vì đỡ đạn cho tôi, cho nên mới bị thương!" Cổ Tranh cường điều, giọng điệu nói chuyện rất nặng nề.

Hạnh Nhược Thủy cười trào phúng, chau chau mày."Vậy thì như thế nào?"

Cô ta chẳng lẽ là muốn nói cho cô biết, trong lòng Trường không, Cổ Tranh mới là người quan trọng, quan trọng đến mức anh dùng sinh mệnh của mìnhđể bảo vệ sao? Mặc dù đáp án này không hề khiến cô thoải mái, nhưng cô không có quên Thượng tá là một quân nhân!

Cổ Tranh bởi vì cô bình tĩnh mà ngẩn ra, ngay sau đó mặt có chút vặn vẹo, thanh âm cũng tăng lên không ít."Điều này nói rõ ở trong lòng của anh ấy, có một vị trí rất quan trọng thuộc về ta. anh ấy với cô ở chung một chỗ, cũng chỉ là vì trả thù tôi mà thôi. anh ấy căn bản không thích cô, cô chẳng qua là người thay thế khi anh ấy trống trải vì mất đi tôi mà thôi. Bây giờ tôi đã trở về, anh ấy sẽ rất nhanh phát hiện người anh ấy yêu tôi!"

Hạnh Nhược Thủy rốt cuộc không nhịn được cười ra tiếng, cảm thấy lời của Cổ Tranh nghe thế nào cũng buồn cười. Đồng thời, cô thay Thượng tá cảm thấy không đáng giá. anh vì Cổ Tranh đỡ đạn ở hoàn cảnh sống chết, Cổ Tranh lại chỉ nhớ đến việc mình quan trọng bao nhiêu!

"Cô cười cái gì?" Cổ Tranh bị tiếng cười của cô chọc cho khó chịu, giọng nói hung dữ

Hạnh Nhược Thủy xoay đầu lại, chăm chú nhìn cô."Cổ Tranh, cô có biết anh ấy hiện là thân phận gì không? Quân nhân, anh ấy là quân nhân! không nói đến ân oán giữa các người, coi như cô là kẻ thù không đội trời chung của anh ấy thì hai viên đạn này anh ấy vẫn sẽ đỡ. Về phần tôi có phải là thế thân của cô hay không, trong lòng anh ấy có phải coi cô quan trọng hay không, cô hỏi anh ấy là được rồi, không cần thị uy với tôi."

Tình yêu trước giờ đều là chuyện của hai người, không cần phải cùng người thứ ba nói nhiều.Bất kì lời nói thế nào, đều chỉ có vẻ buồn cười thôi!Cổ Tranh không hiểu, “một người đàn ông nếu như trong lòng có bạn, thì bạn không cần phải cùng một người khác nói nhiều. Đối với một sự thật hiển nhiên,nói nhiều có ý nghĩa sao? Một khi bạn cố gắng nói gì, ngược lại, bạn không phải là đang nói người khác, mà là đang thuyết phục mình”

"Cô ——" Cổ Tranh không ngờ tới Hạnh Nhược Thủy bình tĩnh như vậy, ngay sau đó vung ống tay áo."Tôi không cần hỏi, đáp án là gì trong lòng tôi rất rõ ràng, trong lòng cô cũng rõ ràng!"

"Vậy cô cần gì lớn tiếng như vậy cùng ta nói nhiều?" Hạnh Nhược Thủy nhẹ nhàng đáp trả.

Hạnh Nhược Thủy không hiểu, nếu ban đầu rời đi, sau nhiều năm như vậy, cần gì phải dây dưa nữa? Chẳng lẽ chính là đã trải qua nhiều người, mới phát hiện ban đầu người kia là tốt nhất? nhưng là, ai lại đứng nguyên một chỗ đợi một người khác quay đầu lại rủ lòng thương xót?

"Tôi là muốn cho cô hiểu sự thật, đừng tự lừa người gạt mình nữa!"

"Tôi nên cám ơn cô sao?" Hạnh Nhược Thủy cảm thấy rất nhàm chán. Nếu không phải là Trường không ở nơi này, cô sẽ không đứng ở đây nghe Cổ Tranh nói nhảm."Còn nữa, mặc kệ anh ấy vì nguyên nhân gì giúpcô lãnh hai viên đạn, lúc này cô chỉ nên lo lắng thân thể của anhấy, chứ không phải lấy đó làm kiêu ngạo để chứng minh cô quan trọng cỡ nào. Chỉ bằng một điểm này, cô vĩnh viễn cũng xứng tồn tại trong lòng của anh ấy."

Cổ Tranh thở phì phò rời đi, trước khi đi ném xuống một câu —— anh ấy là của tôi!

Hạnh Nhược Thủy nhìn bóng lưng cô ta rời đi, cảm thấy thật đáng thương. Mặc dù lắng đọng sáu năm, cô như cũ không hiểu Ưng Trường không là một người như thế nào. Ngay cả năm đó không phải cô rời đi trước, chỉ bằng một điểm này, cô cũng không có cơ hội làm anh hồi tâm chuyển ý.

Ban đêm, Ưng Trường không liền tỉnh.

Hạnh Nhược Thủy được cho phép bận áo bảo hộ đi vào. Nắm tay Thượng tá cười, sau đó nước mắt chảy xuống." anh đã đồng ý với em sẽ không bị thương, anh nuốt lời rồi. Chờ anh khỏe lại, xem em làm sao với anh!"

Ưng Trường không còn mang chụp dưỡng khí, tạm thời vẫn không thể lấy xuống. Nghe lời của cô..., nháy nháy mắt, khóe miệng kéo ra một chút đường cong.

Hạnh Nhược Thủy siết chặt tay của anh, nói: "Được rồi, đừng gấp gáp nói chuyện. Khỏe nhanh lên, anh phải là phục hồi nhanh hơn, vậy emsẽ không phạt nặng. Nếu không, è hèm......"

Chỗ bị thương của Ưng Trường không là trái tim, vết thương rất nặng, tỉnh không lâu lắm lại ngủ.

Hạnh Nhược Thủy từ phòng bệnh ra ngoài, Cổ Tranh vẫn còn đòi bác sĩ cho đi vào." anh ấy đã ngủ rồi. Còn có nơi này là bệnh viện, tôi nhớ cô là người du học ở nước ngoài, dù gì cũng nên thể hiện tư cách của mình một chút."

Cổ Tranh tức giận."Cô có tư cách gì nói taôiCô tính làm gì đó?"

Hạnh Nhược Thủy cũng lười cùng cô ta tranh luận, bụng rỗng một ngày, cô cần đi ra ngoài ăn một chút gì. Xoay người đi đến cầu thang, lầu dưới có phòng ăn.

nhưng mới vừa đi ra cửa bệnh viện, liền thấy vệ sĩ của lão gia tiểu Trương. Trong một khắc Hạnh Nhược Thủy rất cảm động, cảm giác không thể hình dung được. Cô không có nói gì,nhẹ nhàng đi vào.

Đến thủ phủ Tử Vân, đã là tám giờ tối. nhưng bọn họ vẫn chưa ăn bữa ăn tối, tựa hồ đang chờ cô.

"Tiểu nha đầu, mau tới đây, để gia gia xem một chút!" Ưng Chấn Bang vừa nhìn thấy người vào cửa, vội vàng vẫy tay về phía cô.

Hạnh Nhược Thủy cười hô một tiếng ông nội. Vừa ý nhìn Dương Tử Vân, nhưng vẫn có chút bối rối. Mặc dù gọi Dương Tử Vân là "Mẹ", nhưng với Thượng tướng một tiếng "Cha" không thể nào kêu ra miệng. Cuối cùng đứng một hồi, chỉ cười gật đầu một cái, vội vàng vọt đến bên cạnh ông cụ.

"Khóc à?" Ưng Chấn Bang hỏi, ngay sau đó không đợi cô trả lời lại khoát khoát tay."Tiểu tử kia mỗi lần đều có thể gặp dữ hóa lành, không cần lo lắng."

Hạnh Nhược Thủy bĩu bĩu môi,giọnggiống như đứa bé ăn vạ nói." nhưng dù là vết thương nhẹ cháu cũng không muốn nhìn thấy."

Ưng Chấn Bang nhìn cô, tiếp theo cười ha ha."Tốt! Nha đầu cháu có đói bụng không? Ăn cơm thôi."

Hạnh Nhược Thủy cùngngười của Ưng gia ăn cơm, trên căn bản cũng có Thượng tá ở đây, nếu không không khí rất cứng ngắc. Đây là lần đầu tiên, bầu không khí hài hòa như vậy. Sự thật chứng minh, Thượng tướng quả thật rất nghe vợ. Dương Tử Vân đối cô thái độ thay đổi, Thượng tướng cũng không bày sắc mặt, mặc dù vẫn còn nghiêm túc.

nhưng Hạnh Nhược Thủy không có đề tài gì để nói với bọn họ, nhưng đối với ông cụ lại dễ dàng nói. Có lẽ do ông cụ vẫn che chở cô. Hơn nữa ông cụ rõ ràng cãi lão hoàn đồng, hầu như lúc nào cũng như đứa trẻ, rất dễ thân thiết.


Ăn xong cơm tối, lại uống trà.Ông cụ liền lôi kéo Hạnh Nhược Thủy tới bàn. Cũng không quản Hạnh Nhược Thủy có đồng ý hay không, ông đã sai người mang bộ cờ bảo bối đến.Hạnh Nhược Thủy không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là cùng với ông đánh một ván. nhưng bởi vì tối hôm qua ngủ không ngon, hôm nay lại lo lắng suốt một ngày, rõ ràng chơi không được tốt.

"Tiểu nha đầu, ngủ đi đi, xem cháu lòng đều không ở nơi này." Ông cụ hướng cô khoát khoát tay, miễn xá cho cô.

Hạnh Nhược Thủy gãi gãi đầu, có chút xấu hổ."Ông nội, thật xin lỗi, cháu không phải cố ý. Lần sau, lần sau cháu nhất định cùng người chơi đến khi người hài lòng mới thôi, có được hay không?"

" không có gì không có gì. Con liền đi về phòng Trường không đi, lên đi."

Hạnh Nhược Thủynhanh chân vào trong phòng Thượng tá. Thật sự là mệt, tắm xong liền bò lên giường ngủ.

Chỉ càn tắm rữa qua, có cái gì cũng trôi đi sạch nhưng biết đây là phòng của Thượng tá, Hạnh Nhược Thủy đã cảm thấy giống như Thượng tá đang ở bên cạnh, vì vậy ngủ rất ngon giấc.

Ngày thứ hai kèn vừa vang lên, liền lập tức bò dậy. Ở dưới lầu, đụng phải ông cụ, vì vậy liền cùng nhau sáng sớm chạy bộ.

Ăn sáng xong, Hạnh Nhược Thủy cùng Dương Tử Vân đến bệnh viện.

Ưng Trường không đã tỉnh, nhưng là tinh lực không nhiều, tỉnh một chút lại đã ngủ. Bác sĩ nói anh đã vượt qua giai đoạn gian nan nhất, ngày mai sẽ có thể chuyển tới phòng bệnh bình thường.

Hạnh Nhược Thủy cùng Dương Tử Vân ở bên ngoài ngồi, câu có câu không nói chuyện phiếm. Một khi để xuống thành kiến, hai người vẫn có thể tìm được chủ đề chung, bởi vì người đàn ông nằm bên trong là người bọn họ yêu quí nhất.

không bao lâu, Cổ Tranh xuất hiện. Lúm đồng tiền như hoa, chen vào bên cạnh Dương Tử Vân, mở miệng một tiếng" Bác Ưng ", dụ dỗ Dương Tử Vân.

