Hôm nay
Hạnh Nhược Thủy nhận được điện thoại của nhà trẻ, nói mấy ngày gần đây có người đều xuất hiện bên ngoài nhà trẻ, theo dõi mọi chuyện bên trong. Trải qua quá trình quan sát, cô nhận ra đối tượng cô ta đang nhìn là Ưng Phúc An. Đó là người phụ nữ trông còn rất trẻ, mang khăn trùm đầu.
Hạnh Nhược Thủy bị dọa sợ, cũng không kịp suy nghĩ nhiều, ngay lập tức bỏ lại mọi chuyện chạy tới nhà trẻ.
………….
Bên ngoài nhà trẻ, một người phụ nữ đang nhìn vào bên trong. Cô ta mang khăn trùm đầu, không nhìn thấy mặt cô ta.
Bên trong nhà trẻ, các bạn nhỏ đang cùng cô giáo đang chơi trò chim ưng bắt gà con. Bạn nhỏ Ưng Phúc An đóng vai chim ưng. Cho nên thỉnh thoảng lại nghe được tiếng cười của cậu bé, đôi khi còn có tiếng thét chói tai của các bạn nhỏ khác.
Viên Mộng lặng lặng nhìn, mắt chăm chăm không bỏ qua một chi tiết nhỏ. Phúc An là đứa bé sinh non, lúc chào đời chỉ được chút cân, nâng niu trong tay như một con mèo nhỏ. Hôm nay, bé đã lớn thật rồi. Gương mặt trắng trắng hồng hồng rất đẹp mắt, trông rất hoạt bát, hiếu động.
Viên Mộng không nhịn được lệ nóng tràn nơi khóe mắt. Bọn họ thật sự chăm sóc rất tốt. Có thể nhìn ra được, bọn họ thật sự xem đứa nhỏ như cục cưng để yêu thương, chăm sóc.
Nước mắt làm nhòa tầm quan sát, cô không nhìn rõ bóng dáng nhỏ nhỏ ấy rồi.
Viên Mộng vội vàng cúi đầu lau lau nước mắt, không muốn lãng phí thời gian có hạn này.
Đột nhiên, bên trong vang lên tiếng cô giáo nóng nảy kêu: “Ưng Phúc An, con chạy đi đâu.”
Viên Mộng vội vả ngẩng đầu lên, nhìn đứa bé đang hướng phía mình chạy tới.
“Cô ơi, làm sao cô khóc?” Âm thanh non nớt vang lên, đôi mắt to tròn chớp chớp, lông mi vừa đậm vừa dài, gương mặt tròn tròn …Tất cả đều rất đáng yêu.
Viên Mộng đưa tay qua hàng rào, muốn sờ sờ mặt cậu bé. nhưng là, tay rơi vào khoảng không. Cô ngẩng đầu lên đã thấy cô giáo đem cậu bé kéo ra.
Cô giáo lớn tiếng chất vấn: “Cô là ai? Tôi chú ý đến cô mấy ngày rồi, cô muốn làm gì?”
Viên Mộng ngẩn ra, vội vàng khoát tay: “ Tôi không có ý gì khác, tôi chỉ muốn nhìn đứa bé này một chút thôi, tôi thực sự sẽ không tổn thương đứa bé.”
“Cô biết Phúc An?” Vậy tại sao không trực tiếp đến tìm, mà lại trốn trốn tránh tránh ở bên ngoài?” Nếu như cô quang minh chính đại, ngược lại cô giáo sẽ không hoài nghi.
“ Tôi, tôi …” Viên Mộng không biết phải giải thích như thế nào. Cô muốn nói cô chỉ muốn xem đứa bé một chút thôi, nhưng lại không thể nói ra thân phận, càng không thể dẫn bé đi!
“ Tôi xem cô chính là người xấu! Cô nhanh đi đi, nếu không tôi báo cảnh sát bắt cô!”
Viên Mộng bật ra tiếng khóc thút thít, xoay người muốn chạy đi. nhưng là cừa bước mấy bước cô liền đụng phải một người. Cô nhỏ tiếng nói xin lỗi, muốn đi tránh sang bên khác nhưng bị ngăn cản. Mấy lần như thế, cô đoán đối phương cố ý.
Viên Mộng ngừng khóc, chợt ngẩng đầu lên, trước mặt cô là một cô gái rất đẹp cô hỏi: “ Cô muốn làm gì?”
Hạnh Nhược Thủy tỉ mỉ quan sát người phụ nữ phía trước. Sắc mặt cô ấy tái nhợt, tiều tụy, nước mắt vẫn còn đọng trên mi. “ Tôi là mẹ của Ưng Phúc An, nghe cô giáo nói, cô hai ngày nay liên tục theo dõi con tôi, tôi muốn hỏi lí do tại sao?”
Viên Mộng ngạc nhiên nhìn Nhược Thủy. “Mẹ Phúc An?” Run sợ một hồi, cô mới phục hồi lại tinh thần, đây là vợ của Ưng Trường không. Cô vôi vàng trả lời: “ Tôi, tôi chỉ thấy đứa bé kia thật đáng yêu, cho nên nhìn qua mấy lần cũng không phải nhằm vào đứa bé. Thật xin lỗi, tôi phải đi.”
Hạnh Nhược Thủy nhanh chóng đuổi theo, chắn trước mặt Viên Mộng. “ nhưng hành động của cô rất khả nghi, vì an toàn của đứa bé ta không thể dễ dàng để cô đi như vậy.”
