Dương Tử Vân lộ ra nụ cười, nắm lấy tay con trai muốn hỏi thật nhiều, nhưng lại ngại có Chân Chân bên cạnh mà nói chuyện về con dâu tương lai, vội vàng đem con trai kéo vào trong phòng.
“Mau nói cho mẹ nghe, đó là cô gái như thế nào? Vóc người có được hay không? Tính khí như thế nào? Làm việc ở đâu? Gia đình cô ấy ra sao?”
Ưng Trường không dùng sức ôm lấy hai vai mẹ, có chút bất đắc dĩ.
“Mẹ, mẹ yên tâm, tuyệt đối là một cô gái mẹ thấy sẽ thích, cho nên, trước hết mẹ nên đừng gấp gáp điều tra hộ khẩu.”
Dương Tử Vân cười cực kì vui vẻ, nhưng vẫn là muốn hắn xác định lần nữaLần nay con về thật sự không phải là dỗ dành mẹ đó chứ?”
“Con cũng đã lấy tổ chức ra mà bảo đảm, mẹ còn chưa tin?”
Dương Tử Vân càng cười càng vui mừng, đột nhiên quay người bỏ chạy ra cửa, miệng lẩm bẩm.
“ không được, mẹ phải gọi điện cho ba con, nói cho ổng biết tin tức này. không chừng, ông ấy còn kích động hơn cả mẹ nữa!”
Ưng Trường không vội vàng ngăn chặn tay của mẹ, lại đỡ lấy hai vai của bà, đẩy bà đến trên giường ấn ngồi xuống.
“Mẹ, trước tiên mẹ đừng vội nói cho ba biết. Mẹ trước cứ nghỉ ngơi cho tốt một lát, nếu không lão ba đáng chết tới đây dùng gia pháp với con. Mẹ hãy thương con trai của mẹ, được không?”
Dương Tử Vân cười có chút tinh quái, ngón tay chọc chọc vào ngực của hắn.
“Mẹ nói cho con biết, con mà dám lừa gạt mẹ, mẹ liền đi tố cáo với cha con, coi ông ấy có buông tha cho con hay không!”
“Mẹ, con biết rõ mẹ mới chính là thủ lĩnh trong mọi việc á, đừng có giả bộ hòng che dấu con!”
“Dù sao lúc này con cũng không thể gạt mẹ!”
“Dạ, không lừa mẹ.”
….
Lúc Dương Tử Vân gần như bị thuyết phục, đột nhiên lại thay đổi.
“ không được, con phải gọi điện thoại cho con bé, mẹ muốn xác nhận một chút.”
Ưng Trường không muốn nói cái gì, nhưng lại thấy vẻ mặt kiên trì của mẹ, biết nói gì cũng không được. không thể làm gì khác hơn là lấy điện thoại di động ra, bấm gọi điện thoại nhà Đàm Bội Thi.
Chờ đợi điện thoại được kết nối, hắn nghĩ phải nên nhanh chóng mua điện thoại mới cho Nhược Thuỷ, như vậy hai người nói chuyện cũng dễ dàng, tránh cho mỗi lần muốn gọi điện tới đều bị Đàm Bội Thi chèn ép.
Vừa quay đầu, liền nhìn thấy mẹ tròn mắt nhìn, hô hấp cũng nhẹ hơn. Ưng Trường không có chút dở khóc dở cười, vì vậy nhấn hands-free.
“Này, anh không sao chứ?” Thanh âm ôn nhu từ bên kia truyền đến, nhất định không thể nào là Đàm Bội Thi.
“Nhược Thuỷ, là anh.”
“Ừ, anh đã gặp người nhà rồi sao? Bọn họ cũng khoẻ chứ?” Nghe thanh âm, tựa hồ có chút khẩn trương.
“Tốt vô cùng, còn em, đã ăn cơm chưa?”
Ưng Trường không vừa nói, vừa nhìn mẹ bây giờ như cô gái nhỏ nhìn hắn nháy mắt, càng thêm dở khóc dở cười.
“Nhanh, Bội Thi đang tới. anh nên cùng với người nhà đi ăn trưa, bọn họ đi một khoảng đường dài như thế chắc chắn là đang đói bụng, anh mau dẫn họ đi ăn đi. Buổi chiều nghỉ ngơi một chút, tới tối dẫn cha mẹ anh đi chơi một lần.”
…..
Ưng Trường không nhìn mẹ cười càng lúc càng rực rỡ, vừa mới cúp điện thoại, bà giống như đứa bé nhào tới ôm lấy cánh tay của hắn.
“Ai nha, cô bé ấy gọi là Nhược Thuỷ à, khát nước ba ngày chỉ lấy một muôi, thật là một tên rất hay! Giọng nói cũng dễ nghe, người còn rất dịu dàng!”
Ưng Trường không túm lấy hai vai của mẹ, đẩy bà ngồi trên ghế sofa. “Lúc này mẹ đã tin chưa?”
Dương Tử Vân vui vẻ ra mặt, khó nén kích động. “Tin, tin rồi, lúc nào thì dẫn con bé đến gặp mẹ đây?”
Ưng Trường không không khỏi vỗ trán. “Mẹ, chúng con vừa mới bắt đầu không bao lâu, mẹ muốn doạ cho người ta bỏ chạy sao.”
“Ha ha, sao mẹ có thể không nóng vội chứ. Dù sao nếu con dám gạt mẹ, mẹ liền bắt con phải cưới Chân Chân hoặc là Miêu Miêu đấy, hừ!”
“Mẹ!”
“….”
Thành phố Z vốn không có cảnh đẹp gì, đi theo lại còn có một đứa trẻ, một nhóm bốn người liền quyết định tới khu vui chơi, khiến cậu nhóc vui vẻ không thôi.
Ung Trường không dùng xe Hummer, chở hai người phụ nữ cùng một đứa bé, chạy về hướng khu vui chơi.
Nghe hai người lớn cùng cậu nhóc rôm rả ở ghế sau, hắn không khỏi nghĩ, nếu đổi thành là Nhược Thuỷ, thì thật tốt. Nhược Thuỷ rất dịu dàng, thằng nhóc chắc chắn sẽ thích cô.
Nghĩ tới đây, Ưng Trường không bất giác nở nụ cười.
“Ưng đại ca, nghĩ cái gì mà vui vẻ như vậy, cười tươi đến như vậy?” Cố Chân Chân từ phía sau thò đầu ra, cười hỏi.
người đàn ông này luôn luôn nghiêm túc, trên mặt bình thường không có biểu tình gì, càng khó nhìn thấy hắn cười. nhưng mà, mới vừa rồi hắn thực sự cười, hơn nữa không phải cái loại giật khoé miệng cười, mà là cười nhếch miệng. Biết hắn nhiều năm như vậy, cô vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy hắn cười như vậy.
Lại nghĩ tới vừa rồi hắn hướng dì Dương nói: “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.” Chẳng lẽ, Ưng đại ca thật sự đã có cô gái yêu mến?
Ưng Trường không ngay sau đó dập tắt nụ cười, lắc đầu một cái. “ không có gì.”
Cố Chân Chân nắm chặt mười ngón tay, móng tay cắm vào lòng bàn tay, cô cũng không cảm thấy đau. Đôi môi mím thật chặt, trong lòng như có trăm mối tơ vò. Cùng lúc đó, Đàm Bội Thi cũng vừa ăn cơm trưa xong, đang ở nhà la hét nhàm chán. Bởi vì Nhược Thuỷ, cô mới vừa từ chức, đang định nghỉ ngơi mấy tháng, cho nên đang cực kỳ buồn bực.
Đoạt lấy quyển sách trong tay Nhược Thuỷ, bất mãn lại gối đầu trên đầu gối cô. “Nhược Thuỷ, cậu đừng có đọc sách nữa, mình thật sự buồn muốn chết rồi.”
Hạnh Nhược Thuỷ bất đắc dĩ cười, tiện tay đem mái tóc dài của Đàm Bội Thi chơi đùa trong tay. “Vậy cậu muốn như thế nào? Hay tớ cùng cậu ra ngoài đi dạo? Chỉ là, cậu nghĩ mình nên đi đâu thì tốt nhỉ?”
Đàm Bội Thi vuốt vuốt cằm nghĩ một lát, đột nhiên lật người, hai mắt sáng lên, “Tớ biết có một chỗ tốt lắm, khu vui chơi!”
Tính trẻ con của cô ấy vẫn không đổi, đối với những màn biểu diễn kích thích vẫn là ưa thích không thôi. Trước kia còn muốn lôi kéo Phó Bồi Cương đi, qua lần thứ nhất, hắn cũng không nguyện ý đi nữa. Vừa đúng lúc này có thể lôi kéo Nhược Thuỷ cùng đi.
Hạnh Nhược Thuỷ mặt đầy vẻ khổ sở, cô sợ những hoạt động quá kích thích. “Có thể không đi không? Mình sợ nhất là những tiết mục kich thích, giống như xe cáp treo, sẽ làm trái tim của mình vỡ vụn mất…”
Đàm Bội Thi lôi kéo cánh tay của cô, lắc làm nũng, “Ở trong đó cũng có những trò không kích thích, giống như ngựa gỗ xoay tròn, xe điện đụng mà. Hạnh Nhược Thuỷ ngoan nè, cậu cứ coi như là đi cùng với mình, làm phước cho mình đi mà!”
Hạnh Nhược Thuỷ bị bức không có biện pháp từ chối, lại xét thấy cô cũng không có chuyện gì cần làm, suy nghĩ một chút liền đồng ý.
“Vậy cũng tốt. Chỉ là nói trước, cậu không thể buộc mình cùng cậu tham gia những trò quá kích thích đấy!” Bội Thi này một khi điên lên, chính là muốn mạng người.
Đàm Bội Thi đứng lên, cho cô một cái lễ tiêu chuẩn của quân nhân, “Thuộc hạ nguyện nghe theo tổ chức an bài!”
Dù Nhược Thuỷ không nói, cô cũng không dám để cho Nhược Thủy tham gia vận động như vậy. Dù sao Nhược Thuỷ vừa khỏi bệnh, thân thể còn chịu không được giày vò.
Náo xong rồi, lại ngồi trở lại nắm tay Nhược Thuỷ dặn dò: “Chỉ là, nếu cậu thấy thân thể mệt mỏi hay không thoải mái thì phải nói ngay cho mình biết không. Nếu cậu xảy ra vấn đề gì, đội trưởng sẽ lột da của mình cũng không chừng.”
Hạnh Nhược Thuỷ nhìn cách cô nói nghiêm túc, không khỏi thổi phù một tiếng phì cười, đưa tay véo mặt của cô.
“Nào có chuyện nghiêm trọng như cậu nói vậy, anh ấy cũng không phải là người không nói lý lẽ!”
“Hạnh Nhược Thuỷ, cậu hoàn toàn xong đời! Cậu còn chưa vào nhà anh ta, đã không ngừng bảo vệ cho anh ta rồi!”
“Cậu lại nói hưu nói vượn rồi. Mau thay quần áo ra cửa thôi…., nếu không khu vui chơi sẽ đóng cửa đó.”
“Lập tức đi thôi, giải quyết trong hai phút!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...