Dù là thế nào, cũng vẫn như ngày thường. Trên mặt vẫn là cứ vui vẻ.
Giờ tan việc, Hạnh Nhược Thủy vừa ra khỏi cửa, lại đụng phải Đường Việt. Đối với chuyện lần trước anh nói dối bị bệnh, hại cô bị Thương Duy Ngã bắt đi, Nhược Thủy thật ra thì vẫn là có chút để bụng.
"Nhược Thủy." Đường Việt ngăn trở đường đi của cô, trên mặt phải không biết làm như thế nào cho phải."Nhược Thủy, ngày đó anh cũng không muốn. Bọn họ dùng súng chỉa vào đầu anh, nếu như mà anh không làm theo, bọn họ sẽ một phát súng giết chết anh. anh......"
Hạnh Nhược Thủy hít sâu một hơi, cô biết chắc là Thương Duy Ngã dùng người không từ thủ đoạn. Mặc dù để tâm, nhưng cũng không phải lỗi của anh."Chuyện không vui, em sẽ không nhớ. em còn có chuyện quan trọng, không thể nói chuyện lâu với anh được, hẹn gặp lại."
Gật đầu một cái, Hạnh Nhược Thủy cất bước rời đi.
Đường Việt vươn tay, kéo cánh tay cô lại."Nhược Thủy, em là đang trách anh sao?"
Hạnh Nhược Thủy vội vàng rút tay của mình về."em không có. nhưng mà em lại không muốn với anh có dính líu gì, bởi vì em không biết anh có phải hay không lại bị người ta chỉa súng vào đầu ép anh đi làm những chuyện này. Cho nên, thật xin lỗi."
Bước nhanh đi ra, rồi lên xe của Đao Ba.
Hạnh Nhược Thủy đáy lòng hiểu, Đường Việt chỉ là một người bình thường, ở trước mặt Thương Duy Ngã mặt cho anh bóp tròn bóp dẹp. Cô không trách anh, nhưng là cũng không còn cách nào trở lại trước kia, trong lòng có cảm giác khoảng cách.
Loại cảm giác đó, giống như là bị bạn bè làm tổn hương một lần, bạn vĩnh viễn sẽ không tin, anh ta có thể hay không tổn thương mình lần thứ hai. Coi như anh ta sẽ không, nhưng hoài nghi trong lòng sẽ rất khó khăn bay đi mất.
"Chị dâu, lần sau không cần cùng anh ta nói nhảm, em trực tiếp làm cho người ta đánh đến khi anh ta cút đi mới thôi!" Đao Ba quay đầu hướng cô kêu la.
Hạnh Nhược Thủy cười cười, quả thật là xã hội đen, luôn dùng vũ lực giải quyết vấn đề là trên hết." không có việc gì, anh ta cũng là bất đắc dĩ."
Đao Ba khinh thường chửi thề một tiếng."Lấy ở đâu nhiều vạn bất đắc dĩ như vậy, cũng chỉ là lấy cớ. anh ta thật ra muốn gì, chính là đao gác ở trên cổ súng đỉnh ở trên trán, đó cũng là một câu nói: muốn giết cứ giết, động tác nhanh lên một chút, nhanh chóng đầu thai!"
Hạnh Nhược Thủy trong lòng chùn xuống. Thật ra thì Đao Ba nói không sai, nhưng trong thiên hạ này người mà có thể liều mình vì ai đó thật sự quá ít. Ngược lại như giới xã hội đen lẫn lộn như bọn anh, bình thường làm chuyện xấu tới mức không xằng bậy hơn được, nhưng ở thời khắc quan trọng lại có thể hi sinh liều mình vì một ai đó. Nói cho cùng, cũng chỉ là người kia ở trong lòng có đáng giá hay không để liều mình. Ít nhất ở trong lòng Đường Việt, cô chỉ là một người mà anh mới để tâm, còn chưa tới mức có thể hi sinh tính mạng.
Cô không khỏi nhớ tới ngày đó, lúc Trường không bị ba của anh dùng súng chỉa vào đầu...... Trên thế giới này có một người, đem cô so với tánh mạng còn quan trọng hơn, cô có tài đức gì!
Tựa đầu vào cửa sổ xe, nhìn người trên dòng xe đang chạy, rất nhớ nhung cái người đàn ông rất lãnh khốc, nhưng trước mặt cô lại có biểu hiện thất thường. Rõ ràng tách ra mới chỉ là mấy ngày, nhưng thật giống như đã chia tay nhau rất rất lâu, nhớ nhung đến thấu xương khắc sâu trong lòng.
Trường không, Trường không, Trường không......
Ngẩng đầu nhìn trời, Hạnh Nhược Thủy càng không ngừng ở trong lòng nói thầm tên của anh. Trên bầu trời xanh dần hiện ra khuôn mặt ngăm đen, tròng mắt đen như mực tĩnh mịch, mang theo cưng chiều đối với cô......
Trường không, em tin rằng chúng ta nhất định sẽ được cùng nhau. Nếu như không có thể ở lại bên cạnh anh, như vậy cả đời này, em liền cùng bức ảnh làm bạn thôi.
"Chị dâu, chị biết Dã Lang sao?" Đao Ba nghiêng đầu lại hỏi.
Hạnh Nhược Thủy lắc đầu một cái."Dã lang sao?"
"Dĩ nhiên không phải. Dã Lang trước kia là Đường chủ một phân đường của Thiên Lang bang, có một ngày bị người kẻ địch bắt đi, xương cốt gần như bị vỡ nát, không một tiếng kêu than. Sau lại được bang chủ Thiên Lang bang cứu ra ngoài, chữa hết, vẫn giữ ở bên người trọng dụng. Càng về sau, chiếc ghế bang chủ không có truyền cho con trai, mà là cho Dã Lang. Cho nên nói, trên thế giới này không có nhiều như vậy vạn bất đắc dĩ." Nghe trong giọng nói của Đao Ba, cũng có thể nghe ra đối với Dã Lang bội phục kính nể.
Hạnh Nhược Thủy cũng bội phục người như vậy. **bị hành hạ là rất khổ sở, nếu khổ sở trong thời gian ngắn có thể còn nhịn được, nhưng hành hạ lâu dài có thể rất ít người đủ kiên trì đến cuối cùng. Dã Lang này, đúng là thật sự đáng bội phục."Thiên Lang bang, cũng ở Thành phố Z sao?"
Đã có một Kỳ Lân bang rồi, chẳng lẽ còn tới một Thiên Lang bang? Thành phố Z bé xíu này, như là một cái chảo nóng? Còn có, bộ quân khu ở tại đây, cớ sao hắc đạo còn có thể bành trướng như vậy? Cô thấy kì quái, Trường không cư nhiên cùng Hiên Viên Kỳ có giao tình!
"Sao có thể được. người ta là Thiên Lang bang ở T thị đấy. Đã nghe qua T thị là người của địa ngục chưa?" Đao Ba đối với Dã Lang sùng bái đã lâu, nhắc tới về anh ta cũng hưng phấn khác thường.
"Cái tên thật khủng khiếp, là một dụng hình địa phương sao?" Cô chỉ là nghe tên, đã cảm thấy có chút rợn tóc gáy, làm cho cô nghĩ đến mười đại khổ hình thời trung cổ. Cô sợ nhất chính là dụng hình, như là trong những màn cung đấu.
Đao Ba bị cô chọc cười."Chị dâu, chị thật khéo đùa! Đó là Ngu Nhạc Thiên, tương tự với thiên đường của nhân gian. Chỉ là người nhà Dã Lang thích gọi là địa ngục hơn, một nhóm người ngày ngày đến địa ngục! Dù sao nghe nói chỉ cần đến địa ngục nhân gian hét một tiếng, nhất định có thể tìm được Dã Lang, làm sao có thể qua mắt được bọn họ."
Hạnh Nhược Thủy cười cười, cảm thấy Dã Lang này là người nội tâm. Chỉ là, người như vậy rốt cuộc với cô không cùng chung thế giới, như vậy thế giới quá phức tạp, cô sẽ không giao thiệp với anh ta. Cô cũng từng xem một bộ phim trên TV cũng là hắc bang, cái cảnh khiên dao giết người cũng làm cho cô rợn cả gai óc.
"Thiên Lang bang rất lớn? So thương Duy Ngã Phong Vân bang còn lợi hại hơn sao?"
Đao Ba cắt một tiếng."Chị dâu, Phong Vân bang lợi hại hơn nữa, thế lực của anh ta chủ yếu vẫn là ở trong nước. nhưng còn với Thiên Lang bang, gốc rể của nó có thể nói vươn ra cả thế giới, chỉ cần chị nói ra nơi nào, thì đó cũng là địa bàn của nó. Từ buôn bán vũ khí cho đến các chất độc hại, gần như là nắm trong tay, chị nói người nào lợi hại?"
Hạnh Nhược Thủy nghe được chắc lưỡi hít hà.
"Chị dâu? Chị dâu, đến rồi!"
"À?." Hạnh Nhược Thủy như ở trong mộng mới tỉnh, vội vàng kéo cửa ra xuống xe.
......
Chính là giờ cơm tối, Hiên Viên Kỳ xuất hiện ở ngoài cửa lớn Ưng gia. Khó khăn một chút, cuối cùng được vào.
"Bác trai, bác gái." Hiên Viên Kỳ cười nho nhã, ngoan ngoãn chào hỏi.
"Cậu tới làm gì?" Thượng tướng hừ lạnh một tiếng, tính khí chưa được tốt. thằng nhóc này với trường không cùng một giuộc, hai người chắc đã có thông đồng, lại nghĩ ra trò gì đây.
Hiên Viên Kỳ lơ đễnh, vẫn cười."Con là chỉ đến thăm Phá Đao một chút. Bác gái, con từ Thành phố Z tới đây, còn chưa có ăn tối, sẽ không phiền nếu cho con một bộ bát đũa chứ? Bữa cơm này là do bác gái làm? Con nghe Phá Đao nói, bác gái nấu ăn là nhất. Chẳng lẽ hôm nay con thật sự may mắn?"
Cho dù có hiểu biết rõ anh ta là cố ý, Dương Tử Vân cũng bị chọc cho vui vẻ. Liền gọi A Tuệ lấy cho anh một bộ bát đũa, để dùng bữa.
Ưng Trường không nhàn nhạt nhìn anh, chỉ lo ăn cơm, không nói lời nào.
Trên bàn cơm, Ưng Trường không không lên tiếng, Thượng tướng gương mặt lạnh lùng. Chỉ nghe Hiên Viên Kỳ lưỡi xán hoa sen, đem Dương Tử Vân nịnh bợ đến lâng lâng. người không biết, còn tưởng rằng bọn họ mới là hai mẹ con!
Ăn cơm xong, Ưng Trường không lại bị"Áp giải" trở về trong phòng.
Hiên Viên Kỳ dựa vào miệng lưỡi, thành công được ở lại, bị đưa đến một gian phòng khách xa nhất. Chủ yếu là Thượng tướng trọng binh chắn giữ, cũng không lo lắng anh làm cái gì. Thượng tướng cả đời tự phụ, tất nhiên sẽ không đưa bọn nhóc các anh để vào mắt.
Trời vừa rạng sáng.
Ưng Trường không đem ga giường xé nát, kết thành sợi dây, một đầu cột vào chân giường. Nắm lấy đầu dây dư còn lại, đi tới bên cửa sổ. anh muốn cảm ơn thiết kế cửa sổ hiện đại này, nếu không muốn cưa bỏ những thanh chắn cũng thật sự là phiền phức.
Lẳng lặng đứng ở trước cửa sổ, hít sâu một hơi, mở cửa sổ, cả người nhẹ nhàng bay ra, nắm sợi dây vững vàng rơi xuống.
Những người canh giữ bốn phía bao vây.
Ưng Trường không nhanh chóng hạ gục hai người, đoạt súng, làm nhiều việc cùng lúc, ở đêm tối lờ mờ diễn ra một cuộc chiến tranh. anh tay thần xạ, vừa có kinh nghiệm tác chiến phong phú. Thượng tướng phái tới những người này mặc dù cũng rất lợi hại, nhưng so với anh còn kém xa. Còn nữa, bọn họ cũng không dám nổ súng bậy, dù sao anh cũng là con trai của Thượng tướng.
Ưng Trường không cũng không muốn giết người, cho nên anh phần lớn chính là đánh cho ngất xỉu, không có cách nào mới đả thương chân hoặc là cánh tay của bọn họ, nhưng tuyệt đối sẽ không làm ảnh hưởng đến hoạt động sau này.
Súng không có giảm thanh, cho nên lập tức liền đem tất cả mọi người đang trong phòng đánh thức.
Thượng tướng cùng Dương Tử Vân nghe tiếng chạy tới, Thượng tướng còn mang theo súng lục. Đợi thấy rõ trên đất lính của mình nằm ngổn ngang, mà thằng con trai mình chính là người đang nắm súng! Nhất thời timm cũng nẩy lữa, hét lớn một tiếng: "Thằng nhóc, còn không dừng tay, có tin tôi một phát bắn chết anh hay không!"
Ưng Trường không động tác không có ngừng, bởi vì anh muốn đem thời gian kéo dài một chút, mới có thể bảo đảm Hiên Viên Kỳ đã thành công. anh quét qua lại hai cái, lại có hai người ngã xuống.
"Dừng lại, anh dừng lại cho tôi!" Thượng tướng không thể nhịn được nữa, chợt bóp cò súng, hai tiếng bang thoát ra chói tai.
Ưng Trường không thân thể rung một cái, sau đó chậm rãi ngã xuống. Ngực, máu phun ra.
"Trường không!" Dương Tử Vân thấy máu đỏ phun ra, liền bị dọa phát sợ rồi.
Thượng tướng cũng hoàn toàn bị dọa sợ, ông vì tức giận chạy lên não, nhất thời quên người nọ là con mình. Trình bắn của anh, cũng không kém......
"Xe cứu thương, nhanh lên một chút gọi xe cứu thương! Trường không, con trai, con trai của ba......"
Trong đêm tối yên tĩnh, Tử Vân thủ phủ bỗng nhốn nháo. Kèm theo tiếng còi của xe cứu thương, còn có tiếng gào khóc của phụ nữ, văng vẳng thật lâu trong đêm.
Hiên Viên kỳ nhìn xe cứu thương đã xa, che ngực, nơi đó cất giấu bản đồ của tổng bộ Phong Vân bang để giao cho phía cảnh sát. Phá Đao, nếu như cô gái kia có thể làm cho cậu quên mình tới như vậy. Thì, tôi cũng sẽ không để cho cậu thất vọng.
ngươi, muốn phản!
......
"Trường không!" Hạnh Nhược Thủy quát to một tiếng, từ trên giường ngồi dậy. Tay gắt gao ôm ngực trái, cô mới vừa cảm thấy một hồi đau đớn.
"Nhược Thủy, sao vậy?" Đàm Bội Thi mơ mơ hồ hồ ngồi dậy và hỏi.
Hạnh Nhược Thủy nói không ra lời, trái tim của cô nhảy thật nhanh, hơi thở hổn hển. Tại sao như vậy? Có phải hay không Trường không đã xảy ra chuyện? Sẽ không, bọn họ là cha mẹ anh, sẽ không làm hại anh ấy anh đấy! Có lẽ là ban ngày suy nghĩ ban đên sẽ nằm mơ, nhất định là mình suy nghĩ nhiều rồi!
"Nhược Thủy?" Đàm Bội Thi đưa tay ôm lấy cô."Cậu làm sao vậy?"
Hạnh Nhược Thủy hít sâu, lắc đầu một cái." không có việc gì, chỉ là gặp ác mộng mà thôi, ngủ đi."
"Nha." Đàm Bội Thi ôm cô nằm xuống.
Hạnh Nhược Thủy ở trong bóng tối trợn tròn mắt, mãi cho đến trời đã sáng, cũng không ngủ nữa. Hàm răng cắn môi dưới, im lặng rơi lệ.
Trường không, anh chừng nào thì mới về với em? em nhớ anh lắm, rất nhớ rất nhớ!
Ngày chủ nhật, ba người cũng đều không muốn đi ra ngoài chịu lạnh. Ăn xong bữa ăn sáng, Hạnh Nhược Thủy liền ôm một cái chăn bông ra ngoài, ba người xếp thành một hàng, vùi ở trên sô pha cùng nhau xem phim kinh dị.
Mẹ con hai còn thỉnh thoảng bị sợ, sẽ kêu khẽ một tiếng. Đàm Bội Thi vừa ăn hạt dưa, vừa nói chẳng qua cái này chỉ là giả thôi, một hồi diễn giải, mà chẳng qua cô cũng là coi phim mà biết.
Mẹ con hai người không chịu nổi cô, vì vậy tấn công giải quyết cô —— Gãi ngứa ( chọt lét)!
Đàm Bội Thi bị dày vò phải tránh trái tránh phải, gào khóc cầu xin tha thứ. Trên ghế sa lon loạn xộn một đống, chăn cũng đã trở thành giẻ lau nhà.
Đang lúc huyên náo vui vẻ, đột nhiên có người gõ cửa.
"Ai nha, mình đi mở cửa!" Đàm Bội Thi vội vàng tìm cơ hội bỏ trốn, cười đến bụng đều đau rồi, cô che bụng ui da ui da mà kêu đi mở cửa.
Trên ghế sa lon, mẹ con hai kéo chăn lên, cùng ra vẻ là người chiến thắng."Yeah!"
Cuốn lại tóc, Đàm Bội Thi mở cửa. Cách cửa chống trộm, thấy một siêu cấp đại soái ca, mặt không chút thay đổi." anh đẹp trai, xin hỏi anh tìm ai à?"
Này anh đẹp trai vẫn chưa trả lời, cửa phía dưới rầm rầm rầm gõ vang.
Đàm Bội Thi cúi đầu mà xem xét, còn có đứa bé. Lòng trêu chọc của cô trỗi lên bèn giả giọng con nít: "Bạn nhỏ, con tìm ai à?"
"Con đến tìm cô giáo!" Tiểu Suất Ca lạnh lùng không để ý tới cô, lạnh lùng trả lời.
Đàm Bội Thi nhún nhún vai, vừa mở cửa, vừa quay đầu lại kêu."Nhược Thủy, học sinh của cậu."
Hạnh Nhược Thủy vừa đứng lên rời ghế sopha.
người bạn nhỏ vừa vào cửa, nhắm thẳng bổ nhào trên người cô."Xin chào cô giáo!"
Hạnh Nhược Thủy gần như bị ngã."Trang Ngụ Kỳ?" Vừa ngẩng đầu, còn có người lớn đi kèm."Trang tiên sinh. Mau vào ngồi đi, tôi đi lấy nước cho hai người."
Tiểu Phúc An chớp chớp đôi mắt to, đối với anh trai lần đầu đến nhà thật tò mò. Ngước đầu, không to không nhỏ hỏi: " anh là ai vậy?"
"Hì hì", Đàm Bội Thơ bị chọc cho bật cười."Nhóc con, đây là anh trai, gọi anh trai đi."
" anh." Cậu nhóc cũng rất nghe lời, ngoan ngoãn gọi.
Bạn nhỏ Trang Ngụ Kỳ cũng là con một, cho nên không có em trai hay em gái, thấy bạn nhỏ trắng trẻo, béo tròn thật đáng yêu, cũng toét miệng cười, còn vươn tay sờ sờ đầu của cậu nhóc."em tên là gì?"
"Phúc An. Mẹ em gọi em là bảo bảo......" Con nít thật sự là biết làm trò. Dứt lời còn chạy tới, ôm chân Nhược Thủy.
Trang Ngụ Kỳ lập tức hai mắt đỏ hồng, đó là ghen tỵ. Những bạn khác đều có mẹ gọi là bảo bảo, chỉ có mình cậu là không có!
Hạnh Nhược Thủy đem nước đặt ở trước mặt bọn họ, ở đối diện sofa ngồi xuống, đem nhóc con ôm để trên đùi."Trang tiên sinh, hôm nay tìm tôi có việc sao?"
Trang Dịch Sính cười cười, quay đầu nhìn về phía con trai."Trang Ngụ Kỳ, con không phải có điều muốn nói với cô giáo sao?"
Trang Ngụ Kỳ nhìn bạn nhỏ Phúc An đang ngồi trên đùi của cô một cách chăm chú, đôi mắt mở to đến nỗi con ngươi như muốn rơi ra.
"Trang Ngụ Kỳ?"
"Có mặt!" Trang Ngụ Kỳ theo phản xạ mà nhảy xuống ghế salon, đứng thật nghiêm chỉnh.
Trang Dịch Sính nhìn ra suy nghĩ trong lòng cậu bé, sờ sờ đầu của nhóc, dịu dàng nói: "Con không phải là có chuyện muốn nói cùng cô giáo sao? Sao bây giờ lại ngẩn ngơ ra vậy?"
Trang Ngụ Kỳ trên mặt không còn hưng phấn như lúc trên đường đến đây, Phúc An thật sự như là cây gậy hung hăng đánh vào gáy cậu bé. " Cô giáo, Xin chào, con, con...... Con không có gì ạ."
Nhóc cúi đầu ỉu xìu nắm lấy tay ba mình."Thủ trưởng, chúng ta về nhà thôi." Bộ dáng kia, thật giống như con thú nhỏ bị bỏ rơi.
Hạnh Nhược Thủy vội vàng buông bé con xuống, đi tới trước mặt cậu ngồi xổm xuống, sờ sờ gương mặt bị gió thổi đỏ của cậu."Trang Ngụ Kỳ, thế nào? Con muốn nói gì nào,cô giáo đang nghe đấy. Bình thường không phải con muốn cùng cô giáo nói rất nhiều chuyện sao?"
Trang Ngụ Kỳ trước sau vẫn cúi đầu, gãy gãy móng tay, không nói lời nào. Trong đôi mắt to đầy lanh lợi kia, hình như còn có hơi nước.
Hạnh Nhược Thủy không thể làm gì khác hơn là ngẩng đầu nhìn về phía ba cậu bé tìm sự giúp đỡ."Trang tiên sinh?"
Trang Dịch Sính xoa đầu con trai, biết trong lòng cậu không vui."Hôm nay là sinh nhật của nhóc. Nhóc hi vọng cô giáo có thể cùng đi chơi mình một ngày."
Hoá ra là như vậy. Hạnh Nhược Thủy đang nựng cái mặt của bạn nhỏ, dịu dàng cười, hôn hôn trán nhóc."Trang Ngụ Kỳ, cô giáo thật vui mừng có thể cùng đoán sinh nhật với con.Trước là cô giáo chúc con sinh nhật vui vẻ, rất xin lỗi vì cô đã không biết, không có chuẩn bị quà sinh nhật. Như vậy đi, Cô sẽ làm cho con một bánh sinh nhật coi như là quà cho con, chờ ăn xong bánh ngọt sẽ cùng nhau ra ngoài chơi, có được không?"
"Cô giáo biết làm bánh sinh nhật?" Bạn nhỏ Trang Ngụ Kỳ lập tức vui mừng. Sinh nhật các bạn trong lớp đều do mẹ tự tay làm cho cái bánh ngọt.
Hạnh Nhược Thủy cười híp mắt gật đầu."Dĩ nhiên. Con cùng chơi với em Phúc An, cô làm cho con một cái bánh ngọt, có được hay không?" Trong nhà thì có có sẵn nguyên liệu,làm cũng dễ dàng.
Xoay người, đem cái bánh ngọt dàng cho con nít ăn ra, lại soạn thêm một đĩa trái cây lớn.
Đang lúc làm con vật tượng trưng tuổi, Hạnh Nhược Thủy gặp khó khăn, Trang Ngụ Kỳ rốt cuộc mấy tuổi? Cô chỉ có thể đi ra ngoài, tìm người giúp một tay."Trang tiên sinh, có thể làm phiền anh tới đây một chút sao?"
Trang Dịch Sính đang bị Đàm Bội Thi hỏi loạn xạ, nghe được thanh âm của cô giống như nghe được cứu tinh, mấy bước liền nhảy tới rồi."Tôi có thể giúp cái gì được?"
"Tôi muốn hỏi một chút, bạn nhỏ Trang Ngụ Kỳ sinh năm nào, chúc cái gì." Trẻ nhỏ và người lớn không giống nhau, chúng rất để ý trên bánh sinh nhật có một con động vật nho nhỏ.
"Nhóc năm nay sáu tuổi, sinh năm con chó."
"Cám ơn. anh đi ra ngoài ngồi đi, trong bếp không được tốt lắm." Nói xong, cô chuyên chú ở động tác trên tay, rất nhanh một con chó con đáng yêu hiện ra trước mắt.
Trang Dịch Sính nhìn gò má cô chăm chú, khẽ ngẩn ra. Cô bé này thật rất dễ dàng làm cho người ta sinh ra hảo cảm, dịu dàng như vậy như thế chân thành. Nếu như có một người vợ như vậy, cho dù không có tình yêu thì có ngày cũng sẽ phải xao lòng.
"Đại công cáo thành!" Hạnh Nhược Thủy lui về phía sau một bước, thưởng thức kiệt tác của mình, nghiêng đầu hướng về phía anh khẽ mỉm cười.
Đem bánh ngọt bỏ vào lò, Hạnh Nhược Thủy nhanh chóng rửa rau. Chờ bánh ngọt làm xong, cũng đã đến giờ cơm trưa. Vừa lúc có thể giữ bọn họ lại đây ăn cơm trưa, sau đó sẽ đi chơi.
"Trang tiên sinh cùng cậu bé ăn cay sao?" Hạnh Nhược Thủy cầm một hủ hạt tiêu hỏi. Vừa lúc hôm nay mua cá, định làm món cá chần nước sôi.
"Chúng tôi không kén ăn."
"A. Trang tiên sinh, phòng bếp có khói dầu, anh đi ra ngoài ngồi đi." Bị người khác nhìn cô thật sự là không thoải mái.
Trang Dịch Sính nghiêng đầu nhìn ba người đang chơi chung với nhau, khẽ cười."Bọn họ chính là ba đứa bé, tôi là người lớn nên không thích hợp, chi bằng ở trong bếp, có lẽ còn có thể giúp được gì đấy."
Hạnh Nhược Thủy nghĩ đến cá tính thích kêu gào của Bội Thi, cũng không khỏi cười. Mặc dù không thoải mái, nhưng người ta tự nguyện ở lại học hỏi, cô cũng không thể hạ lệnh đuổi người, không thể làm gì khác hơn là bỏ qua.
Chuẩn bị món ăn không nhiều lắm, chỉ làm năm món ăn cùng một món canh. Chỉ là cá chần nước sôi chắc phải nhiều ăn mới đủ.
"Hai đứa các con chơi đi, dì đi xem cơm đã nấu xong chưa." Đàm Bội Thi rón rén đến gần phòng bếp, nhìn người bên trong, khẽ nhíu mày. WOW!!, vị phụ huynh của cậu học sinh này dường như có ý đối với Nhược Thủy!
Đẩy cửa đi vào, cười hì hì hỏi: "Trang tiên sinh muốn cùng Nhược Thủy chúng tôi học nấu nướng sao? Vậy anh thật sự là tìm đúng người rồi. Tài nấu nướng của Nhược Thủy rất tốt, đội trưởng của chúng tôi cùng các anh em được ăn một lần, hiện tại là ngày ngày gào khóc đòi Nhược Thủy nấu cho ăn!"
"Vậy sao?" Trang Dịch Sính có chút buồn cười nhìn cô gái đang ầm ĩ phía trước, cô là đang nhắc nhở anh, Hạnh Nhược Thủy đã là hoa có chủ sao?
Đàm Bội Thi gật đầu một cái, vẻ mặt thoáng khoa trương."Đó là đương nhiên. Có câu, muốn có tim của một người đàn ông, cần phải thông qua dạ dày của anh ta. anh xem đội trưởng của chúng tôi đối với Nhược Thủy một mực chung tình, cũng đã biết tài nấu nướng của Nhược Thủy thật sự giỏi!"
Hạnh Nhược Thủy nhức đầu mắt trợn trắng."Bội Thi, mau bưng thức ăn ra, đừng có nói hươu nói vượn."
"Mình nói không sai mà! Oa, cá chần nước sôi a cá chần nước sôi! Các bạn nhỏ, ăn cơm thôi...!"
Bàn cơm được bày ra rồi.
Hạnh Nhược Thủy cầm một bình nước dinh dưỡng, rót cho mỗi người một chén."Trước tiên, chúng ta chúc cho bạn nhỏ Trang Ngụ Kỳ sinh nhật vui vẻ, hi vọng bạn nhỏ sẽ thật khỏe mạnh thật vui vẻ càng ngày càng thông minh!"
"Sinh nhật vui vẻ!"
"Sinh nhật vui vẻ!"
người bạn nhỏ Trang Ngụ Kỳ toét miệng ra, cười đến cực kỳ ngọt. Cậu nhóc rất ưa thích món cá chần nước sôi, bị cay đến cái miệng nhỏ nhắn đỏ thẫm, mặt thì mang theo một màu hồng hồng. Thỉnh thoảng cùng Tiểu Phúc An y y nha nha mà nói cái gì, sau đó hai người lại cười khanh khách.
Trang Dịch Sính nhìn con trai như vậy, trong lòng khẽ thắt lại. Có lẽ, cũng nên tìm cho nó một người mẹ. Qua nhiều năm như vậy,mỗi một lần sinh nhật của cậu cũng nhận được rất nhiều quà, nhưng năm nay là vui sướng nhất. Nhìn con cười toe toét miệng, chẳng chịu khép lại.
Một bữa cơm, ăn thật náo nhiệt, mỗi người cũng rất vui vẻ.
Hạnh Nhược Thủy cũng bận rộn, tạm thời quên quên đi cái cơn ác mộng kia.
Rốt cuộc, giây phút quan trọng đã đến.
Khi Hạnh Nhược Thủy bưng bánh ngọt đi ra, hai cậu bé mở to hai mắt không dám chớp mắt, giống như chỉ cần chớp mắt, chỉ sợ bánh ngọt sẽ biến đi mất.
Trong nhà không có cây nến, sáu ngọn nến này là Hạnh Nhược Thủy dùng trái cây tạo thành. Phía trên còn có tạo hình một ngọn lữa nhỏ, thật sự là rất giống với nến thật không sai nha.
Vừa để xuống, đầu của hai cậu bé liền nhổm tới, hận không thể cuối xuống mà cắn ngay một ngụm.
Hạnh Nhược Thủy vội vàng mang máy tính từ trong phòng ra, nhanh chóng mở một video hát mừng sinh nhật."Đến đây, chúng ta cùng nhau hát mừng sinh nhật của bạn Trang Ngụ Kỳ, có được hay không? Trang Ngụ Kỳ, con mau nhắm mắt lại thầm ước đi, điều ước ngày sinh nhật có thể trở thành sự thật đó nha."
Mọi người bắt đầu vỗ tay, hát theo video. Ngay cả cậu nhóc Phúc An cũng y y nha nha hát theo.
Trang Ngụ Kỳ chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại, duy nhất chỉ một nguyện vọng —— Con muốn cô giáo sẽ là mẹ của con!
Lúc cắt bánh sinh nhật, hai đứa nhỏ thiếu chút nữa đánh nhau, dều giành lấy con chó nhỏ kia.
Hạnh Nhược Thủy dịu dàng nghiêm khắc nói, cậu bé Tiểu Phúc An kia mới chịu không tranh con chó nhỏ kia nữa, vậy là con chó nhỏ kia đã thuộc về bạn Trang Ngụ Kỳ.
Cơm cũng đã ăn, bánh kem cũng đã ăn, liền tính đến chuyện đi chơi ở đâu.
Cậu bé Trang Ngụ Kỳ kiên trì muốn đi khu vui chơi, nhất định không nghe lời ai khuyên bảo. Các bạn ai cũng đã từng chơi qua, chỉ có cậu là chưa từng được chơi!
Ngày đông, gió rất lạnh, thật sự không thích hợp đi khu vui chơi. nhưng là ngày sinh nhật,nên không thể làm gì khác hơn là đáp ứng.
Da của trẻ nhỏ non mềm, nên Hạnh Nhược Thủy bôi cho hai cậu bé loại kem dưỡng da. Rồi đội mũ, mới đi ra khỏi cửa.
Mùa đông lạnh như thế, Đàm Bội Thi là tuyệt đối không muốn ra khỏi cửa. nhưng là người người đàn ông kia đối với Nhược Thủy có tình ý, cô khẳng định không thể để cho bọn họ ở chung một chỗ, không thể làm gì khác hơn là chịu khổ đi theo.
Vốn cho là thời tiết lạnh như vậy, khu vui chơi sẽ không ai, nhưng thật ngoài ý muốn vì hóa ra là rất nhiều người đến đây. Có thể thấy được trẻ con đối với khu vui chơi rất yêu thích, dù là mùa đông cũng không ngăn được.
Thật may là phần lớn trò chơi kia yêu cầu là người lớn mới có thể chơi được, hai cậu nhóc không thể chơi. Điều này khiến cho ba người lớn mới có thể yên tâm.
Chơi đến chiều, tinh thần các nhóc còn rất phấn chấn, còn ba người bạn lớn kia thật sự là ngược lại, khổ sờ không thể tả nổi. nhưng nhìn hai đứa nhỏ được chơi vui vẻ, lại không đành lòng cự tuyệt. Vì vậy những người bạn lớn tuổi nào đó chuyển sang chụp ảnh cho hai cậu nhóc, chụp đến nỗi máy ảnh cũng không còn chổ để chứa hình.
Mãi cho đến khu vui chơi đóng cửa, bọn họ mới lưu luyến rời đi.
không chút ngoài ý muốn, bữa ăn tối là ở KFC giải quyết. Tại trung quốc, MacDonald cùng KFC chính là thiên đường trong suy nghĩ của các bạn nhỏ!
"Cô giáo, cô có thể hôn con một cái không?" Trước khi rời khỏi nhà bọn họ, cậu nhóc Trang Ngụ Kỳ chờ mong nhìn tới Nhược Thủy, nhỏ giọng hỏi.
Hạnh Nhược Thủy ngồi chồm hổm xuống, nâng mặt cậu nhóc lên, hôn lên trán cùng hai bên má cậu một cái.
Trang Dịch Sính ghi nhớ lại hình ảnh ấm áp này."Cám ơn cô, đã cho con trai tôi trôi qua một ngày sinh nhật vui vẻ như thế. Hẹn gặp lại."
" không nên khách sao. Hẹn gặp lại."
Chờ xe của họ đi mất, Đàm Bội Thơ ôm lấy bả vai của Hạnh Nhược Thủy hỏi."Nhược Thủy, về sau nên cách xa người đàn ông này một chút, anh ta đang có ý với cậu."
"Nha." Hạnh Nhược Thủy đáp lời, quay người đi lên lầu. Cho tới bây giờ cô cũng nhớ mình chưa từng đến gần anh ta, hôm nay là chuyện ngoài ý muốn.
"Này, mình nói là nghiêm túc đấy, cậu có nghe hay không?" Đàm Bội Thi vội vàng đuổi theo. Cô không chỉ giúp đội trưởng chăm sóc người thật tốt, mà còn giúp canh giữ người."Có nghe hay không, có nghe hay không?"
"......"
Thành phố B, Quân Khu II bệnh viện.
Bệnh viện, luôn là có chút âm trầm đáng sợ.
Ưng Chấn Bang đẩy ra y tá đang ngăn ông lại, trực tiếp đi lên phòng chăm sóc đặc biệt ở trên lầu.
"Thưa ông, ông không phải lên trên đấy được, xin ông cho xem CMND của ông..."
"Cút ngay!" Ưng Chấn Bang cặp mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm y tá."Cháu của tôi nằm ở bên trong, bây giờ cô còn muốn tôi chứng minh, cút ngay cho tôi!"
Bảo vệ sau lưng thật sự cũng thấy rõ ràng lúc này không có người nào có thể ngăn cả Ưng Chấn Bang, không thể làm gì khác hơn là tiến lên ngăn lại y tá, lên tiếng nói."Cô y tá này, người vừa rồi là ông của Ưng Trường không, ông ấy vừa từ nước ngoài về, cô có chuyện gì muốn nói thì có thể đến gặp viện trưởng của các cô."
Y tá vừa nghe mới vừa rồi người nọ là cha của Thượng tướng, bị sợ đến sắc mặt tái đi, vội bấm số điện thoại phòng làm việc của viện trưởng. Hôm nay bởi vì này vị Thượng tá, viện trưởng lo lắng đến tóc cũng muốn trắng hơn rồi.
Trên lầu là phòng cấp cứu bệnh nhân quan trọng, từ hôm nay hơn hai giờ sáng đến bây giờ, giải phẫu đã tiến hành gần mười giờ, nhưng là bệnh nhân vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Nếu là bệnh nhân thật có vấn đề, sẽ không biết có bao nhiêu phiền phức.
Cô y tá nghĩ đến vẻ mặt đáng sợ mới vừa rồi của Ưng Chấn Bang, không khỏi rùng mình.
Liền chạy ngay theo lên lầu, liền thấy Ưng Chấn Bang đang đứng ngoài hành lang của phòng cấp cứu. Phía sau ông còn có Thượng tướng, cả một hành lang không có một chút âm thanh. Ngay cả phu nhân, cũng quên khóc, hai mắt đờ đẫn.
Ông đi lên trước, tầm mắt xuyên qua cửa thủy tinh trong suốt, nhìn thấy người thanh niên đang nằm trên giường bệnh không có chút động tĩnh.
Bác sĩ trực chính, sắc mặt rõ ràng không tốt.
Ưng Chấn Bang sững sờ nhìn xem nhóm người cấp cứu, nhìn túi máu một giọt một giọt chuyền vào cánh tay kia, nhìn đến những vụn vải bong đầy máu để trên khay kia, lại nhìn vào màn hình máy đo nhịp tim bên cạnh, lần thứ nhất còn đập một cách nhẹ nhàng lên xuống tựa hồ sau một giây, nhịp đập đó dường như là một đường thẳng tắp.
Lúc này, trên hàng lang lại vang lên tiếng bước chân vội vã, một y tá cầm hai túi máu đi vào phòng bệnh, thay cho túi máu trước đó đã cạn. Sau đó là một người khác đến thay cho vị y tá có sắc mặc mệt mỏi.
người y tá vừa thay đi ra ngoài, Ưng Chấn Bang cũng không hỏi bệnh nhân như thế nào, ông chỉ là đứng lẳng lặng, tầm mắt vẫn không có rời khỏi Ưng Trường không.
Chỉ chốc lát sau, bệnh viện viện trưởng mang theo mấy bác sĩ chạy tới, nhìn thấy sắc mặt của Ưng Chấn Bang, cũng không biết nên nói cái gì cho phải, trừ nói sẽ đem hết toàn lực cấp cứu, còn nói thêm cũng cẳng biết nói thêm điều gì.
"Nhịp tim thấp, gia tăng dòng điện."
" không cầm máu được, tiếp tục vô máu.
Bác sĩ mổ chính tỉnh táo đón lấy bịch máu mới, cũng đang trong lòng cảm khái, bệnh nhân này mạng đúng thật là lớn, hai phát bắn vào vị trí này máu chảy nhiều như vậy còn có thể cầm cự đến bây giờ, cũng coi là kì tích trong y học.
"Cầm máu." anh một khắc cũng không dám lười biếng, bởi vì anh hiểu rõ, chỉ cần bệnh nhân này nếu mình không cứu được, sau này địa vị ở trong giới y học sẽ khó mà có bước phát triễn, mà sau này nghiên cứu y học của mình cũng vô dụng.
anh ta suy nghĩ quá nhiều, cho nên giải phẫu lần này, anh phải dốc hết tài sức rồi.
Phẫu thuật sáu tiếng cũng khiến bác sĩ mệt mỏi, càng không cần phải nói bây giờ đã đã qua mười giờ. Bác sĩ mệt mỏi, mà bệnh nhân thân thể cũng sẽ chống đỡ không nổi.
Bác sĩ biết rõ, nếu cấp cứu hơn mười hai giờ mà bệnh nhân không tỉnh lại thì mạng thật khó giữ. anh tỉnh táo cầm máu, thân thể mặc dù mệt mỏi, nhưng có thêm tinh thần, thì sẽ tốt hơn.
Mười tiếng rưỡi đồng hồ qua đi, phòng giải phẩu đèn vẫn sáng như cũ.
Mười một tiếng đã đi qua, sắc mặt viện trưởng đứng bên cạnh ngày càng trắng, mà bác sĩ bên cạnh lại càng khó coi.
Mười một tiếng hai mươi phút, viện trưởng chân đã phát run, không dám nhìn sắc mặt Ưng Chấn Bang lấy một cái. Bọn họ cũng biết, sau mười hai tiếng, Ưng Trường không mà không có cấp cứu tốt, lấy được hậu quả cũng chỉ có một, đó chính là chết.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, viện trưởng sắc mặt trắng bệch, lảo đảo một bước, được bác sĩ phía sau đỡ lấy.
......
"Trường không!" Cơn ác mộng làm Hạnh Nhược Thủy tỉnh lại, mồ hôi lạnh ướt đẫm áo. Cô đã thấy cơn ác mộng này hai ngày rồi! Trong mộng Trường không bị súng bắn trúng ngay tim, rất nhiều rất nhiều máu phun ra......
Ôm đầu của mình, chôn ở giữa hai chân, cô run bần bật. Cái loại cảm giác đó đáng sợ, vẫn còn ởquanh quẫn trong tim cô, làm cô hô hấp không thông.
không để ý bây giờ là đêm khuya, cô bò xuống giường, chân trần chạy đến phòng khách gọi điện thoại. Cũng như trước, vẫn là thanh âm lạnh lẽo thong báo, đã tắt máy.
Hạnh Nhược Thủy kinh ngạc ngồi nhìn ngây ngốc một lát, cuối cùng vẫn là gọi đến cho Hiên Viên Kỳ. Điện thoại không vang lên, một chốc sau Hiên Viên Kỳ bắt máy lên tiếng.
"Chị dâu." Thanh âm của anh có chút khàn khàn, hình như là mới vừa tỉnh ngủ.
Hạnh Nhược Thủy nắm chặt điện thoại."Hiên Viên, thật xin lỗi đã trễ thế này còn đánh thức anh. anh, có tin tức gì của Trường không hay không? anh ấy giờ thế nào rồi?"
"Ở nhà ăn được ngủ được, nhưng không có tự do. Chỉ là chị yên tâm, anh ấy sẽ tìm cách ra nghĩ ra ngoài thật sớm." Hiên Viên Kỳ xa xa nhìn ICU phòng bệnh, người nằm bên trong còn chưa qua khỏi nguy hiểm.
Vẫn là câu trả lời như trước, nhưng là Nhược Thủy biết, anh đã hết sức."Cám ơn anh. Vậy tôi cúp máy trước, hẹn gặp lại."
"Hẹn gặp lại." Hiên Viên Kỳ tắt máy, đứng rất lâu cạnh cửa sổ.
Phá Đao, cậu nhất định phải vượt qua! Nếu như cậu cố gắng không được, Hạnh Nhược Thủy cả đời này sẽ đau khổ, cậu muốn cô ấy như thế sao.
Hạnh Nhược Thủy cúp điện thoại, kinh ngạc ngồi ở trên sô pha, ôm hai đầu gối ngẩn người. Cô liền đèn cũng không có mở ra, cứ như vậy ngồi ở trong bóng tối. Sau lại mơ hồ ngủ thiếp đi, mãi cho đến trời sáng.
Ngày hôm sau, Hạnh Nhược Thủy liền ngã bệnh.
Cảm lại phát sốt, làm cô gượng không nỗi. Nằm ở trên giường bệnh, mơ mơ màng màng, trong miệng kêu tên đội trưởng. Cả ba ngày nay, cứ như vậy mê mang ngủ, không ngừng mê sảng.
Đàm Bội Thi buồn đến bạc cả tóc, không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại cho Hiên Viên kỳ, để cho anh phái người chăm sóc thằng nhóc. Mình thì ở trong bệnh viện ngày đêm chăm sóc người bệnh.
Ngày thứ tư, bệnh cũng đã tỉnh lại. Cô lại gầy đi rất nhiều, Đàm Bội Thi cũng như thế mà gầy đi.
"Cuối cùng cũng tỉnh rồi. Cậu hôn mê ba ngày nay rồi, có biết hay không? Cậu mà không tỉnh lại, thì mình cũng sẽ bệnh theo đó."
Hạnh Nhược Thủy vẫn có chút sợ sệt, một hồi lâu mới nhớ tới."Thật xin lỗi, phiền cậu quá."
"Được rồi được rồi. Ai bảo chúng ta là chị em tốt chứ, đừng có nói phiền hay không phiền, cậu phải mau khỏe lại cho mình, đó mới là quan trọng. cậu nhìn cậu đi, cũng gầy thành cái dạng gì rồi? Cậu là cố ý muốn cho đội trưởng trở lại lột da mình phải không?"
Hạnh Nhược Thủy xin lỗi cười, hốc mắt cũng có chút ướt."Mấy ngày nay, có ai gọi điện thoại cho mình không?" Phát sốt cảm mấy ngày, thanh âm của cô khàn khàn khó nghe.
" không có. Cậu hãy yên tâm đi, đội trưởng sẽ trở lại thật nhanh, trước lễ năm mới, anh ấy khẳng định trở lại. Cậu đó, liền dưỡng tốt thân thể, chuẩn bị xong đồ tết, bố trí tốt nhà, chờ anh ấy trở về là được rồi."
Hạnh Nhược Thủy miễn cưỡng cười cười, ừ một tiếng."Đúng rồi, nhóc con đâu rồi?."
"Đao Ba chăm sóc đấy. Yên tâm đi, thằng nhóc rất tốt, chỉ là la hét muốn gặp cậu." Ngày ngày đòi muốn gặp mẹ, ban đêm còn không chịu ngủ, làm cho bọn Đao Ba sầu muốn trắng tóc.
Nằm viện mất một tuần lễ, Hạnh Nhược Thủy mới lành bệnh xuất viện.
Cũng sắp sang năm mới, trường học cũng sắp nghỉ. Chỉ còn hai ngày cuối cùng này, hai ngày sau liền thi, thi xong lại nghỉ đông rồi.
Hiên Viên Kỳ cùng Đàm Bội Thi hết sức khuyên cô dứt khoát đừng đi làm, dù sao cũng chỉ còn lại một tuần lễ. Chi bằng ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, bồi dưỡng lại co thể.
Hạnh Nhược Thủy kiên trì. Cô dù sao cũng là chủ nhiệm lớp, đang lúc thi cử quan trọng như vậy tại sao có thể không đến.
Ngày đầu tiên đi làm sau khi lành bệnh, Hạnh Nhược Thủy vừa vào cửa trường học, đã cảm thấy có chút rất lạ. Cũng không phải trường học có thay đổi gì, mà là ánh mắt mọi người nhìn cô rất lạ. Ngay cả cùng cô chào hỏi, cũng rất miễn cưỡng.
"Chị Nhược Thủy." Tiểu Đồng chạy đến bên cạnh.
"Tiểu Đồng, chào buổi sáng." Hạnh Nhược Thủy đối với cô cười cười, rốt cuộc phát hiện cũng có người bình thường."Tiểu Đồng, chị xin nghỉ mấy ngày nay có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, tại sao mọi người lạ lạ sao đó?"
Tiểu Đồng lôi kéo đi từ từ đi vào trong."Chị đi theo em sẽ biết."
Hạnh Nhược Thủy nghi ngờ đi theo, mãi cho đến nơi thông báo mới dừng lại.
"Chị xem cái này sẽ biết. Sauk hi chị bệnh hai ngày, mỗi sáng sớm cũng sẽ xuất hiện, xé xong ngày thứ hai liền lại xuất hiện." Tiểu Đồng chỉ vào bảng thông báo, thở phì phò nói.
Hạnh Nhược Thủy nghiêm túc nhìn, ngạc nhiên nhận ra, tựa đề là lớn chừng hạt đậu chữ, bên trong có tên của cô —— Hạnh Nhược Thủy không biết xấu hổ, câu tam đáp tứ, cướp chồng cướp bạn trai người khác!
Phía dưới chính là hình, đủ loại hình, nữ chính đều là Nhược Thủy, vai nam chính thì có rất nhiều. Mặt cũng có chút không thấy rỏ, nhưng để ý một chút có thể thấy được, bọn họ không phải cùng một người. Trong này, có mấy tấm là thật. Hình cô chung với Trường không, hình cô bị thương Duy Ngã ôm lấy, hình bị Đường Việt níu kéo, hình cùng Trang Dịch Sính ngồi chung xe......
Bên cạnh còn kèm theo một dòng tâm thư, là giọng điệu của người phụ nữ bị hại. Than thở khóc lóc tố cáo cô quyến rũ chồng người ta như thế nào, không có sĩ diện như thế nào......
người này thật thong minh, những người trong ảnh đã từng đến trường của cô, nên độ tin vào sự thật càng tăng lên đáng kể.
Hạnh Nhược Thủy lảo đảo lui về phía sau, giọng nói run rẩy hỏi Tiểu Đồng: "Mấy ngày nay, mỗi ngày đều xuất hiện? Có thấy người dán hay không?"
"Mỗi ngày đều xuất hiện, nhưng không biết là người nào làm. Chị Nhược Thủy, chị phải chuẩn bị tâm lý, ngày hôm qua một ít phụ huynh đến đây làm loạn. Hình như là có người còn đem những này đồ gởi cho phụ huynh học sinh, bọn họ rất tức giận, nói này chính là giáo viên như thế sẽ làm hư con họ, yêu cầu trường học thay thế giáo viên."
Hạnh Nhược Thủy cơ hồ không thở nổi, cảm giác mình giống như bị cuốn vào một vòng xoáy khổng lồ. Từ Trường không bị mang đi, thương Duy Ngã ép cô xuất hiện, làm cho người ta hiểu lầm, Ưng, Cố hai nhà kết thân, bịa đặt vu khống hoàn toàn...... mọi chuyện xấu chồng lên, tựa như một ngọn núi không ngừng tiến tới gần cô, ép cô từng bước lảo đảo lui về phía sau!
Đây chính là thủ đoạn của Thượng Tướng sao? Bọn họ muốn ép cô ở đây cũng không yên sao?
Hạnh Nhược Thủy ngây ngô dại dột vào phòng làm việc, mọi người không giống như ngày thường nhiệt tình chào hỏi. Nhìn nhau, sau đó vội cúi đầu làm việc.
không bao lâu, hiệu trưởng liền co người đến gọi cô đến phòng làm việc.
Hiệu trưởng là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, rất hòa ái, chưa bao giờ làm dáng. Bình thường đi họp, vẫn cũng không răn đe dạy bảo người khác."Nhược Thủy này, đã khỏe hơn chưa?"
"Đã khỏe, cám ơn hiệu trưởng quan tâm." Hạnh Nhược Thủy cố gắng cười cười."Hiệu trưởng, chuyện kia tôi đã biết. Rất xin lỗi, mang tới cho ông phiền toái lớn như vậy."
"Nhược Thủy à, tôi hiểu biết rõ cô không phải ấy là người như vậy. nhưng mà tôi lại cũng là không có cách, những thứ kia khiến cho phụ huynh làm ầm lên, hơn nữa đã có người âm thầm cho trường học áp lực rồi. E rằng, cô không thích hợp tiếp tục làm cô giáo ở đây nữa." Lão hiệu trưởng thật rất thích cô giáo dịu dàng này, những học sinh kia cũng rất thích cô. Đáng tiếc, cô giống như chọc phải người không nên chọc rồi.
"Tôi hiểu rỏ, còn mấy ngày nữa, dạy xong tôi sẽ tự động từ chức?" Hạnh Nhược Thủy cũng không muốn làm khó hiệu trưởng, đối phương lai lịch lớn, hiệu trưởng cũng nhịn không được áp lực."Cũng sắp thi rồi, tôi sợ ảnh hưởng thành tích của bọn nhỏ. Có thể đợi cho tôi hai ngày nữa, được không?”
Hiệu trưởng suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc gật đầu."Vậy cũng tốt, cứ xong học kì này đi, tôi sẽ nói chuyện với phụ huynh."
"Cám ơn hiệu trưởng."
Ra khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng, Hạnh Nhược Thủy nhìn mặt trời mùa đông, nướt mắt chực tuôn trào. Cô vội vã hít sâu, giơ tay lên lau đi. không quan trọng, trong cuộc sống chắc chắn sẽ có uchuyenj không như ý như vậy, khẽ cắn răng đã vượt qua.
Sau thể dục buổi sáng, chính là tập trung, nghe hiệu trưởng nói vài lời.
Học sinh chia lớp xếp thành hàng đứng, giáo viên đứng đầu lớp mình phụ trách, duy trì kỷ luật.
Hiệu trưởng đang nói đến chuyện thi cuối kì, tất cả đều im lặng lắng nghe.
Đang lúc này, đột nhiên có mấy người phụ nữ trung niên vội vã mà đến, khí thế hung hăng, trong miệng lớn tiếng la hét:
" người nào là Hạnh Nhược Thủy, đi ra cho tôi! Cái đồ hồ ly tinh này, hôm nay tôi không xé xác cô là không được!"
Lao tới, tất cả những ai biết Nhược Thủy, đều đưa mắt nhìn lại. Quan tâm có, cũng là tò mò nhiều hơn cùng xem vui.
Hạnh Nhược Thủy sắc mặt trắng bệch, đôi tay thật chặt nắm thành quyền. Cô cảm thấy thần kinh mình rất mạnh mẽ, nhưng ở trong phút chốc gãy lìa. Ngay cả mấy ngày cuối cùng này, bọn họ cũng không chịu bỏ qua cô!
Tại sao!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...