Hạnh Nhược Thủy nhìn ra, cô gái này không nói hết sự thật nhưng cô khẳng định, cô ấy thật sự muốn nhìn đứa bé. Nếu như cô ấy thật sự là nhìn Phúc An, như vậy chỉ có một lí do: cô ấy là mẹ ruột của Phúc An!,
Tôi, tôi thực sự không phải là người xấu!” Viên Mộng đã có chút nóng nảy, sợ Hạnh Nhược Thủy báo cảnh sát tới bắt người. Cô liền tìm cơ hội, muốn chạy trốn. nhưng động tác của cô, làm sao có thể vượt qua Hạnh Nhược Thủy.
Hạnh Nhược Thủy ngăn trở đường đi của cô, không để cô thoát đi. Bất ngờ Nhược Thủy nói “ Tôi biết rõ cô không phải là người xấu, bởi vì … vì cô là mẹ của Phúc An, mẹ ruột Phúc An, đúng không?”
Nếu như cô ấy là mẹ cuả Phúc An, như vậy tất cả mọi chuyện có thể lí giải rõ rõ ràng.
Viên Mộng ngạc nhiên trợn to hai mắt, ngay sau đó kinh hoàng, mãnh liệt lắc đầu. “ Tôi không biết cô đang nói gì, cái gì mẹ, tôi không biết không biết. Tôi thực sự không có ác ý, hãy để cho tôi rời đi đi!”
“ Tại sao cô không chịu thừa nhận? Cô có nỗi khổ tâm gì sao?” Nhược Thủy chất vấn đến cùng. Hay là nói, cô ấy ban đầu vì sao từ bỏ Phúc An? nhưng là, cô ấy không giống với loại người đó.
“Tôi thật sự là không biết cô nói cái gì, van cầu cô để cho tôi đi, van cầu cô!” Viên Mộng khóc đến thê thảm, nước mắt chạy quanh mặt.
Hạnh Nhược Thủy ngẩn ra, lặng lẽ nhường đường cho cô ấy.
Viên Mộng nhanh chóng bỏ chạy, nhưng lệ rơi làm nhòe tầm mắt, cô chạy được không xa liên xiêu vẹo té ngã một cái. Bò dậy, lại tiếp tục chạy, chạy mang theo hoảng hốt.
Hạnh Nhược Thủy nhìn bóng lưng lảo đảo ấy thấy đáng thương vô cùng. Cô ấy nhất định có nỗi khổ bất đắc dĩ mới có thể đau lòng như vậy. Chỉ là cô không nghĩ ra được, có nỗi khổ nào có thể để một người mẹ không nhận con của mình?
Cô lại nghĩ tới Ưng Trường không theo cùng cô ấy đi bệnh viện, mua thức ăn, Trường không tại sao phải chăm sóc cô ấy như thế? Cô ấy phải chăng là vợ của bạn anh ấy? Chồng của cô ấy…
Những nghi vấn lần lượt xuất hiện trong đầu nhưng đáp án vẫn chưa được đưa ra. nhưng ít ra có thể khẳng định, Thượng tá nhà cô với người phụ nữ này không phải là tình cảm nam nữ. Thượng tá đã từng nói qua, Phúc An không phải là chứng cứ anh phản bội cô. Cô tin anh!
Đâu biết rằng một lúc sau, cư nhiên xuất hiện chiếc Hummer trong tầm mắt cô.
Thấy cô, Thượng tá liền ấn còi.
Hạnh Nhược Thủy lập tức liền cười, đi qua đường mở cửa xe liền chui vào bên trong xe. Thời gian thực hiện nhiệm vụ lần này không lâu, hơn nữa Thượng tá đã an toàn trở lại, nhìn kĩ lần nữa cũng không thấy bị thương.
không nói gì khác, cô liền ôm cô Thượng tá rồi hôn anh. “Nhớ anh sao?” Thượng tá xoa xoa gương mặt của vợ, tỏ vẻ rất hài lòng với sự nhiệt tình của cô. không nhịn được nữa, anh lại vội vàng ôm hôn cô một hồi. Trong lúc nhất thời, tình ý dào dạt.
Thượng tá hôn hôn lại hôn một chút, rốt cuộc phát động xe: “Vợ, chúng ta về nhà thôi!” Hạnh Nhược Thủy cả người miễn cưỡng vùi ở trong ghế. Cô vốn là như vậy, chỉ cần Thượng tá trở lại liền buông lỏng tinh thần thậm chí có chút lười biếng.
Đây chính là như người khác nói toàn tâm toàn ý lệ thuộc đây sao.
Thượng tá xoay đầu lại, thấy cô đang cười trộm, thuận miệng hỏi: “Cười cái gì?”
Hạnh Nhược Thủy nhìn gò má tinh tế của anh, nở nụ cười với má lúm đồng tiền như hoa ngọt ngào nói: “ anh trở lại, thật tốt!”
Giọng nói cô có chút lười biếng, lại mị hoặc, Thượng Tá thiếu chút nữa liền dừng xe ngay rồi. anh thầm nghĩ, vợ của anh càng ngày càng đáng yêu a.
Đang lái xe không có biện pháp yêu cô, anh chỉ có thể một tay tiếp tục lái xe, một tay nắm bàn tay nhỏ mềm mại của vợ.
Ánh nắng chiều trong veo, hai người song song trở về nhà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...