Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá

"Alô? em vừa về đến nhà là anh gọi." Nhược Thủy thở hổn hển qua đường dây điện thoại.

"Thì đó, chứng minh là chúng tâm linh tương thông. em đói chưa?" là cô giáo xem ra rất cực, lại phải chăm sóc một đứa nhỏ không biết Nhược Thủy có kham được không? Đứa nhỏ sức như trâu mà lại hay nghịch phá, rất giống anh khi còn bé.

Nhược Thủy đẩy cửa, hất giày ra rồi nằm xà xuống sô pha, "Trên đường về em đã mua đồ ăn. Còn anh, ăn xong rồi chứ?"

"Ăn xong rồi. Nhược Thủy, anh muốn thương lượng chuyện này với em."

Nhược Thủy nghe giọng nói rất nghiêm túc của anh có chút hồi hộp. "Chuyện gì vậy anh, giọng của anh nghe rất nghiêm trọng?"

" anh muốn đưa thằng bé về nuôi để một nhà ba người chúng ta ở chung với nhau, em xem được không?" Lòng của anh rất khẩn trương chờ cô đáp lại, nhưng đợi một hồi thì nghe tiếng tút tút của điện thoại bị cắt đường dây.

Ưng Trường không hô to trong lòng: Hỏng bét! Nhược Thủy đã tức giận!

Gọi lại chỗ cô nhưng đường dây không thông. Gọi lại nữa thì hình như bị tắt máy.

Ưng Trường không buông điện thoại di động xuống, trong lòng lo lắng không yên.


Một lát sau, Nhược Thủy chủ động gọi tới. "Vợ, em đừng tức giận! Nếu em không thích, anh không cho nó qua là được rồi!"

"Điện thoại di động em hết pin. em không giận, em rất thích đứa nhỏ. Chỉ là, em sợ em chăm sóc không tốt nên chưa dám đề nghị nuôi bé."

Như anh đã nói, Phúc An không phải là chứng cớ anh đã phản bội cô, vậy không có gì phải ngại. Hơn nữa, cô sớm muộn cũng phải tập thích ứng cuộc sống một nhà ba người. anh lại thường phải vắng nhà, có nhóc con ở chung cô sẽ không cô đơn. Chỉ có điều, cô hơi lo rằng mình làm không tốt đến lúc đó mẹ chồng sẽ trách cứ, rồi ảnh hưởng đến quan hệ của bọn họ.

Ưng Trường không lúc này cảm thấy trời quang mây tạnh. Hãy xem đi, vợ của anh là người phụ nữ tốt nhất trên đời. "Sẽ không. anh tin tưởng em nhất định là một người mẹ tốt, thằng bé nhất định sẽ thích em! Vợ ơi, anh thật sự có thể đem thằng bé về nhà phải không?"

Nhược Thủy im lặng một hồi, nghĩ thầm phải nhanh chóng dọn và trang trí một cái phòng cho thằng bé, còn phải chuẩn bị thêm những đồ dùng trẻ con. "Được. em, em sẽ cố gắng làm thật tốt, còn ba mẹ anh...."

"Yên tâm, có anh ở đây!"

Nhược Thủy cúp điện thoại, chuyên tâm suy nghĩ làm sao bố trí phòng cho bé rồi phải mua những thứ gì.

Buổi tối hôm đó, Nhược Thủy bắt đầu lên mạng tra tài liệu, học cách trang trí phòng trẻ con, xem mọi người trang trí phòng cho các bé thế nào và sắm sửa món gì. Tỉ mỉ ghi chú vào quyển sổ. Món nào mua được trên mạng thì đã mua. Những thứ khác, thì tính trưa mai và buổi tối sẽ đi đến tiệm mua.


Bởi vì không biết bé con lúc nào đến, Nhược Thuỷ nhanh chóng trong hai ngày bố trí hoàn tất gian phòng của con trai. Thật may là không cần sửa chữa, nếu không không biết lúc nào mới có thể hoàn thành. Mua thêm một ít đồ chơi vừa để cho bé giải trí và còn có thể học được.

Chiều tối thứ năm, Nhược Thủy chào tạm biệt các đồng nghiệp rồi tan sở. Dọc đường nghe được các giáo viên bàn luận nói ở cổng trường có một người đàn ông tuấn tú và rất bảnh không biết là đến đón ai.

Nhược Thủy cười cười, không quá để ý. Đến gần cổng trường học, thấy chiếc xe Hummer từ đằng xa, một dáng người cao lớn dựa vào cửa xe, bên cạnh còn có một đứa trẻ nghịch ngợm. Cô vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

"Mẹ!" Nhóc con thấy cô còn kích động hơn Ưng Trường không, rống thật to và thân người như viên đạn bắn ra từ khẩu súng chạy nhanh về phía cô.

Nhược Thủy khom lưng tiếp được nhóc, nhưng bởi vì tốc độ tông vào quá mạnh, thiếu chút nữa hai người đã cùng té ngã trên đất.

Hơi thở của nhóc tràn đầy mùi sữa thơm, nghĩ đến việc lần trước gặp nhau nhận sai, ngẫm lại thấy chính là duyên phận!

Ưng Trường không dựa cửa xe, nhìn một lớn một nhỏ hai người tay trong tay đến gần, nghe nhóc con không ngừng gọi mẹ, đột nhiên cảm thấy hôm nay thật đúng là một ngày hạnh phúc. không thể nào tốt hơn được nữa.

"Ba, thật sự là mẹ của con!" Tiểu Phúc An rất hưng phấn. Ba nói dẫn bé đi tìm mẹ, lúc đầu còn tưởng rằng ba nói xạo, thì ra đúng là tìm được mẹ rồi!


Ưng Trường không đang cười, xoa xoa đầu mình, đột nhiên phát hiện có gì không đúng lắm. Chợt nhìn sang Nhược Thủy, có chút không dám tin. "Lần trước con nhận lầm một người phụ nữ là mẹ, chính là em?"

Nhược Thủy nhìn anh, nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, chỉ cười không nói.

Ưng Trường không vỗ đầu mình, hết sức hưng phấn. Ngồi chồm hổm xuống, xoa xoa đầu nhóc con. "Thì ra, nhóc con thật tự mình tìm mẹ!"

*****

Nhóc con vui sướng vì được ba khen, cười đến cặp mắt tròn to híp đi. Bé níu tay Nhược Thuỷ nói sao cũng không buông ra. Vì thế cô không thể làm gì khác hơn là ôm nhóc con ngồi cùng với bé ở ghế sau.

Đi ngang qua siêu thị, Nhược Thủy nhắc Ưng Trường không ngừng xe để cô mua thức ăn. Tối hôm qua cô cật lực bố trí gian phòng đến khuya nên buổi sáng không thức dậy sớm được để đi chợ.

"Mẹ ơi, con muốn ăn cái này......" Nhóc con đứng trong xe đẩy tự chọn, ngón tay trỏ chỉ cái này chỉ cái kia. Câu nào cũng có ít nhất một từ "mẹ", giống như để bù cho những năm qua đã không được gọi "mẹ."

Ưng Thượng tá vừa đẩy xe tự chọn, nhìn hai mẹ con nói chuyện. Cứ tưởng anh đã có lòng dạ sắc đá của một quân nhân, nhưng bị cảnh mẹ hiền con ngoan trước mắt khiến cho lòng dạ của anh cũng phải mềm mại như hoa.

Về đến nhà, để giỏ xách xuống. Nhược Thủy liền kéo nhóc con đi xem phòng của bé, lúc mở cửa phòng, trong lòng cô cũng có chút thấp thỏm, chỉ sợ bé không thích.

Nhược Thủy mở cửa ra, dắt tay cậu bé đi vào phòng ngủ. "Con trai cưng, con xem thích không? Mẹ vừa trang trí phòng này lại đó".


Gian phòng như đã trải qua một cuộc phẫu thuật: rèm cửa sổ màu xanh dương, trần nhà có hoạ tiết bong bóng nước và những con cá tung tăng bơi lội. Ra giường và gối nằm màu vàng, phía trên có hình chú chó Snoopy ôm một cây vợt tennis. Tủ treo quần áo cũng màu vàng, cửa tủ có hình vẻ chú Gấu mập mạp Winnie (Winnie the Pooh) vui vẻ chơi đùa với người bạn thân là chú Hổ nhảy nhót (Tiger). Trên bàn còn có nhiều món đồ chơi khác.....

Cậu bé vui mừng chạy vọt vào, ôm một món đồ chơi chạy về bên người cô, toét một nụ cười thật to. "Thích, thật là thích, con cám ơn mẹ."

Sau đó tay nhỏ bé kéo áo của cô muốn cô cúi xuống rồi hôn "chụt" ở trên mặt cô. Cái miệng nhỏ này "hun" cô còn đọng lại dấu vết ướt trên má, nhóc con này đối với căn phòng của bé và người mẹ này rất hài lòng.

Nhược Thủy nhìn bé kích động nhào tới bên giường, chân đá rơi dép, rồi nhảy phốc lên giường. Thân mình y hệt con khỉ con, trên giường lăn qua lăn lại, kích động không thôi.

Thấy nhóc thích như vậy, cô thấy thật mát dạ. không uổng công cô hai ngày nay dùng hết thời gian nghỉ ngơi rồi thức đêm để sắp xếp lại căn phòng.

Đột nhiên, hai cánh tay mạnh mẽ ôm eo Nhược Thủy. Đôi môi ấm kề lên má cô. "Vợ à, cám ơn em!"

Ưng Trường không tốn một hồi lâu kìm nén mới để cho mình không như chàng trai trẻ trí thức lộ ra vẻ xúc động nghẹn ngào. anh dù thế nào cũng không nghĩ đến, anh vẫn còn lo lắng là thời điểm này cô không thể tiếp nhận bé con, vậy mà cô đã làm nhiều như vậy.

Cô chưa từng làm mẹ, thế nhưng gian phòng bố trí đã dùng hết bao nhiêu tâm tư của một người mẹ. Chỉ ngắn ngủn hai ngày, cô đã bố trí ra căn phòng này. Mỗi một món đồ chọn lựa đều hiện lên một phần yêu thương.

"Vợ, em thật tốt!" Câu nói này, phát ra từ nơi sâu thẳm đáy lòng anh. là một người đàn ông đã trải qua biết bao mưa bom gió đạn, anh đối với cô chân thành khen ngợi.

Nhược Thủy của anh thật sự là người phụ nữ tốt đẹp nhất trong thiên hạ! 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui