Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá

Hai người tản bộ, đấu đá cãi vả, không khí liền chậm lại.

Hạnh Nhược Thủy vốn chính là người khoan dung, hay phải nói là người mề lòng. Đối với lỗi của người khác, luôn là tha thứ rất mau, cũng quên rất mau. Huống chi, Dã Lang trong lòng anh, rốt cuộc là tốt hơn nhiều.

Hai người chạy hết một vòng trở lại, thời gian cũng đã không còn sớm. cũng đã đến giờ đi ngủ.

Hạnh Nhược Thủy tắm rửa xong, vừa lau chùi tóc, vừa từ phòng tắm đi ra. Mới vừa đi mấy bước, liền phát hiện trong phòng một người khác."Làm sao anh ở trong phòng của em?"

"....!" Dã Lang hơi nâng tay phải lên, ngón giữa còn mang theo một món đồ màu đen. Nhìn, hình như là quần áo.

"Cái gì? Cho em?" Hạnh Nhược Thủy nghi ngờ đến gần đi.

Dã Lang gật đầu một cái, đem đồ đưa đến trước mặt cô."Cầm."

Cảm giác lành lạnh từ tơ lụa xẹt qua ngón tay, rơi xuống mặt đất. Quá trình này, đủ Hạnh Nhược Thủy thấy rõ ràng đó là vật gì. là áo ngủ dài kèm theo quần lót chữ đinh nữa.( chữ đinh: T)

Uỳnh ——

Mặt của Hạnh Nhược Thủy nổ tung hồng tựa như trái cà chua, vừa xấu hổ nhìn chằm chằm tên đầu sỏ." anh ——"

"em không phải sẽ quên chứ?" Dã Lang chậm rãi cúi người, lúc cô tránh né, đưa tay luồn qua ôm lấy eo cô.

Hạnh Nhược Thủy bị sợ mà nói không thốt nên lời, liền tức cũng không dám thở, chỉ là kinh ngạc mà nhìn nhìn anh. anh trong lúc bất chợt giống như là biến thành người khác vậy, cuồng dã, khí phách lộ ra ngoài.

Hai người duy trì cái tư thế này một hồi lâu.

Dã Lang tay phải sờ soạng mặt của cô một cái, chậm rãi nhếch miệng."Đi vào thay quần áo đi, anh chờ đấy." Khom lưng, đem mấy thứ kia nhặt lên, kéo tay cô đặt nó vào lòng bàn tay.

Giọng điệu của anh thế nào nghe thế nào mập mờ, thế nào nghe thế nào **, làm cho người ta đỏ mặt luống cuống.

Hạnh Nhược Thủy kinh ngạc mà nhìn nhìn trong lòng bàn tay gì đó, nửa ngày cũng không động. Im lặng chép chép miệng, từ từ ngẩng đầu lên, nhìn anh bật cười." anh, nhất định phải như vầy phải không?"

Dã Lang cúi đầu nhìn cô tròng mắt ướt át, mang theo van xin, điềm đạm đáng yêu. Ánh mắt đầy nước, giống như là có thể nhìn đến trong lòng của ngươi đi. Mạc Vấn......

Hạnh Nhược Thủy nhạy cảm phát giác, Dã Lang vẻ mặt có chút mê ly. nhưng cô chưa kịp xác nhận, anh đột nhiên lại khôi phục cái loại thái độ muốn bị ăn đánh.

Nâng lên ngón trỏ ở trước mặt cô quơ quơ, bắt được đầu vai của cô xoay qua chỗ khác, hướng phòng tắm đẩy đến." không thể không mặc, nhanh đi thay thôi."

Hạnh Nhược Thủy bị cái tính tình mờ mịt của anh làm cho bối rối, ngây ngốc đi vài bước, lại ngừng lại. Xoay người, có chút quyết liệt nhìn anh."Đổi lại điều kiện đi, em không mặc."

Dã Lang chậm rãi nheo mắt lại, nhìn cô hồi lâu, chậm rãi gật đầu."Có thể, anh hiện tại liền ra lệnh, cho người giết Phá Đao ngay lập tức." (Phá Đao là bạn Trường không ấy)

" anh——" Hạnh Nhược Thủy giận đến nói không ra lời. Đột nhiên giống như là tên lữa vọt vào nhà tắm.

Dã Lang im lặng nhìn phòng tắm đóng cửa lại. Ở trong lòng của cô, tên Phá Đao kia là tất cả. Giống như Mạc Vấn, anh chính là tất cả.

Chậm rãi quay đầu đi, ngoài cửa sổ khoảng không gian đen kịt, mặng nề u ám.

anh từ từ đi tới bên cửa sổ, dựa cửa sổ. không biết là đang nhìn bóng đêm, hay là đang ngẩn người. Bóng lưng rất cô độc, thậm chí có chút thê lương.

Hạnh Nhược Thủy ở trong phòng tắm mè nheo thật lâu. Dù sao bên ngoài không có thúc giục, cô cũng không đi ra ngoài. Ngồi ở trên nắp bồn cầu ngẩn người, cái áo ngủ đầy quyến rũ cũng rất vừa vặn bị vứt một bên.

Cũng không biết trải qua bao lâu, người bên ngoài gõ gõ cửa, nói: "Cho em ba giây, nếu không ra anh liền trực tiếp vào. Một...... Hai......"

Hạnh Nhược Thủy thở phì phò xông tới, đem cửa kéo ra. Nhìn anh chằm chằm, hai gò má phồng lên giống bánh bao.

Dã Lang chau chau mày, ngay sau đó dở khóc dở cười."em ở bên trong day dưa nửa ngày, liền đổi thành như vậy?"

"em không thay, em không thay, có giỏi thì giết em đi!" Cô có chút la lối om sòm dậm chân, trong đôi mắt ngược lại có khiêu khích, nhưng rõ ràng là chưa đủ.

"Cứ như vậy không muốn thay?"

Hạnh Nhược Thủy gật đầu một cái, trong mắt có chút chờ mong.

"Xấu hổ? Vẫn là suy nghĩ muốn vì Phá Đao giữ lại thân thể này?" Trong lòng anh, anh dám khẳng định, cả người cô thuộc về Phá Đao.