Hạnh Nhược Thủy viện cớ, rời đi bệnh viện. Trường không nhất thời cũng sẽ không tỉnh lại,cô lại không muốn thấy Cổ Tranh, vì vậy ra bên ngoài bệnh viên từ từ đi về phía trước, không có mục tiêu.

Giữa hè Thành phố B rất nóng, đi không bao lâu, cô liền đổ đầy mồ hôi, không thể làm gì khác hơn là đứng hóng mát dưới tàng cây.

Qua một chút, một cô gái mặc sơ mi trăng kết hợp đi tới, cũng nghỉ ngơi dưới tàng cây này.

Hạnh Nhược Thủy thấy rõ ràng dung mạo của cô gái kia thì thất kinh. Cô không có nghĩ qua, lại ở chỗ này nhìn thấy Minh Nguyệt. Cùng lúc này, như Minh Nguyệt cũng thấy cô.

"Thật là trùng hợp." Như Minh Nguyệt cười đến gần.

"Đúng vậy a, không nghĩ tới ở chỗ này gặp được cô." Hạnh Nhược Thủy thật ra thì thật thích Như Minh Nguyệt, có lẽ là bởi vì hai người tương tự dung mạo, cảm giác đối phương giống như là em gáicủa mình. nhưng chuyện đã xảy ra, lại để cho cô cảm thấy rất lúng túng.

Như Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn cánh là rậm tạp trên đỉnh đầu, sau đó cười với cô."Cô là không nghĩ tới, tôi sẽ rời khỏi anh ấy chứ."

"Đúng vậy" Hạnh Nhược Thủy đàng hoàng thừa nhận. Cô hiểu được, Như Minh Nguyệt rất thích Thương Duy Ngã.

Như Minh Nguyệt cười, chỉ là cười đến có chút chua xót." không có người nào có thể vĩnh viễn ở một chỗ chờ, cũng không phải là người máy, đã quá mệt mỏi."

Hạnh Nhược Thủy nhìn cô, không nói gì.

"Thành phố B thời tiết mùa hè nóng quá, tìm một chỗ nói chuyện đi?" Làm thế thân, đối với chánh chủ đều là ghét bỏ. nhưng có lẽ là bởi vì hạ quyết tâm rời khỏiThương Duy Ngã rồi, cũng liền bình thường trở lại.

Hạnh Nhược Thủy không cự tuyệt. Hai người sóng vai đi về phía trước, cũng không có ai nói chuyện.Đi ước chừng có mười phút, gặp một tiệm nước giải khát, hai người liền tiến vào. Hơi lạnh đầy đủ, chính là thứ họ cần.

Tìm cái bàn ở một góc an tĩnh, gọi hai ly trà. Đối diện là máy điều hòa, rất thoải mái.

"Đúng rồi, làm sao cô lại ở Thành phố B?" Như Minh Nguyệt biết cô ở Thành phố Z.

"Ông xã nhà tôi làm nhiệm vụ ở Thành phố B bị thương, bây giờ còn đang nằm bệnh viện."

Như Minh Nguyệt khẽ giật mình. Ngay sau đó quan tâm hỏi: "Bây giờ như thế nào rồi?"

Hạnh Nhược Thủy cảm kích cười cười."Đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, nhưng là còn cần nghỉ ngơi."

"Vậy thì tốt."

Vừa trầm lặng một hồi. Hạnh Nhược Thủy không nhịn được hỏi, cô cũng không biết mình quan tâm ngoài Thương Duy Ngã còn có Như Minh Nguyệt.

"Cô thật không có ý định cho anh ấy một cái cơ hội? Thật ra thì, Thương Duy Ngã cũng coi là người đàn ông tốt. Nếu như không phải là ân oán đời trước hiểu lầm, có lẽ......" Nói tới chỗ này, mới hiểu được, đó là Thương Duy Ngã đối với Hạnh Nhược Thủy cô, mà không phải là Như Minh Nguyệt. Cô căn bản không biết, Thương Duy Ngã đối với Như Minh Nguyệt đã làm gì.

Như Minh Nguyệt không biết tâm tình của cô, chỉ là hé nụ cười nói: "Tôi không nói anh ấy không phải là một người đàn ông tốt. Có thể có lúc, người đàn ông tốt cùng đối tốt với cô là hai việc khác nhau."

Hạnh Nhược Thủy hoàn toàn không lời nào để nói. Trầm mặc một hồi, dời đi đề tài."Định ở lại thành phố B lâu dài sao?"

" không biết, đi một bước tính một bước thôi." Như Minh Nguyệt nhìn xe cộ tấp nập qua lại ngoài cửa sổ, ánh mắt có chút mê mang.

Sau đó, hai người cũng không biết nói gì. Lặng lẽ ngồi hơn nửa giờ, Như Minh Nguyệt rời đi.

Hạnh Nhược Thủy dọc theo đường cũ, từ từ đi trở về bệnh viện.

Mặt trời nhô lên cao, thiêu đốt cả vùng đất. Trong không khí đều là mùi vị nhựa đường, gay mũi khác thường.

Trở lại ngoài phòng bệnh, Dương Tử Vân đã đi về, nhưng Cổ Tranh vẫn còn ở đó.

"Tôi đã nói cho Ưng mẹ, hai người căn bản không có kết hôn!" Cô vừa xuất hiện, Cổ Tranh hả hê nói ra kiệt tác của bản thân.

Hạnh Nhược Thủy nhìn Cổ Tranh, càng cảm thấy cô ta rất nhàm chán."Tùy cô." Ban đầu không có giải thích gì, cũng chỉ là cảm thấy không biết giải thích như thế nào, cũng không phải cố ý lừa gạt.

" Bác Ưng rất tức giận."

"Vậy sao? Như vậy không phải hợp với ý cô sao? Có lẽ, cô nên thể nhân cơ hội này lập chút kế hoạch"

"Dù sao chỉ cần có tôi ở đây, cô sẽ không có cơ hội gả vào cửa chính Ưng gia." Cổ Tranh giống như một con Khổng Tướccao ngạorời đi.

Hạnh Nhược Thủy lười phải nhìn lâu cô ta, ở ngoài phòng bệnh cách lớp thủy tinh nhìn Thượng tá. anh còn đang ngủ, đoán chừng mệt muốn chết rồi.

Buổi tối hôm đó, cô chưa có trở về Tử Vân thủ phủ, mà tìm quán trọ thuê phòng. Cô không phải sợ Dương Tử Vân chất vấn, chẳng qua là cảm thấy quá phiền toái.

Kết quả không quen chỗ lạ, Hạnh Nhược Thủy ở trên giường trằn trọc nửa đêm, mới mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi. Cô vẫn nằm mơ, hỗn loạn, khi tỉnh lại mệt mỏi như vừa đánh một trận đại chiến.

Sáng ngày thứ hai, Ưng Trường không liền được chuyển đến phòng bệnh bình thường, người có tinh thần hơn nhiều.

"Vợ, thật xin lỗi." Thượng tá thanh âm khàn khànkhác thường, nâng tay của cô hôn một cái.

Hạnh Nhược Thủy rút tay về, hung ác lườm anh."Tạm thời tha cho anh. Chờ anh thân thể tốt rồi, em sẽtrừng phạt anh!"

"Chỉ cần không để cho anh ngủ phòng khách, muốn xử thế nào tùy em!" Thượng tá đem chuyện mình sợ nhất nói ra trước tiên. Ở nhà không thể ôm vợ, anh sẽ không ngủ được!

Hạnh Nhược Thủy cười híp mắt đồng ý." không thành vấn đề."

Thời điểm Thượng tá mặt mày hớn hở, cô lại tăng thêm một câu: "Nhà chúng ta phòng khách ghế sa lon cũng là rất thoải mái nói."

"Vợ!" Mặt của Thượng tá lập tức liền xụ xuống.

Hạnh Nhược Thủy cười hì hì, đang muốn tiếp tục trêu chọc anh, có người so với cô nhanh hơn. Nghe thanh âm, dường như còn hết sức kích động.

"Ưng, anh đã tỉnh!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui