Có câu nói, đánh cờ có thể rèn luyện trí dũng mưu lược. Hay nói cách khác, khi đánh cờ cần phải có những yếu tố này.
Hạnh Nhược Thuỷ không có tâm cơ gì, ở phương diện trí dũng mưu lược tự nhiên cũng kém đi. nhưng cô có một ưu điểm rất tốt, lúc đánh cờ, cô có thể vứt bỏ những tác động, quấy nhiễu bên ngoài, trong đầu chỉ có ván vờ. Hơn nữa cô vô cùng nhẫn nại, không nóng vội.
Ưng Trường không nhìn ván cờ, cũng âm thầm giật mình. Ngay cả Cố Vệ Quốc, ánh mắt cũng từ từ hiện lên vẻ tán thưởng.
Chỉ có Nhược Thuỷ hai mắt chuyên chú nhìn ván cờ, môi mím chặt lại trong lúc suy nghĩ, hoàn toàn không chú ý tới biểu tình hai người họ.
Đánh xong một ván, Nhược Thuỷ tuy rằng thua, nhưng với tuổi đời của cô, kỹ thuật như vậy đã tốt lắm rồi.
“Cô bé, không tệ, không tệ!” Ông Cố liên tiếp khen ngợi, cười thích thú.
Hạnh Nhược Thuỷ lấy lại nụ cười, cũng không từ chối khiêm tốn hoặc lựa lời gì để nói. Cô cũng hiểu, ông chính là như vậy, chỉ cần có người hợp khẩu vị với ông, ông liền trở nên hiền hòa, đáng yêu.
Ưng Trường không rất vui mừng, ông Cố nói ra câu này, tương đương với sự thừa nhận Nhược Thuỷ. Những người có xuất thân chiến trường đều có tính tình thẳng thắn, chỉ cần hợp mắt ông, những thứ khác đều không quan trọng.
“Ông nội, có chuyện gì vui mà ông cười vậy?” Cố Miêu Miêu sôi nổi chạy vào, đi theo phía sau là Cố Chân Chân nhã nhặn lịch sự.
“ anh Ưng!” Thấy Ưng Trường không, Cố Miêu Miêu vui mừng kêu một tiếng rồi nhào tới. Sau đó mới nhận ra người ngồi bên cạnh, nhất thời trừng mắt trợn má. Giọng nói hết sức không thiện cảm: “Ông nội, sao cô ta lại ở đây!”
Đối với Cố Miêu Miêu, Ưng Trường không chỉ coi cô là một đứa em gái nhỏ. Cộng thêm tình cảm thân thiết với ông Cố, anh cũng thương yêu cô. nhưng nếu phần yêu thương này làm cản trở tình cảm anh và Nhược Thuỷ, anh cũng nên suy tính đến chuyện vứt bỏ thôi.
“ là anh mang cô ấy tới. Ông Cố cũng là trưởng bối của anh, cho nên anh mang vợ tương lai đến ra mắt ông.”
“Cô ta không phải! em mới là vợ của anh, ông nội!” Cố Miêu Miêu nhào tới bên người ông Cố, ôm cánh tay của ông làm nũng. “Ông nội, ông đã nói, Ưng đại ca là chồng của Miêu Miêu, Miêu Miêu là vợ của Ưng đại ca, đúng không, đúng không?”
Cố Vệ Quốc sờ sờ đầu cháu gái, có chút nhức đầu. “Đó là trước kia, Ưng đại ca của cháu hiện tại đã có người muốn lấy làm vợ rồi, ông cũng không thể ngăn cản người ta cưới vợ, có phải không?”
“ không cần ngăn cản anh ấy cưới vợ, ông để cho Ưng đại ca cưới Miêu Miêu, nha ông!”
Hạnh Nhược Thuỷ có cảm giác ê ẩm, mất mát, Cố Miêu Miêu thật ra cũng chỉ là một đứa bé không hiểu tình yêu là gì, chỉ nói ra những lời non nớt, muốn trách chỉ có thể trách những người trưởng bối thích nói giỡn, biến khéo thành vụng.
người làm cho Hạnh Nhược Thuỷ để ý chỉ có Cố Chân Chân. Cô có vẻ mỹ lệ hào phóng, nhã nhặn dịu dàng. Mặc dù cô ấy không giống Cố Miêu Miêu lớn tiếng tuyên bố, nhưng thân là phụ nữ, Nhược Thuỷ sao lại không nhận ra, cô cũng thích Ưng Trường không!
Nếu như nói hai chị em đều là tình địch của cô, như vậy Chân Chân hiển nhiên có uy hiếp hơn. Huống chi, trong lòng cô đối với một màn ở khu vui chơi kia, thuỷ chung vẫn cảm thấy khó chịu.
“Ông Cố, thời gian cũng không còn sớm, chúng cháu đi trước. Rãnh cháu sẽ trở lại thăm ông!”
Ưng Trường không nhìn ông Cố gật đầu một cái, lôi kéo Nhược Thuỷ đi ra ngoài.
“Cô đứng lại!” Cố Miêu Miêu lại không chịu buông người, bám theo không dứt.
Hạnh Nhược Thuỷ quay đầu lại, nhưng lại bị Ưng Trường không kéo ra tới cửa.
Cố Miêu Miêu như tên lửa lao đầu xông tới, ngăn ở trước mặt bọn họ, giơ tay lên, chỉ vào Nhược Thuỷ.
“Ưng đại ca, anh đừng để cô ả lừa! Cô ta là người đàn bà xấu! Ngày đó em còn thấy cô ta và một người đàn ông khác ở cùng nhau, vừa cười vừa nói rất thân mật, bọn họ nhất định lén anh làm chuyện mờ ám! Chị cũng nhìn thấy, không tin anh cứ hỏi chị!”
Có câu nói không làm việc trái với lương tâm không sợ quỷ gõ cửa, Nhược Thuỷ rốt cuộc là để ý đến suy nghĩ của Ưng Trường không, không nhịn được ngẩng đầu nhìn.
Ưng Trường không siết chặt tay Nhược Thủy, tựa hồ chỉ im lặng an ủi.
Cố Chân Chân cũng chạy tới lôi kéo Cố Miêu Miêu, nhìn Nhược Thuỷ xin lỗi cười cười. “Thật xin lỗi, ngày đó làm hại hai người cô cơm cũng không ăn được? Miêu Miêu còn nhỏ, có chút tuỳ hứng, cô đừng để ý. Ưng đại ca, em tin tưởng Nhược Thuỷ không làm chuyện có lỗi với anh, anh đừng suy nghĩ nhiều.”
Nói xong, lôi kéo Cố Miêu Miêu đang giương nanh múa vuốt đi về.
Hạnh Nhược Thuỷ nhìn theo bóng lưng của Chân Chân, đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút không vui. Cố Chân Chân nói mấy lời kia, không phải gián tiếp chứng minh lời Cố Miêu Miêu sao? Cô ta tốt bụng, hay là cố ý?
Ưng Trường không, anh sẽ không tin lời nói đó chứ? Có nên giải thích cho anh biết không? anh có thể nghĩ mình che giấu?
“Ưng Trường không, em….”
“Trường không, gọi Trường không.” Cô là người phụ nữ của anh, sao có thể gọi một cách lạnh nhạt như vậy.
Hạnh Nhược Thuỷ có chút không theo kịp suy nghĩ của anh, sợ run một hồi mới đỏ mặt gọi: “Ưm, Trường không.”
Ưng Trường không siết chặt mặt của cô, chau chau mày. “Tên của anh cũng không biết gọi, thật vô dụng.”
Nhược Thuỷ bị anh trêu chọc một hồi, không khỏi cười. Trong lòng cũng hiểu, anh căn bản không hề để trong lòng lời nói của chị em Cố gia. Loại tin tưởng này khiến Nhược Thuỷ trong lòng cảm thấy mềm mại. không khỏi ôm chặt cánh tay của anh, tựa đầu vào.
“em ngày hôm đó gặp bạn hồi đại học, gọi là Đường Việt, ở thành phố Z có một nhà hàng rất nổi tiếng là do anh ấy mở. Thân thể em cảm thấy tốt hơn, không muốn ngày ngày cùng Bội Thi mắt to trừng mắt nhỏ, cho nên muốn tìm một công việc. Vừa lúc ở nhà hàng tuyển đầu bếp làm điểm tâm, em đi nộp đơn rồi, không nghĩ tới đụng phải anh ấy. Lúc ăn cơm chung, bị Cố Miêu Miêu thấy được, cô gái nhỏ rất tức giận.”
“em không cần giải thích với anh, anh tin em.” Một trinh sát như anh dĩ nhiên rất tin tưởng ánh mắt chính mình.
Hạnh Nhược Thuỷ đứng trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn hai mắt sắc bén của anh. “ không, em chỉ muốn nói cho anh biết. Hai người ở chung, điều kiêng kỵ nhất chính là nghi kỵ lẫn nhau, em không hy vọng chúng ta xảy ra vấn đề như vậy.”
Ưng Trường không tâm trạng rất tốt, cúi đầu hôn lên cánh môi cô. “Vậy chúng ta nói trước, có bất kỳ nghi vấn gì cũng phải hỏi rõ ràng, không thể cứ một mình giấu giếm trong lòng, suy nghĩ lung tung!”
“Tốt!”
Hiểu ý nhau, hai người cười tay trong tay lên chiếc xe Hummer đẹp mắt kia. Trước khi khởi động xe, người con trai còn tranh thủ hôn trộm một chút.
Trên cửa sổ sát đất lầu hai có bóng người thon dài nhìn theo chiếc xe đi xa, trong mắt thoáng hiện lên một tia lạnh lùng.
“Chị, sao chị không giúp em, ngược lại còn giúp ả đàn bà xấu xa đó!” Nơi cửa cầu thang, trải qua một phen náo loạn với ông nội, Cố Miêu Miêu vừa thở phì phò vừa lớn tiếng la hét.
Cố Chân Chân che dấu tia lạnh lùng, nở nụ cười dịu dàng, giơ tay lên sờ đầu em gái.
“Chị không giúp cô ả. Ở trong lòng của Ưng đại ca, cô ta là người phụ nữ rất tốt, chúng ta nói gì anh ấy cũng không tin. Hơn nữa, chúng ta cũng không có chứng cứ chứng minh cô ta không tốt, đúng không?”
Cố Miêu Miêu mắt to chớp chớp, bừng tỉnh hiểu ra nắm lấy tay áo của cô. “Chị, có phải chỉ cần chúng ta chứng minh cô ta là ả đàn bà xấu xa, Ưng đại ca cũng sẽ không thích cô ta nữa?”
Cố Chân Chân cúi đầu nhìn em gái, cười đến dịu dàng. “Chắc là vậy.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...