Hạnh Nhược Thủy không biết trả lời làm sao, cô không thích cảm giác giống như bị người lột sạch. Nếu như có thể, cô tự nhiên hi vọng có thể một mực làm sạch sẽ, chỉ thuộc về Trường không. nhưng dường như, cô không có lựa chọn. Cô có thể trốn được hôm nay, nhưng không biết có thể trốn được ngày mai hay không.

Hạnh Nhược Thủy đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi. Đối mặt Thương Duy Ngã, đối mặt Dã Lang, thậm chí đối mặt Hứa An, cô tựa hồ cũng đang lo lắng thân thể của mình bị chiếm giữ. Chuyện này hoàn toàn giống như cơn ác mộng không có điểm dừng.

"Như vậy đi, mỗi một đêm thì chịu một vết đâm trên cơ thể, thử xem em chịu được bao nhiêu."

"Được." Cô không biết quyết định này là sai hay đúng, cũng không biết mình có thể kiên trì bao lâu. Chỉ là hiện tại, cô không muốn mình giống như gái làng chơi, chủ động lả lơi trước mặt anh.

Dã Lang xoay người đi ra ngoài, một lát sau quay lại với một con dao. là một con dao nhỏ, lấp lánh ánh lạnh, thật hù dọa người."Dao tốt, nhưng phải vấy máu rồi."

Hạnh Nhược Thủy ngạc nhiên, nhưng không nói gì. Từ từ nhận lấy cây dao kia, con dao này có thể đổi lấy cơ thể mình. Cuộc sống luôn có nhiều như vậy bất đắc dĩ, giống như không có kết thúc.

Cô chậm rãi đem mũi dao hướng về phía ngực, nhớ tới lần trước bác sĩ có nói qua. Mũi dao từ từ dời xuống, sau đó dừng lại.

Hạnh Nhược Thủy ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện, trong lòng rất hi vọng nghe được một tiếng ngăn cản của anh, nhưng là anh chỉ là lẳng lặng nhìn.

Cô nhắm mắt lại, tay dùng sức nhấn vào. Cùng lúc đó, một tiếng vang lên. Tay phải của cô bị đánh tê rần, dao liền rơi trên mặt đất, phát ra thanh âm vang vang.

"Chưa từng thấy qua một người phụ nữ nào ngốc như em. Chưa nghe nói qua chết vinh còn hơn sống nhục sao? Nếu như chết cùng ** giữa lựa chọn, 99% người đàn ông đều hi vọng người phụ nữ của mình có thể còn sống. Miễn là còn sống, mới có tiếp tục."

Giờ khắc này, giọng điệu của anh rất giống như một người anh trai.

Hạnh Nhược Thủy kinh ngạc mà nhìn anh, vẫn không cách nào hồi hồn." anh, là anh thử em sao?"

" không!" anh cười lắc lắc đầu, mặt đến gần cô, nhỏ giọng nói, " là anh muốn trêu đùa em thôi."

" anh, làm sao anh có thể khốn kiếp như vậy!" Cô tức giận nhấc chân phải liền muốn đạp anh, anh liền nhanh chóng tránh né. Cô đuổi theo!

Dã Lang ở trong phòng chạy tới chạy lui, cười hô hô nhìn gương mặt tức giận của cô. Có những lúc lạ như vậy đấy,lựa chọn của chúng ta đôi khi rất lạ…

Hạnh Nhược Thủy đuổi theo một lúc không đánh được người, ngược lại mình mệt mỏi phải thở hổn hển. Cô đột nhiên lại nhớ tới ở X nước chính là buổi tối hôm đó."Đêm hôm đó, anh cũng là đùa giỡn thôi phải không?"

"Đêm hôm đó?" Thái độ rất nghiêm túc nhớ lại.

"Hay là tại nước X, cùng người nước đó, với lại trong phòng......"

"A, em nói đêm hôm đó." Giống như chợt hiểu ra.


Hạnh Nhược Thủy có ngu nữa, cũng biết anh là cố ý." anh ——"

Dã Lang lại vẫn vui vẻ sờ sờ đầu của cô."Thật là một đứa nhỏ ngốc. chỉ là một chuyện đùa thôi, làm gì gấp vậy?"

Hạnh Nhược Thủy giơ tay lên muốn đánh anh, bị anh bắt được. Lại nhấc chân lên đá, anh lại dễ dàng tránh được.

"Được rồi cô ngốc, đi ngủ sớm một chút. Ngày mai sẽ có người dẫn em đi một chỗ, đến đó rồi, em đừng nghĩ đến chuyện được ngủ ngon."

"Nơi nào?" Hạnh Nhược Thủy đề phòng nhìn anh chằm chằm.

"Nơi giống với Địa ngục nhân gian. Ở đó, em sống không bằng chết. nhưng là đi ra từ địa ngục, cũng chính là bắt đầu hạnh phúc của em."

Nói vọng lại những lời này, anh liền đóng cửa rời đi.

Hạnh Nhược Thủy ngây ngốc đứng, địa ngục nhân gian? Sống không bằng chết? Tại sao, cô có một loại dự cảm không tốt?

Thấp thỏm bò lại trên giường, trằn trọc cả đêm, căn bản cũng không ngủ ngon.

......

Ngày thứ hai rời giường, Hạnh Nhược Thủy mới vừa đi xuống cầu thang, liền nhìn đến trong đại sảnh trừ Dã Lang, vẫn còn có một người khác.

Hạnh Nhược Thủy từ từ đi xuống cầu thang, âm thầm quan sát. Đối phương cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, ánh mắt nghiêm túc mà sắc bén. Cô vội vàng thu hồi tầm mắt, không dám nhìn.

Đối phương cũng không có thu hồi tầm mắt, vẫn như cũ mắt sáng như đuốc quan sát cô. Cảm giác kia, tựa như ở chọn đồ ở chợ.

"Đến đây." Dã Lang lười biếng tựa trên sô pha, hướng cô ngoắc ngoắc tay.

