Cô Vợ Nhỏ Tuổi
Bảy năm sau.
Lý Cử Phiên hơi mệt, cao giọng nói: "Các em ra về không được chen lấn. Xếp hàng đi từng tổ một."
"Chào cô chúng em ra về ạ!"
Sau một hồi âm thanh hỗn tạp thì cũng đã tạm yên tĩnh.
Học sư phạm là do mẹ cô hướng nghiệp. Thật sự cô không thích con nít, chúng rất ồn ào, rất phiền toái.
Tính cô lại xấu, không có kiên nhẫn. Vậy mà cuối cùng cô cũng làm giáo viên cấp một. Sự đời đúng là không ai ngờ trước được điều gì.
Lý Cử Phiên cầm túi xách đi ra khỏi lớp. Lúc trước đi học cứ nghĩ giáo viên thật đáng ghét, học sinh chào lại không lên tiếng đáp lại.
Hiện tại làm giáo viên mới hiểu, một trường có bao nhiêu học sinh? Nếu cứ mỗi học sinh chào đều lên tiếng, chắc sẽ chết vì mệt mất.
Lý Cử Phiên đưa tay ra che trước mắt, trời nắng thật sự rất đáng ghét.
Đi ra cổng trường Lý Cử Phiên liền thấy xe của Nha Tri, cô liền ra sức nện giày cao gót xuống mặt đường mà bước nhanh đến. Thời tiết biết giết người.
Nha Tri thấy cô ra không chậm chạp, liền bước xuống mở cửa xe. Vào xe thắt dây an toàn cho cô xong thì đánh tay lái cho xe chạy đi.
"Em lại xấu tính nữa rồi!"
Lý Cử Phiên nghe giọng anh bất giác thở dài một hơi, chun chun cái mũi, nghiêng người dựa vào tay anh, làm nũng: "Kệ em."
"Biết làm sao? Kệ em anh đau lòng." Nha Tri cười trêu chọc cô một lúc.
Lý Cử Phiên lại lim dim hưởng thụ không khí mát lạnh, thoải mái trong xe. Thở ra nói lẩm bẩm: "Em muốn ăn hoành thánh."
Trong giấc mơ ngắn ngủi của buổi trưa hè oi bức. Lý Cử Phiên mơ thấy mối tình đầu của cô - Hử Hiền đại bác sĩ. Người khiến cô đau lòng và nếm được vị ngọt dịu, đắng chát của mối tình đầu tiên trong độ tuổi thanh xuân đầy tươi đẹp.
Còn có Chấn Huy - người con trai chẳng để lại dấu ấn gì trong cuộc đời cô. Anh ta là một tên tồi, không hơn không kém và Lý Cử Phiên cũng chẳng có tình cảm gì với anh ta.
Lý Cử Phiên mơ màng mở mắt, phát hiện bản thân đã nằm trên nệm. Chắc là do Nha Tri bế cô vào phòng vì đã ngủ quên.
Nói đến Nha Tri. Anh như cơn mưa rào đầu hạ, tưới mát đi sự bực tức và ấm ức của cô.
Lúc đó cô nhận ra mình chẳng yêu Chấn Huy và anh ta là loại đàn ông giẻ rách. Cô một phát, đá anh ta bay ra khỏi đời mình.
Lý Cử Phiên lại gặm nhắm nỗi đau bằng việc chơi game. Cô cắm net đến nỗi thành khách quen của tiệm net.
Và ở đó cô gặp được Nha Tri.
Lý Cử Phiên còn nhớ rất rõ. Lần đầu tiên gặp anh là do anh cũng là khách quen của tiệm.
Thực ra hai người đụng mặt nhau nhiều lần vì chơi cùng tiệm, nhưng chẳng ai bắt chuyện với ai cả. Thành ra không quen.
Một hôm, cô đang bực bội vì PK thua. Cô giơ tay cào cào mái tóc ngang cổ của mình, rồi thuận tay châm luôn điếu thuốc. Miệng lầm bầm chửi thề.
Cô bực bội ngồi xổm trên ghế nào ngờ trượt chân té chổng mông lên trời. Trùng hợp anh ngồi kế cô tóm cô lại. Từ đó hai người quen nhau. Làm bạn thân một thời gian.
Rồi anh bắt đầu tán tỉnh cô.
Anh rất tốt. Anh có thể bao che khuyết điểm của cô, lo lắng cho cô, quan tâm cô về mọi thứ. Chịu được tật xấu tính của cô.
Anh và cô đã ở bên nhau từ thời thanh xuân đến tận bây giờ. Đã bảy năm rồi.
Thời gian trôi qua thật nhanh, cứ như là một cái chớp mắt vậy.
Đang mông lung suy nghĩ, cô chợt giật mình.
Nha Tri ôm cô, thổi một luồng hơi lạnh vào tai cô: "Em nghĩ gì mà thất thần vậy?"
"Có gì đâu mà. Nghĩ linh tinh, em vẫn không tỉnh ngủ được cơ." Lý Cử Phiên quay người lại ôm Nha Tri, chôn mặt vào cổ anh, nói khẽ.
"Được rồi. Đi rửa mặt đi nhé. Anh vừa làm xong hoành thánh. Ra ăn nào." Nha Tri vỗ vỗ cái mông tròn tròn của cô.
"Thật chứ? Có hoành thánh sao? Sao anh biết em đang thèm hoành thánh? Có hoành thánh rồi?" Lý Cử Phiên vùng vẫy muốn chạy xuống nhà bếp. Nói nhanh vì bị Nha Tri níu lại.
Nha Tri buồn cười nghĩ. Lúc nãy trên xe ai nói lầm bầm không biết. Anh đánh nhẹ vào cái mông đang vểnh lên của cô: "Đi rửa mặt đã. Có ai dành của em không?"
"Xấu xa. Anh xấu xa. Thật xấu xa." Lý Cử Phiên phụng phịu, lầm bầm đi vào toilet.
***
Nếu gặp được một người đàn ông tốt...
Bản thân sẽ chẳng cần phải trưởng thành nữa!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...