“Đội trưởng, người gác cổng báo có người nhà anh đến, đang đợi ở phòng chờ.”
“Biết rồi.” Ưng Trường không ngậm một điếu thuốc, đang muốn cất bước.
Đột nhiên có một anh lính dắt cổ hỏi: “Đội trưởng, có phải chị dâu đến gặp anh không?”
Sau đó một đám người khác liền bắt đầu hô hào hưởng ứng, bốn phía vang dội tiếng bọn họ rống: “Chị dâu! Chị dâu! Chị dâu!”
Ưng Trường không đột nhiên quay trở lại, bắt được liền đạp, đám người sợ đến chạy tán loạn tứ phía. Lúc này anh mới thản nhiên, ngậm điếu thuốc sải bước đi tiếp.
Còn chưa đến cửa phòng chờ, đã thấy một cậu bé mặc áo thun trắng quần yếm đưa lưng về phía mình, đang chổng mông lên không biết ở đó mân mê cái gì.
Ưng Trường không vùi tắt điếu thuốc trong tắt, quăng vào xọt rác xa xa, nở một nụ cười xấu xa, tiến tới sau lưng cậu nhóc, hai tay ôm hai nách giơ cậu lên cao.
“Oa!” Cậu bé kêu lên, ngay sau đó biết được người ôm cậu là ai.
Cười khanh khách, kêu lên, thanh âm giòn giã non nớt, “Bố, bố, bố!”
Y như cái máy thu âm, không ngừng lặp lại, khiến người ta buồn cười.
Ưng Trường không cúi đầu, dùng hàm râu cà cà vào khuôn mặt nhỏ bé. Cậu nhóc bị đau, liền che miệng anh tránh tới tránh lui.
“Bố, ngứa ngứa, ngứa mà!”
Ưng Trường không cười, nhìn về phía cửa có một người đi ra, “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
Dương Tử Vân nhìn anh, ôn hoà cười, ngoài miệng lại nói:
“Con không muốn về gặp mẹ, mẹ còn cách nào khác ngoài tự mình chạy tới chứ!”
“Ưng đại ca.” Theo sau lưng Dương Tử Vân là một cô gái, bước đến trước mặt anh. Tóc dài, mặt trái xoan, mắt to, vóc người cao gầy, hiển nhiên là một đại mỹ nhân.
Ưng Trường không hơi ngoài ý muốn, “Chân Chân? Sao em cũng ở đây?”
“Hôm qua chúng ta cũng có đến, chỉ là tùy tiện đến nhưng không gặp được con, nên đến nhà bác Cố ngủ nhờ một đêm. Ai nha, mới chớp mắt, Chân Chân đã lớn thành đại mỹ nhân rồi. Ngay cả Miêu Miêu, cũng trở thành một tiểu mỹ nhân duyên dáng yêu kiều. Mẹ và bác Cố con đang thương lượng, xem con thích Chân Chân hay Miêu Miêu?”
“Dì Dương, dì lại chê cười Chân Chân rồi.” Cố Chân Chân thẹn thùng nhìn Ưng Trường không, cúi đầu đan mười ngón tay vào nhau, mười phần thục nữ.
Ưng Trường không có chút nhức đầu, nhưng lại không tiện biểu hiện ra. “Mẹ, mẹ không thấy Chân Chân đỏ hết cả mặt rồi kìa. Mẹ tới thành phố Z này, bố không có ý kiến gì sao?”
Ưng Trường không sợ mẹ kết nhằm yyên ương, vội vàng nói sang chuyện khác. Về phần Cố Chân Chân, trong mắt chợt loé lên chán nản, anh đương nhiên không nhìn thấy. Cố Chân Chân và Cố Miêu Miêu quả thật rất tốt, nhưng trong lòng anh chỉ có mình Nhược Thủy.
“Ông ấy gần đây rất bận, cả thời gian về nhà ăn cơm cũng không có.”
Ưng Trường không gật đầu.
Khoan đã! Hai vợ chồng già này dính nhau như sam, tuy đã có con lớn rồi vẫn ân ân ái ái, để mẹ một mình đi xa như vậy, ông bố sao có thể bỏ qua. Còn nữa, mẹ cũng không thể bỏ bố ở nhà một mình được, mặc dù ở nhà có người giúp việc, nhưng chăm sóc bố, mẹ luôn tự mình làm, như vậy mới an tâm mà.
Đang muốn nói gì, cậu nhóc đột nhiên níu lấy mặt anh, kéo lại gần.
“Bố, bố ơi, tìm được mẹ rồi!”
“A, vậy sao?”
Ưng Trường không không cảm thấy ngạc nhiên, cậu nhóc này hai ngày ba bữa lại muốn đi tìm mẹ, thỉnh thoảng lại nói những chuyện có liên quan đến mẹ.
Cậu nhóc đắc chí cực kỳ, thân thể nhỏ bé uốn éo, mở to mắt cười đến cong lên.
“Bố, bố ơi, mẹ còn đút con ăn bánh ngọt! Bố, mẹ rất xinh đẹp…”
Ưng Trường không giơ tay lên quẹt mồ hôi trên trán cậu nhóc, có chút hoài nghi sợ cậu quá mức kích động mà bị sặc nước miếng.
“Bố biết, chúng ta đến phòng bố ngồi nghỉ, con từ từ kể cho bố nghe được không?”
“Dạ!”
Cậu nhóc trả lời vang dội, kết quả đi chưa được mấy bước, cậu lại bắt đầu nói về mẹ không ngừng.
Ưng Trường không liếc mắt nhìn mẹ mình, có chút dở khóc dở cười, lại có chút đau lòng vì con trai thiếu thốn tình mẫu tử.
Đến ký túc xá, Ưng Trường không đặt con trai xuống, rót nước cho mọi người. Sau đó mang khăn lông ra, lau mồ hôi cho con trai.
Cậu nhóc đang cầm ly uống nước, đặt ly xuống lại nhảy khỏi ghế, chạy đến ôm chân anh, ngửa đầu chớp đôi mắt to xinh đẹp, dùng thanh âm non nớt nói.
“Bố, mẹ sẽ đến tìm chúng ta! Con cùng mẹ ngoéo ngón tay, ngoéo ngon tay!”
Đưa ra ngón tay mập, giơ đầu ngón tay út cong lên trước mặt anh.
Ưng Trường không sờ sờ đầu anh, nhìn về phía mẹ mình.
“Mẹ, rốt cuộc nó gặp ai? Trước giờ chưa từng thấy nó hưng phấn như thế!”
Vừa cho cậu nhóc ăn bánh ngọt, vừa ước định, giống như giao tình mãi không cạn.
“Một cô gái trẻ tuổi, gặp ở trên đường, lúc đó nó vẫn đang ngồi trong xe, không biết tại sao vừa thấy cô gái đó đứng trước một nhà hàng điểm tâm cách đó vài dặm, liền ầm ĩ trong xe, nhất định muốn xuống xe. Còn tự mình chạy đến trước mặt cô gái, làm mẹ cũng sợ hết hồn một phen. Kết quả người ta nói không phải là mẹ nó, nó khóc náo loạn. người ta hết cách, đành phải giả làm mẹ nó. Cô gái trẻ đó cũng không tệ, dịu dàng, tương lai nhất định là người mẹ tốt. Trước khi đi, nó còn lôi kéo cô gái muốn cùng đi tìm bố, cô gái kia nói cô ấy có việc bận, về sau sẽ trở lại tìm nó. Nó vẫn rất khôn khéo, biết ngoéo ngón tay với người ta.”
Dương Tử Vân cười, siết chặt khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa của cậu nhóc.
Cậu nhóc không nghe được bà nội nói gì, chỉ nghe được một câu cuối cùng, biết là đang khen ngợi mình. Vì thế mở miệng cười khanh khách, cười đến nhìn thấy cả lợi.
Ưng Trường không ném con trai lên không trung, rồi bắt được. Cậu nhóc rất thích chơi trò này với anh, không thấy sợ tí nào, cảm thấy rất tuyệt.
Trán kề trán, cọ xát cậu nhóc, “Con trai không tệ, biết tự mình tìm mẹ!”
Dương Tử Vân có chút oán trách liếc nhìn anh.
“Còn con thì sao? Lúc nào thì tìm một người mẹ cho Phúc An?”
Ưng Trường không có chút nhức đầu, lại nữa! Buông con trai ra, đứng nghiêm, chào!
“Mẹ, cả nhà cứ yêm tâm, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”
“Đừng có giễu cợt mẹ! Nhiệm vụ gì đó? Đây là chuyện trọng đại! Con đã ba mươi hai tuổi rồi, bộ con tưởng mình mới hai mươi ba đấy à. Chừng nào con dẫn người về nhà gặp mẹ, lúc đó mẹ mới yên tâm!”
Nói xong bảo con trai cúi người, nói nhỏ vào tai anh, “Mẹ thấy Chân Chân tốt vô cùng, xinh đẹp, tính tình cũng dịu dàng, con cân nhắc đi?”
Ưng Trường không đứng thẳng người lên, vươn tay, nắm lấy hai đầu vai của mẹ, tiện tay mở tivi lên, cho con trai coi.
“Mẹ, mẹ lại nữa rồi! Mẹ yên tâm, sẽ rất nhanh! Lần này, con thật không có lừa mẹ!”
Dương Tử Vân nghiêng đầu nhìn anh, chau chau mày “Thật à?”
“Cam đoan với tổ chức, tuyệt đối chân thật!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...