"Được, anh chờ, tôi đi pha cà phê."
Khóe miệng Nam Cung Diệu nhếch lên, trong lòng cảm giác rất thú vị, xem ra lại đụng phải một người con gái dũng cảm và quật cường, hai người mặc dù hoàn toàn khác nhau, nhưng là có một chút có thể khẳng định, chính là lúc gặp phải nguy hiểm không sợ trời không sợ đất, đừng xem bề ngoài nhu nhược, trong xương nhìn ra là xương cứng.
"Ngài xin chờ một chút."
Mộ Hi đứng dậy rời đi, ra cửa phòng hít một hơi thật sâu, nha nha, thật là nguy hiểm, thiếu chút nữa làm lộ, vẫn là mình thông minh, Mộ Hi trong lòng rất đắc ý, có thể đùa giỡn Nam Cung Diệu oai phong một cõi, quả thực là hả hê lòng người.
Cũng không lâu lắm Mộ Hi bưng cà phê đi đến ngoài cửa phòng Nam Cung Diệu, hít một hơi thật sâu, trong lòng âm thầm nhắc nhở mình bây giờ cô là chim bồ câu trắng, không phải thư ký của anh.
Giơ lên tay phải trắng nõn, nhẹ nhàng gõ cửa hai cái.
"Vào đi."
Một câu du dương trầm thấp, giọng nói không mang theo một chút tình cảm từ trong phòng truyền tới, thanh âm này lạnh giá dị thường, dù cho Mộ Hi đứng ở ngoài cửa, như cũ có thể rõ ràng cảm nhận được chủ nhân của giọng nói lạnh lùng khí thế này.
"Diệu tổng, đây là chim bồ câu trắng tự tay nấu cà phê, hy vọng ngài còn hài lòng."
Mộ Hi ưu nhã đem cà phê để lên trên bàn, rất lễ phép đứng một bên.
Kể từ lúc Mộ Hi bước vào, ánh mắt Nam Cung Diệu liên tục không rời khỏi bóng hình của cô, người phụ nữ này mặc dù mang mặt nạ, nhưng có thể thấy được cô cũng không nhìn anh vài lần, loại cảm giác này làm cho anh rất khó chịu.
Nam Cung Diệu có một loại cảm giác, chính là anh lại bị chim bồ câu trắng này khinh thường, thời gian qua đều là anh khinh thường người khác, còn chưa có người phụ nữ nào dám khinh thường mình như vậy. Cẩn thận ngẫm lại trước kia là không có, bất quá bây giờ thật là có một người không muốn sống, chính là thư kí nhỏ Mộ Hi bên người anh, hôm nay là cuối tuần, không thể mang theo cô cùng đi nghe hát, bên cạnh không có cô cảm thấy hết sức buồn tẻ.
Nhìn chim bồ câu trắng trước mắt, Nam Cung Diệu nghĩ thầm: Cô dựa vào cái gì khinh thường mình, chẳng lẽ là sức quyến rũ của mình không được như xưa? Vì sao gần đây đụng phải hai người phụ nữ không tinh mắt, không biết thưởng thức đàn ông! Một loại cảm giác thất bại tự nhiên sinh ra.
"Ngồi xuống."
Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, ý bảo Mộ Hi ngồi xuống.
Trong lòng Mộ Hi cực kỳ khó xử, sau khi bưng cà phê tới liên tục nghĩ phải thoát thân như thế nào, cô cũng không muốn nán lại một phút cùng quỷ háo sắc này, vì vậy đành phải mang quy định của phòng hát ra làm bia đỡ đạn.
"Diệu tổng, phòng hát có quy định, không thể quấy nhiễu khách quá lâu, cho nên ngài còn có gì phân phó, chim bồ câu trắng nhất định làm theo, ông chủ hết lần này đến lần khác dặn dò chúng tôi ngài là khách quý ở đây, không thể thất lễ."
Mộ Hi đầu tiên nói rõ lập trường, thứ nhất : Không được liên lụy phòng hát. Thứ hai: Chính mình liên tục đối đãi lễ phép, anh hẳn sẽ không vô duyên vô cớ bới móc.
"Hiện tại chúng ta không thuộc về nhân viên và khách, cô là khách tôi mời tới, điều này Chu Kiều Hâm hiểu, cho nên những thứ khác cô không cần phải lo lắng, ngồi xuống, bồi tôi uống cà phê."
Nam Cung Diệu biểu hiện thật bình tĩnh, Mộ Hi rất bất ngờ, không nghĩ tới hôm nay người đàn ông này tính tình tốt như vậy, biết giảng đạo lý, xem ra là hôm nay tâm tình anh tốt, nếu không sao có thể như vậy chứ?
Mộ Hi rất tao nhã ngồi bên cạnh Nam Cung Diệu, mỉm cười nhìn Nam Cung Diệu.
"Diệu tổng, nếu là như vậy, vậy cung kính không bằng tuân mệnh, cám ơn cà phê của ngài."
Lúc Mộ Hi ngồi xuống, một cỗ mùi thơm nhàn nhạt của cơ thể bay vào trong mũi Nam Cung Diệu, loại mùi này mặc dù rất nhạt, nhưng là đủ để cho người dư vị, mùi này hẳn là mùi thơm trời sinh của cơ thể, rất kỳ quái, giống như đã ngửi qua ở đâu, Nam Cung Diệu nhắm mắt lại từ từ thưởng thức, thân thể từ từ dựa vào ở trên ghế sofa, hai tay vòng trước ngực.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...