Hạnh Nhược Thủy vội vàng bước nhanh qua, ở bên cạnh anh ngồi xuống. người nọ, đối mặt với cô. Tầm mắt càng thêm trực tiếp nhìn cô, làm cho người ta cảm giác da đầu tê dại.

"Đây chính là bí đỏ mà anh nói?" Đối phương mở miệng, thanh âm lạnh lùng, là một cô gái.

Cô một thân hưu nhàn trang phục đổi màu (*đồ dùng để ngụy trang), tóc húi cua, ngũ quan lạnh lùng, không mở miệng thật đúng là một người đàn ông. Khí thế kia, cường hãn.

Hạnh Nhược Thủy ở trong lòng âm thầm kinh ngạc. Cùng lúc đó, cô nghe được đối phương khinh miệt hừ lạnh.

"Hừ, anh cũng thật biết gây ra phiền toái cho ta! Đã là bí đỏ thì cả trăm năm có dạy dỗ cũng là bí đỏ!" Cô ta rõ ràng mất hứng.

Dã Lang chau chau mày, cười nói: "Cô có thể. Bởi vì cô là Liệp Báo."

Hạnh Nhược Thủy có ngu nữa, cũng nghe hiểu. Hơn nữa, cô thường nghe được Trường không cùng Phó Bồi Cương nói đến bí đỏ."Các ngươi mở miệng ra là bí đỏ, không phải là nói tôi chứ?" Cô trở tay chỉ mình hỏi.

người được gọi là Liệp Báo hừ lạnh một tiếng, liền không hề lên tiếng. nhưng sắc mặt vẫn rất khó coi, giống như người ta thiếu cô mấy triệu vậy.

Dã Lang cũng không có trả lời vấn đề của cô, mà là nói: "Cô ấy là Liệp Báo. em về sau liền theo cô ấy, sau đó cô ta sẽ dẫn em đi. Những ngày kế tiếp, em phải tự cầu phúc."

"Đi đến nơi giống địa ngục nhân gian?" Hạnh Nhược Thủy không hiểu nhìn anh, vẫn nhớ tối hôm qua anh đã nói.

Dã Lang gật đầu một cái."Đúng, nơi đấy."

Hạnh Nhược Thủy nghĩ, nếu như muốn đi theo cái người gọi là Liệp Báo này, như vậy cô thật tin tưởng chỗ đó cùng địa ngục đáng sợ như nhau."Tại sao?"

" không tại sao. Hay là em muốn chúng ta...... Giao dịch tốt lắm."sau nội dung hai chữ"Giao dịch", anh liền dán vào lỗ tai của cô nói."Có lẽ chờ em vượt qua nơi đấy, là em có thể gặp được người muốn gặp."

Hạnh Nhược Thủy kinh ngạc mà nhìn nhìn anh, không chớp mắt. Cô ở Cổ Bảo, lời của anh có mấy phần tính là chân thật. Vậy mà, cô vĩnh viễn cũng không thể nhìn ra dấu vết. Thật thật giả giả, giả giả thật thật, tất cả tâm tình của anh, không thể nào nhận ra. 

Nếu như đây là giao dịch, như vậy cô phải đi. Dù sao, anh tối hôm qua đã bỏ qua cô rồi.

" không biết chuyện có phạm pháp hay trái lương tâm? Cũng sẽ không phải ra khỏi bán mình chứ?" Mặc dù là giao dịch, nhưng cô vẫn phải là xác nhận. Nếu như đem thứ căn bản cũng mất, còn có mặt mũi nào còn sống?

Dã Lang vẫn chưa trả lời, Liệp Báo hừ lạnh một tiếng nói: "Với vẻ thùy mị của cô, muốn bán tôi nghĩ cũng có người mua."

Hạnh Nhược Thủy nhíu mày một cái, không hiểu người này nói chuyện thế nào mà khó nghe như vậy. nhưng là, cô không có phản bác. Bởi vì Dã Lang nói cô muốn đi theo cô ta, như vậy phải thông minh một chút, biết rõ không cần cùng cô ta đối nghịch, để tránh chịu không nổi.

Chỉ là, người này hình như là quân nhân, quân nhân cũng sẽ không làm chuyện như vậy. nhưng là, cô không có trải qua bất kỳ kiểm tra sức khoẻ, Dã Lang là có thể đem cô nhét vào trong quân đội chứ?

Cô nhìn Dã Lang, nhỏ giọng xác nhận." anh, anh là muốn đem em sung vào quân đội sao?"

Dã Lang khẽ mỉm cười."Đúng. Chỉ là, là quân đội của anh." Mà không phải quốc gia.

Hạnh Nhược Thủy ngạc nhiên một chút.

Đang lúc này, Thượng Khác tới đây báo cáo, bữa ăn sáng đã chuẩn bị.

Vì vậy, ba người liên tục chiến đấu ở các chiến trường đến trên bàn ăn.

Trong lúc ăn sáng, Hạnh Nhược Thủy phát hiện, Liệp Báo liền ăn cái gì đều tuân thủ nghiêm ngặt quy luật. Cô có vài phần chú ý tới, một cái bánh bao cắn vài cái, đại khái bao lâu ăn xong, mỗi lần đều là giống nhau như đúc. Những thứ này thói quen, là quân nhân mới có thể dưỡng thành.

Vốn là Liệp Báo đang chăm chú ăn sáng, cảm nhận được cái nhìn của Nhược Thủy, chậm rãi giương mắt. Ánh mắt lạnh lẽo, thẳng tắp bắn về phía cô.

Hạnh Nhược Thủy vội vàng thu hồi tầm mắt. Cô không nhịn được nghĩ, chẳng lẽ Dã Lang phải đem cô huấn luyện thành hạng người như vậy sao? Để làm gì, hộ vệ sao?

Trong lòng rất nhiều rất nhiều nghi vấn, căn bản không có cơ hội hỏi, hơn nữa cũng có thể khống đạt được đáp án.

Bữa ăn sáng vỏn vẹn mấy phút.

Liệp Báo nhìn Dã Lang."Vậy tôi đem bí đỏ mang đi."

Dã Lang gật đầu một cái. Tầm mắt chuyển sang Nhược Thủy, cười nói: "Nhược Thủy, anh đợi em từ đị ngục trở về."

anh chậm rãi nghiêng người, dán lỗ tai cô, nhỏ giọng nói: "Nếu như anh ta tìm đến, anh sẽ không để cho anh ta gặp em, nhưng sẽ nói cho anh ta biết em rất tốt."

Hạnh Nhược Thủy nhìn anh với cái nhìn cảm kích. Ngay sau đó, tựa như con gà con bị Liệp Báo th ra khỏi cửa, ném vào chiếc xe việc dã mỡ sẳn cửa.

Liệp Báo hoàn toàn không cho thời gian cô mở miệng, xe liền phóng đi.

Hạnh Nhược Thủy quay đầu lại, nhìn cửa dần dần đi xa, trong lòng có chút sợ. Một cua quẹo, nên cái gì cũng không nhìn thấy rồi. Xe chạy rất nhanh, còn có chút lắc lư, cô phải thật chặt níu chặt mới có thể phòng ngừa bị ném khỏi xe.

Liệp Báo mặt đen lại, chuyên chú lái xe, không nói tiếng nào.

Xe rất nhanh chuyển sang vào rừng cây, trong rừng cây đường cao thấp bấp bênh, lắc lư làm ruột gan của Hạnh Nhược Thủy từ bên trong cơ thể vọt ra ngoài. Cô mím thật chặt đôi môi, không để cho mình phát ra một tiếng thét chói tai. Cô không muốn nghe Liệp Báo hừ lạnh, càng không muốn bị cô ta dùng cái ánh mắt nhìn con kiến hôi mà nhìn mình.

Cao thấp bấp bênh, cứ như không có didemr dừng, thỉnh thoảng lại còn có nhánh cây vươn ra. Khi xe lướt qua, nhánh cây lưu lại trên cơ thể cô dấu vết đỏ tươi, nóng rát, rất dau.


Hạnh Nhược Thủy cảm giác mình muốn hôn mê. không trách được ngày đó cô chạy không ra được, cánh rừng này quá rộng lớn căn bản cô không tưởng tượng nỗi. Nếu như ngày đó cô không quay lại, sợ rằng đã bị dã thú ăn sạch.

Rốt cuộc, tầm mắt từ từ mở rộng. không bao lâu, liền thấy một số ngôi nhà nơi xa xa.

Khi xe dừng lại, Hạnh Nhược Thủy căn bản không còn kịp nhìn rỏ cái gì trước mắt, lao xuống xe nôn đến tối tăm mặt mày. Đừng nói là bữa ăn sáng, mà cả những thứ ăn ngày hôm qua cũng muốn nôn ra. Trong dạ dày giống như là bị máy trộn bê-tông khuấy động nghiêng trời lệch đất, nước trong hốc mắt muốn tràn ra ngoài.

Cô không để ý tới, Liệp Báo ở sau lưng giật giật khóe miệng, trong mắtchợt lóe lên.

Nôn xong rồi, giơ tay lên lau chùi miệng, xoa xoa mắt. Xoay người sang chỗ khác, thấy Liệp Báo miễn cưỡng tựa vào xe, chân mày cau chặt."Thật xin lỗi."

Liệp Báo mặt đen lại, cất bước đi về phía trước."Bí đỏ chính là bí đỏ."

Hạnh Nhược Thủy không có hơi sức cùng cô tranh cãi mình không phải là bí đỏ, chỉ có thể bước nhanh đuổi kịp cô. Cảm giác nôn mữa vẫn không chấm dứt, nhưng ít ra so mới vừa rồi tốt hơn nhiều. Cô vừa chạy đuổi theo Liệp Báo, vừa xoay đầu ngó nghiên tìm hiểu xung quanh.

Nơi này, là trại lính. Từ những chiếc liều màu xanh lá cây, những chiếc xe việt dã, xung quanh còn có âm thanh đang tập luyện.

Trong liều, so với Liệp Báo, Hạnh Nhược thủy thật bé nhỏ.

Liệp Báo đặt ba lô xuống, trầm giọng kêu: "Tiểu Trang, vào đi!"

"Dạ, đội trưởng!"

"Tìm một chỗ, đem bí đỏ này nhét vào đấy."

"Báo cáo!"

"Nói."

"Đội trưởng, cô ta là phụ nữ."

"Phụ nữ thì sao? Ai cho cô xem cô ta là phụ nữ?"

"Rõ!" Nơi này chỉ có đàn ông cùng gia súc, không có phụ nữ!

Hạnh Nhược Thủy ngạc nhiên với cuộc nói chuyện của họ, cái gì là phụ nữ rồi đàn ông còn có cả gia súc. Nghe qua cô lại nghĩ, chẳng lẽ sẽ sống với đám đàn ông trong một phòng, vậy còn tắm rữa thay quần áo thì phải làm sao?

Cô không có thời gian suy nghĩ, liền bị người nọ gọi"Đi theo tôi".

Rất nhanh, cô bị đưa đến một lều, tìm đến giường của mình. Trong lều dọn dẹp sạch bóng, không có ai ở trong lều, có lẽ đi ra ngoài huấn luyện rồi.

Sau đó, người nọ lại dẫn cô đi nhận lấy ba lô cùng phục trang.

"Thay quần áo đi, nhanh lên một chút." người nọ ra lệnh liền đi thẳng ra bên ngoài.

"Ở chỗ này sao?" Vấn đề của cô không ai trả lời. Cô chỉ biết cầm quần áo lên, chạy đến trong góc thay ra thật nhanh. Thật may, trong lúc này không có ai xuất hiện.

Cô thay xong quần áo đi ra ngoài, người nọ nhìn đồng hồ trên tay, nói: "Động tác quá chậm! Chỉ là, cô phải mau quen thôi."

Ngày hôm đó, cô được đưa đi để làm quen với hoàn cảnh xung quanh. Mái tóc dài của Hạnh Nhược Thủy được cắt thành húi cua một cách không thương tiếc. khi tóc rơi xuống vai, trong lòng cô như có trăm ngàn mũi kim đâm vào. nhưng mà người kia vẫn không hề dừng tay lại, rất nhanh đã cắt xong.

Hạnh Nhược Thủy nhìn cái đầu húi cua của mình trong gương, có chút kích động muốn khóc. Chỉ tiếc là, người ta không cho cô thời gian tiếc thương mái tóc của mình.

Đại khái đến giờ cơm chiều, người kia thấy có vẻ ổn nên rời đi, còn lại một mình cô ngồi tròng lều chờ đợi.

không bao lâu, một nhóm người trở về.

Hạnh Nhược Thủy trong lòng đột nhiên thật khẩn trương, thế nhưng khi cô nhận ra, vài người vào trước là phụ nữ nên mới giảm vài phần."Chào, mạnh khỏe."( câu này người TQ nói “nhĩ hảo” rất nhiều nghĩa nên mình để nguyên nha.)

"Cô là mới tới? Tên gì?" Những người đó cũng nhiệt tình, thấy cô liền vây quanh.

"Tôi tên là Hạnh Nhược Thủy, vừa tới."

"Tôi tên là Mộ Vũ."

Hạnh Nhược Thủy nhất nhất cười trả lời, Mộ Vũ cũng nhất nhất giới thiệu những người khác cho cô biết. Sau đó liền đưa cô mang tới phòng ăn để ăn cơm. Nam nữ ngồi chung trên một cái bàn dài, cúi đầu xuống ăn, nếu nhìn theo tướng ăn, thật không phân biệt đâu là nam, đâu là nữ.

Hạnh Nhược Thủy còn thấy Liệp Báo. Tầm mắt của cô cũng vừa nhìn bên này, còn là lạnh lùng, rất dọa người.

Ăn xong. Bọn họ cũng đều đi ra ngoài huấn luyện. Hạnh Nhược Thủy kinh ngạc mà nhìn xem mọi người chạy ra ngoài, cảm giác mình giống như bị ngăn cách với thế giới của họ.

Cô ở trong lều trại một mình, thật tình muốn đập đầu vô khối đậu hủ. Lúc đại học đã tham gia quân huấn, thứ căn bản đã học qua. Chỉ là thời gian qua lâu như vậy, phải từ từ mới nhớ lại.

Buổi tối huấn luyện trở về, Mộ Vũ lại lôi kéo cô nói rất nhiều. Nhiều nhất, là về Liệp Báo có biến thái đến cỡ nào. Chỉ là, thời gian tắt đèn đi ngủ đến rất nhanh.

Hạnh Nhược Thủy nằm ở trên giường, đối với cuộc sống sau này rất lo lắng. Cô thật lâu mới ngủ, mà cô mới vừa mơ mơ màng màng ngủ, tiếng cười của Trường không liền vang dội. Cô mê mê hồ hồ ngồi dậy.

"Nhược Thủy, nhanh lên một chút mặc quần áo tập họp!"

"Nha."

Khi cô mang ba lô ra khỏi liều, cũng chính là cuộc sống nơi địa ngục của cô bắt đầu.

......

Ba tháng, thoáng một cái đã qua.

Khi nhảy vào Hummer của mình, khởi động motor chạy thẳng tới nhà thì Ưng Trường không cảm giác mình không giống một người lính, mà là một thanh thiếu niên mười tám tuổi lần đầu đi gặp cô gái mình yêu thích.

Phó bồi Cương ngồi bên cạnh tâm tình cũng như vậy.

Dọc theo đường đi, hai người cơ hồ đều không nói chuyện.Thời gian về đến nhà, đã là ban đêm.

Ưng Trường không đưa Phó Bồi Cương đến dưới nhà, sau đó một giây cũng không dừng chuyển xe, chạy thẳng về nhà mình.

Nhảy xuống Hummer, ba bước làm hai bước chạy vội lên nhà. Lấy cái chìa khóa, nháy mắt liền mở cửa, vẻ mặt liền đanh lại. căn nhà trống rỗng, do không người ở nên có mùi nấm mốc.

Phanh một cái, đóng cánh cửa, chạy vội xuống lầu, leo vào trong xe.


Hàng xóm vừa định chào hỏi anh, thì rất ngạc nhiên khi thấy anh lại vọt xe lao đi.

......

Đàm Bội Thi mới vừa tan việc, cả người xụi lơ ở trong ghế sofa. Công ty mới vừa vào quỹ đạo, phải xử lý quá nhiều. không ngừng tìm khách hàng, phát triễn công ty. Cô cảm thấy mệt mỏi sụp đổ.

Mà trong lòng cô, sự ra đi của Phó Bồi Cương như vết thương còn chưa lành, Nhược Thủy lại không thấy đâu.thân thể cũng như tâm lý bị áp lực quá mức, làm cho cô gầy đến da bọc xương. nhưng cô lại không muốn nghỉ ngơi, bởi vì dừng lại, đầu óc sẽ nghĩ Phó Bồi Cương, vừa nghĩ đến Nhược Thủy, càng thêm đau khổ.

Ngoài cửa tiếng bước chân dồn dập, Đàm Bội Thitheo bản năng ngồi dậy. Ngay sau đó, liền cười khổ. Phó Bồi Cương khi quay về chính là bước chân có âm thanh như vậy, cô có thể nhận ra.

Cô quay trở về với nụ cười chát đắng, liền nghe âm thanh mở cửa. Cô sợ đến nhất thời toàn thân chấn động, chẳng lẽ là trộm? Cô vội vàng đứng lên, giống như tìm vũ khí. Đáng tiếc, cô còn chưa có tìm được thì cửa cũng đã bị đẩy ra.

Cô kinh hoảng quay đầu lại, cũng nhionf thấy khuôn mặt người đang đi vào, cô ngạc nhiên mở to mắt, thật không dám tin.

"Bà xã! anh đã về." Giọng nói thật quen thuộc

Đàm Bội Thi run run đôi môi."Phó Bồi Cương?"

" là anh, bà xã." Phó Bồi Cương, đau lòng nhìn người con gái gầy gò trước mắt.

Đàm Bội Thi phát ra một tiếng thét chói tai, xông tới ôm cổ của anh."Phó Bồi Cương! anh còn sống, anh còn sống! em không phải đang nằm mơ, em không phải đang nằm mơ? không, đây không phải là mơ, không phải......"

Lời nói của cô như ngắt quãng, cả người cô gấp gáp run lên.

Phó Bồi Cương ôm lấy cô thật chặt, dùng nhiệt độ của mình nói cho cô biết, anh vẫn còn sống."Bà xã, anh đã trở về, không sao!" người trong ngực gầy vô cùngeo của cô đôi bàn tay anh có thể nắm gọn.

"Thật xin lỗi, Bà xã." Hàng vạn lời nói, chỉ có thể nói câu này. Làm vợ quân nhân, cô chịu khổ rất nhiều.

Hồi lâu, Đàm Bội Thi từ từ thả lỏng cánh tay, ngẩn đầu lên. Khóe mắt nước cứ tuôn ra nhưng môi vẫn nở nụ cười.

Giơ tay lên, cẩn thận vuốt ve mặt của anh, nhiệt độ ấm áp, nói cho cô biết đây không phải là mơ. Cô hì hì cười một tiếng, nước mắt rơi như mưa."Phó Bồi Cương, anh còn sống, anh thật còn sống!"

Cô ôm cổ của anh, vùi mặt vào. Nhắm mắt lại, khóe mắt lệ như mưa. anh còn sống, cảm tạ trời cao!

Hai người ôm nhau thật chặt, chia sẻ nhiệt độ lẫn nhau. Lần ly biệt này, so với trước đây không có gì đau thương đến thế.

Khi hai người tìm môi nhau, đều giống như điên gặm cắn lẫn nhau, xé rách quần áo lẫn nhau.

nhưng ngay lúc cao trào, chuông cửa không htucws thời vang lên.

Phó Bồi Cương mới vừa ôm vợ, hít thật sâu, khống chế lại lữa dục đang phát tác.

Khi ngoài cửa vang lên giọng của Ưng Trường không, anh lập tức tỉnh táo lại. Vội vàng chỉnh lại quần áo, chạy tới mở cửa.

Cửa vừa mở ra, Ưng Trường không tựa như hỏa tiễn xông tới."Đàm Bội Thi, Nhược Thủy ở đâu?"

Đàm Bội Thi lắc đầu một cái, mím môi không dám nhìn ánh mắt của anh."Cô không tin anh gặp chuyện, cho nên nói cái gì cũng phải đi tìm. Có một buổi tối cô ấy để lại một tờ giấy cho ta liền đi, tôi vẫn không tìm được cô."

"Tôi hiểu rồi." Ưng Trường không lưu lại bốn chữ, xoay người lại đi ra ngoài rồi.

"Ai, đội trưởng!" Đàm Bội Thi định gọi anh lại, người cũng đã không thấy. Trong lòng không khỏi chua gay gắt, thật vất vả đội trưởng trở lại, Nhược Thủy lại không thấy.

Ưng Trường không về đến nhà, quét dọn, sau đó ngủ một giấc thật tốt. Trước khi ngủ đã lên kế hoạch mua vé máy bay ngày mai bay đến thành phố T

Tỉnh dậy, thẳng đến thành phố T.

......

Địa ngục nhân gian, lầu cuối.

Dã Lang dựa nghiêng ở trên sô pha, nhàn nhã thưởng thức rượu đỏ.

Đối với người trước mắt có thể phá tan phòng thủ xông vào, trong mắt giấu không đi tán thưởng. Mặc dù đã biết, nhưng ở nơi này có thể trong thời gian ngắn đánh bại nhiều cao thủ như vậy, không hổ là một nhân tài!

"Hạnh Nhược Thủy ở đâu?" Ưng Trường không bật đứng dậy, một cái cánh tay còn giữ máu, anh giống như một chút cũng không có thấy, mày cũng không nhăn chút nào.

Dã Lang thưởng thức cái ly trong tay, không chút để ý tầm mắt."Ở chỗ này của tôi. nhưng là, tôi sẽ không để cho anh mang cô ấy đi. Đây là tôi cùng cô ấy giao dịch."

"Giao dịch gì?" Ưng Trường không mắt chợt lóe, đem chuyện nước X cùng lời của Đàm Bội Thi, liền căn bản đoán mười phần **.

Dã Lang khẽ mỉm cười."Tôi thay cô áy tìm anh, cô ấy đồng ý với ta bất kỳ điều kiện gì, bao gồm thân thể cùng tính mạng của cô ấy.Hiện tại cô ấy không có nguy hiểm, anh có thể yên tâm."

"Tôi có thể gặp cô ấy?" anh muốn chính mắt xác nhận cô sống tốt.

" không thể. người đâu, tiễn khách."

Ưng Trường không nhìn anh một cái, xoay người sải bước rời đi. Biết Nhược Thủy an toàn, vậy thì đủ rồi!

Dã Lang nhìn bóng lưng anh rời đi, nhíu mày. Trên thế giới này đối với anh người như vậy không nhiều lắm, Phá Đao chính là một trong số đó.

Ưng Trường không rời khỏi địa ngục nhân gian, tìm một khách sạn ở lại. Mở máy vi tính, bắt đầu tra số liệu. Đối với Thiên Lang bang đối với Dã Lang, anh cũng không xa lạ. Ở nơi này là nơi hắc bạch lẫn lộn,hậu thuẫn phía sau Thiên Lang bang, người bình thường không cách nào tưởng tượng.

anh còn từng tra qua, Thiên Lang bang là mấy căn cứ tự nhiên, giống như bộ đội! Ở nơi này, một người bình dân có thể có quân đội riêng của mình, anh hiểu rõ điều đó.

Dã Lang sẽ không đem Nhược Thủy giấu đi, anh khẳng định có thể. Như vậy, có thể thu hẹp phạm vi vị trí của Nhược Thủy.

......

Rạng sáng. Nơi phòng tuyến cuối cùng của một căn cứ.

Hai bóng người tung bay, ngươi tới ta đi, quyền cước đánh tới, vù vù có tiếng.

Hồi lâu, mới ngừng lại. nhưng cũng không phân ra thắng thua, hai người cân tài cân sức.

Ưng Trường không nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt, cũng không nghĩ là. Căn cứ Thiên Lang bang, không phải anh có thể im hơi lặng tiếng xông vào. Nơi này cũng không thiếu hụt nhân tài. Mà trước mắt Liệp Báo, chính là Quỷ Tài tiếng tăm lừng lẫy năm đó.

"Phá Đao."

"Liệp Báo."

Liệp Báo giật giật khóe miệng."Nhiều năm không thấy, bản lĩnh của anh càng thêm lợi hại rồi."

"Cũng vậy." Ưng Trường không cùng Liệp Báo trước kia là cùng một đội huấn luyện đặc biệt, còn từng hợp tác. Đáng tiếc, Liệp Báo tính cách có chút khiếm khuyết, quá mức bạo ngược. Sau nhiệm vụ đầu tiên, tù binh bị chết, cô bị tước quyền quân nhân. không nghĩ tới, cô thành người của Thiên Lang bang.

"Tôi muốn gặp Hạnh Nhược Thủy."

Liệp Báo chợt nhíu mày."Có thể. anh đánh bại tôi."

"Được."

Hai người bắt đầu giao thủ.

Khi cây chủy thủ đặt nơi yết hầu của Liệp Báo, cô cười ha hả." anh thắng."

"Cám ơn." Ưng Trường không thu hồi chủy thủ, sải bước đi. Sơ lược liếc mắt nhìn, vì một người mà đi vào liều.

"Lăng đội trưởng, có muốn hay không ——"


" không! anh chỉ là tới nhìn người, không làm những chuyện khác. Có vấn đề, tôi sẽ gánh trách nhiệm." Bọn họ đã từng là cộng sự, hiểu rất rõ lẫn nhau rồi.

Ưng Trường không im hơi lặng tiếng chợt tiến vào lều, tròng mắt sắc bén ở bốn phía quét một vòng, hướng một giường lớn trong đó đi tới. người trên giường đang ngủ say, nhưng trên trán đã không còn giống như khi ngủ trước kia... Buông lỏng. Mái tóc dài trước kia anh yêu thích, hôm nay đã không còn, bây giờ cũng rất giống như anh.

Trong lòng, rất đau. Đồng thời, cũng thở dài một hơi. Cô sống rất tốt.

Lấy tay che miệng của cô, đồng thời ôm cô thật nhanh rời khỏi lều.

"Ân Ân Ân Ân......" Hạnh Nhược Thủy giùng giằng, cố gắng sữ dụng đến các cách mà mấy hôm nay cô được huấn luyện.

Chạy đến một góc tối không người, Ưng Trường không thoáng buông lỏng sức lực, cô liền từ trong ngực anh lăn lộn xuống, tiếp theo đối với anh phát động công kích.

Những công kích này đối với Ưng Trường không mà nói, không coi vào đâu. Thế nhưng anh lại chỉ dùng ba thành lực, chu toàn cho cô.

nhưng chỉ đánh một lúc cô liền ngừng lại. Ngạc nhiên nhìn người trước mắt, không dám tin nhỏ giọng kêu."Trường không?"

Ưng Trường không lộ ra nụ cười, giang hai cánh tay."Vợ, anh đã trở về."

Hạnh Nhược Thủy cười nhào vào trong ngực của anh, cảm thấy tất cả cũng đáng giá."Trường không, Trường không,Trường không......" Cô giống như niệm kinh, càng không ngừng nhớ tới tên của anh.

Ưng Trường không bật cười ôm cô."Vợ, anh thật sự ở nơi này."

Ôm nhau thật chặt, cảm giác như ôm cả thế giới, không thể hình dung được tâm trạng lúc này.

"Trường không, em cảm thấy như vầy đã là rất tốt rồi! em hiện tại cảm thấy, ông trời đối với em còn có lòng tốt!"

"Bí đỏ." Ưng Trường không cười mắng một tiếng, cúi đầu hôn cánh môi thật lâu.

Hạnh Nhược Thủy ngẩn ra, lập tức nhiệt tình đáp lại. Xa cách lâu như thế, còn có cái gì tốt đẹp hơn so với hôn lẫn nhau!

Khi lửa dục tràn lan, Ưng Trường không ôm lấy cô, vọt vào trong rừng cây rậm rạp.

Chỉ là vào lúc đầu, Hạnh Nhược Thủy có chút ngượng ngùng. Lấy trời làm chăn lấy đất làm giường dù sao quá lớn mật rồi, cô rất khó thản nhiên tiếp nhận.

Vậy mà, Ưng Trường không căn bản không cho cô cơ hội ngượng ngùng. Lữa nhiệt tình mau chóng thiêu đốt lý trí của cô, chỉ có thể xuôi theo anh, đắm chìm cuộc yêu ngay tại nơi này.

Mà trên chòi gác, có hai người đang đứng.

"Lăng đội trưởng, hiện tại thổi sao?"

Liệp Báo nhìn về phía một rừng cây phương hướng, cười lạnh."Thổi!"

Tiếng cười vang dội.

"Khẩn cấp tập họp!" Hạnh Nhược Thủy lập tức tỉnh táo lại, đẩy người bên trên ra liền bắt đầu mặc quần áo.

Ưng Trường không nhìn động tác của cô, ảo não phát ra một tiếng gầm nhẹ." cô ta nhất định là cố ý!"

"em đi thôi!" Cô còn nhớ rõ sự hiện hữu của anh, hôn mặt anh một cái, liền trực tiếp xông ra.

Ưng Trường không một quyền đập xuống đất! anh dám khẳng định, Liệp Báo là cố ý đấy!

Một chỗ khác.

Liệp Báo cứ từ từ thong thả đi qua đi lại trước đội ngũ, tầm mắt thỉnh thoảng lại quét qua người kia, nửa ngày cũng không nói một câu. Sau lại đem Hạnh Nhược Thủy đến trễ dạy dỗ.

"Toàn thể có mặt! Nghỉ, giải tán!"

Mọi người, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cũng có chút không giải thích được. Chỉ có Hạnh Nhược Thủy nhớ câu nói của Trường không, hiểu ra Liệp Báo đây là đang cố ý chỉnh bọn họ. Nói cách khác, Liệp Báo nghi ngờ bọn họ vô rừng làm chuyện kia? Mặt của cô liền đỏ bừng!

Tất cả mọi người đã ngủ lại, cô đứng tại chỗ nhìn bốn phía, muốn tìm bóng dáng của anh. Đứng một lút, cô xoay người chạy về phía rừng.

Được nữa đường, một bàn tay bắt kịp lấy cô. Thật may, đây là hơi thở quen thuộc, không làm cho cô thét chói tai.

" anh biết ngay, Liệp Báo là cố ý chơi xỏ anh." Ưng Trường không bất mãn đầy bụng.

Hạnh Nhược Thủy ôm hông của anh, tâm tình cũng không chịu ảnh hưởng. Cô cảm thấy tất cả đã rất khá, không cần so đo những thứ này." không sao, em cảm thấy được đã rất hạnh phúc rồi."

"Chồng em nếu nhịn sẽ hỏng mất, nữa đời sau em sẽ không có tính phúc đâu." Ưng Trường không còn tức. Đến một nửa bị cắt đứt, rất muốn chết.

Hạnh Nhược Thủy đỏ mặt, cười khanh khách. Cô ngược lại cảm thấy, Liệp Báo thật đáng yêu. Hành động này, giống như một đứa em không thích bạn nên phá đồ của bạn.

" không được. Chúng ta tiếp tục!" Ưng Thượng tá đem người vác lên vai, chạy lao vào rừng.

Hạnh Nhược Thủy trên đầu vai anh cười đến rực rỡ. Trong lòng cảm thấy, vụng trộm như thế này, từng cử động, cũng rất kích thích.

Ở đây, Ưng Thượng tá động tác còn dồn dập hơn cả khi nãy, anh thật sự không muốn một lần nữa trãi qua kinh nghiệm đau khổ như vậy nữa."Vợ, lần này có tiếng còi, em cũng đừng quan tâm!"

anh chỉ nói như thế, trong lòng hiểu rõ ràng đây đã là một loại phản ứng tự nhiên rồi, có muốn quản hay không cũng chẳng liên can.

Hạnh Nhược Thủy chỉ là nhìn anh cười, không trả lời.

Ưng Thượng tá gầm nhẹ một tiếng, cúi người liền gặm, giống như chó mà đã lâu chưa thấy được khúc xương. (miêu tả gì ghê quá đi ( -__-”)

Hạnh Nhược Thủy buông lỏng thân thể, nụ cười thủy chung ở trên mặt. người đàn ông trên người cô tựa hồ bất mãn cô không đủ chuyên tâm, dùng sức ở trước ngực cô cắn một cái, đau đến cô khẽ la lên một tiếng.

"Vợ, hiện tại em chỉ có thể nghĩ tới anh." Ưng Thượng tá bá đạo ra lệnh. Cũng mang tất cả vốn liếng ra dùng, để cho cô chỉ nhớ rõ sự tồn tại của mình.

Hạnh Nhược Thủy vòng tay ôm lấy lưng rắn chắc của anh, nhắm mắt lại, giác quan cảm giác trở nên đặc biệt rõ ràng mà mơ hồ. Chuyện kia trong lòng cô... Mong đợi, là cô trước kia căn bản sẽ không nghĩ tới. Tình đậm sâu, xa cách trùng phùng, giống như chỉ có hai người với nhau.

Tình yêu và hôn nhân là một chuyện rất kì diệu. Chỉ có đến khi có tuổi, bạn mới có thể hiểu được nó quan trong như thế nào.

Lần này, Liệp Báo không thổi còi, nói rõ cô còn là một người tốt.

Khi nhiệt tình rút đi, Ưng Trường không ôm người con gái mình yêu, thõa mãn thở phào nhẹ nhõm.

Hạnh Nhược Thủy lặng lặng nằm trên ngực anh, cảm thấy cả người cũng mềm nhũn lười biếng. Hiện tại nếu là tập họp khẩn cấp, cô rất nghi ngờ mình có thể dậy nỗi không. Chỉ là, thật không bỏ được để trở về, nghĩ ở lại cùng anh thêm một chút, một chút!

Đêm tĩnh lặng. Bầu trời đêm đen nhánh, chỉ có vài ngôi sao. Trăng cũng không biết trốn nơi nào lười biếng rồi, hoàn toàn không thấy bóng dáng.

"Vợ, em nên trở về đi ngủ." Nếu không, cô sáng sớm ngày mai khẳng định không dậy nổi. Hơn nữa, Liệp Báo không biết lúc nào lại tập hợp khẩn cấp. anh là người hiểu rõ nhất những trò này.

Hạnh Nhược Thủy đáp một tiếng, ngồi dậy." anh ngày mai trở về Thành phố Z sao?"

"Ừ. Chỉ là, chỉ cần rãnh rỗi anh liền sẽ tới. Vợ, anh sẽ rất nhớ em." anh ôm cô, vừa hôn cô thật sâu, triền triền miên miên.

Hạnh Nhược Thủy cười, thật thấp đáp một tiếng."Ừ."

Cũng không có ai hỏi ai cũng không có nói cái gì khi nào cô mới có thể về nhà. nhưng hai người trong lòng, cũng biết ngày đó nhất định sẽ lại tới. Chỉ là, phải đợi Dã Lang chơi cho đã.

Hạnh Nhược Thủy có lẽ vẫn không rõ, Ưng Trường không cũng đã nghĩ tới. Chỉ là, anh không có nói, anh sẽ không ngu đến nỗi trước mặt vợ nhắc đến tên đàn ông khác.

Hai người nắm tay, đi ra cánh rừng. Dọc theo cánh rừng, dừng lại. Bốn mắt nhìn nhau, đều là nồng tình.

"Trở về đi thôi." Ưng Trường không ôm chặt cô lần nữa, hôn một cái, liền thả lỏng cánh tay.

Hạnh Nhược Thủy hôn lên mặt anh một cái, xoay người liền hướng lều chạy đi. Mãi cho đến vào lều, cũng không có quay đầu nhìn lại.

Ưng Trường không khẽ mỉm cười. Nhanh chóng xoay người lại, bước đi, thì bị một nhóm người tập kích.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui