Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc

"Khốn kiếp, cô muốn giết cháu tôi sao?" Nam Cung Vân vội vàng đi đỡ Khang Hân, đứng lên, nhìn Mộ Hi giơ tay lên tát một cái.

Cha, tại sao cha đánh người?" Nam Cung Diệu đau lòng kéo Mộ Hi, lại bị Mộ Hi đẩy ra, sau đó Mộ Hi chạy ra ngoài, Nam Cung Diệu cầm quần áo lên chuẩn bị đuổi theo.

"Đứng lại, hỗn tiểu tử, con dám đuổi theo, cha sẽ chết trước mặt con." Nam Cung Vân nói.

"Cha, cha thật là thêm phiền!" Nam Cung Diệu cực kỳ tức giận nói.

"Mau nhìn xem Khang Hân có sao không? Trong bụng của con bé chính là con của con, đứa bé của nhà họ Nam Cung chúng ta." Nam Cung Vân rất để ý đứa bé này, bởi vì Nam Cung Diệu là dòng duy nhất, cho nên Nam Cung Vân muốn người của nhà họ Nam Cung thêm một chút nữa, hiện tại chính là một cơ hội tốt, Khang Hân mang thai, đây cũng là ý trời, như vậy lời nguyền của nhà họ Nam Cung có thể phá giải.

"Cha, con sẽ không cần đứa bé này, càng không muốn người phụ nữ này!" Nam Cung Diệu nói xong, cũng không quay đầu lại rời đi.

"Hỗn tiểu tử, con trở lại cho cha. . . . . ." Nam Cung Vân đuổi theo.

Mộ Hi khóc chạy đi, không ngờ đụng phải Nhạc Phàm ở đại sảnh.

"Vũ Hàn, cô sao vậy, sao lại khóc?" Nhạc Phàm lo lắng hỏi.

Mộ Hi không nói gì, chạy ra ngoài, lúc này trong lòng cô rất loạn, Nhạc Phàm đuổi theo, cứ như vậy, Nhạc Phàm mang theo Mộ Hi rời đi, hai người tới một quán cà phê yên tĩnh ngồi xuống.

Nhạc Phàm không nói câu nào, chỉ là yên lặng cùng cô, ánh mắt lộ ra đau lòng, người phụ nữ này tại sao đau lòng như vậy?


"Thật xin lỗi, để anh chê cười rồi." Mộ Hi ngẩng đầu lên, mắt khóc đến đỏ rồi.

"Tại sao khóc?" Nhạc Phàm thấy ánh mắt của Mộ Hi, đau lòng hỏi.

"Thật ra thì, chuyện xưa của tôi rất dài, tôi vốn là vợ của Nam Cung Diệu, bởi vì không thể nào tiếp nhận được anh ấy có phụ nữ, tôi mới có thể đụng vào xe của anh, sau đó tôi liền biến thành bộ dáng bây giờ!

Không ngờ, vài năm sau, anh ấy vẫn là bộ dáng này, người phụ nữ bên ngoài có đứa bé của anh ấy, tôi rất ngốc có phải không, lại còn khóc vì anh ấy!" Mộ Hi khổ sở nói.

"Diệu biết cô là phu nhân của anh ấy sao?" Nhạc Phàm hỏi.

"Tôi chưa bao giờ thừa nhận, nhưng anh ấy đã hoài nghi tôi là Mộ Hi."

"Cô tên là Mộ Hi?" Nhạc Phàm hỏi.

"Đúng, sợ rằng về sau không ai có thể nhớ cái tên này, bởi vì Mộ Hi đã không tồn tại?" Mộ Hi khổ sở nói.

"Tôi rất xin lỗi!" Nhạc Phàm khổ sở vì mình đã đụng cô bị thương.

"Cái này không liên quan tới anh, là tôi đụng vào xe của anh." Mộ Hi biết ngày đó là mình vượt đèn đỏ, căn bản không oán hận anh ấy.

"Về Mỹ đi, chúng ta cùng nhau." Nhạc Phàm biết hai năm qua Mộ Vũ Hàn vẫn luôn sống ở Mĩ, cho nên anh hi vọng Mộ Vũ Hàn có thể cùng anh rời khỏi.


"Cám ơn anh, nhưng bây giờ vẫn chưa được." Mộ Hi biết Khang Hân là một người phụ nữ xấu, cô không thể để Nam Cung Diệu cưới cô ta, người phụ nữ nham hiểm như vậy nếu như được như ý, Nam Nam làm sao bây giờ! Hàn Băng Tâm

"Nhạc Phàm, anh về nước là bởi vì đại sứ hình tượng lần này sao?" Mộ Hi hỏi, bởi vì hình tượng cô thiết kế nhân vật chính là lấy Nhạc Phàm làm nguyên mẫu thiết kế.

"Ừ, đúng vậy." Nhạc Phàm nhàn nhạt trả lời, thật ra thì, anh ta càng muốn gặp được cô, Mộ Vũ Hàn, người phụ nữ khiến anh ta thao thức.

"Thật xin lỗi, không có hỏi ý kiến của anh đã lấy anh làm nguyên mẫu thiết kế nhân vật." Mộ Hi nói xin lỗi.

"Tôi rất vui mừng, cũng rất vinh hạnh, bởi vì điều này nói rõ cô không có quên tôi." Thật ra thì, Nhạc Phàm thực sự nói thật, Mộ Hi vẽ anh ta, chứng tỏ ấn tượng của anh ta trong đầu cô khắc rất sâu, nếu không tại sao có thể vẽ được như vậy!

Chờ Nhạc Phàm đưa Mộ Hi khi về nhà, Nam Cung Diệu vẫn luôn ở trong nhà chờ cô trở lại, đương nhiên là ở phòng Mộ Hi thuê.

Nam Cung Diệu ở ban công ôm Lâm Lâm, anh nhìn thấy Mộ Hi được Nhạc Phàm đưa về, trong lòng chua chát, người phụ nữ đáng chết vậy mà đi tìm anh ta, khó trách gọi điện thoại cả ngày cũng không có người nhận?

Mộ Hi sau khi vào cửa, thấy Nam Cung Diệu ở chỗ này, trong lòng nhất thời buồn bực!

"Anh không phải là không ngủ cũng mộng du chứ? Nơi này là nhà tôi, tôi muốn nghỉ ngơi, mời anh trở về!" Mộ Hi nhàn nhạt nói, vẻ mặt không có thay đổi nhiều, bởi vì có con gái bảo bối ở đây, Nam Cung Diệu cũng hiểu, phòng trừ con gái, không thể dọa đến cô, cho nên nặn ra một nụ cười miễn cưỡng.

"Em là bà xã của anh, Lâm Lâm là của con gái của anh, các người ở đâu? Dĩ nhiên anh liền ở đó!" Nam Cung Diệu cũng nhàn nhạt nói, vốn định Mộ Hi về an ủi cô thật tốt, bởi vì hôm nay cô bị oan ức, nhưng không ngờ cô lại có thể ở một chỗ với Nhạc Phàm, mới vừa rồi lúc xuống xe người phụ nữ đáng chết giống như rất vui vẻ!

". . . . . ." Mộ Hi im lặng, nếu Lâm Lâm không có ở đây, cô sẽ nói, con của anh ở đâu anh đang ở đó ư? Vậy đứa nhỏ trong bụng Khang Hân làm thế nào? Thế nhưng vài lời không thể để Lâm Lâm biết, dạy hư con trẻ, cho nên Mộ Hi nhịn!


Nam Cung Diệu thấy Mộ Hi trở lại, trong lòng yên tâm, vì vậy mở máy tính ra bắt đầu làm việc, Mộ Hi mệt mỏi đi tắm một chút đi rồi ngủ, nhưng hôm nay cô phải ngủ cùng Lâm Lâm, bởi vì xem ra, hôm nay Nam Cung Diệu sẽ không về nhà, cho nên cũng không phí sức đuổi anh rời khỏi!

"Mẹ, mẹ làm sao vậy?" Lâm Lâm thấy Mộ Hi choàng đầu đi vào, không hiểu hỏi.

"Bảo bối, hôm nay mẹ ngủ chung với con có được không?" Mộ Hi lấy lòng hỏi, bởi vì Lâm Lâm vẫn cự tuyệt ngủ chung với cô, bởi vì tư thế ngủ của cô, Lâm Lâm rất bất đắc dĩ, có một lần Lâm Lâm ngủ chung với mẹ, tỉnh lại phát hiện mình nằm trên mặt đất, làm hại bị cảm phải chích mấy ngày liên tiếp, thấy mẹ muốn ngủ chung với cô bé, Lâm Lâm sợ hãi kháng nghị, cô bé sợ nhất là chích, nên muốn ngủ với cô bé, không được.

"Không được, mẹ có giường tại sao ngủ chung muốn với Lâm Lâm?" Lâm Lâm hoang mang hỏi.

"A, cái đó cha con không phải chưa đi sao? Cho nên chúng ta có chút chật, không phải vóc dáng con nhỏ sao? Làm ơn đi!" Mộ Hi vô tội nói.

"Không được, mẹ khi dễ người ta, mẹ ngủ ở chỗ này, Lâm Lâm sẽ cảm, cho nên tuyệt đối không được." Lâm Lâm không để ý tới Mộ Hi, nằm xuống chuẩn bị đi ngủ.

Mộ Hi bất đắc dĩ ra ngoài, trong miệng còn oán giận.

"Nhóc con, nhẫn tâm như vậy, lại có thể đẩy mẹ ruột của mình ra! Uổng công cho con uống nhiều sữa như vậy!" Mộ Hi oán trách Lâm Lâm trở về phòng mình.

Nam Cung Diệu ở phòng khách thấy Mộ Hi choàng đầu, mặc áo ngủ trắng lười biếng trở về phòng ngủ.

Lâm Lâm xác định mẹ trở về phòng, cầm điện thoại di động gọi cho Nam Nam.

"Anh, nhiệm vụ hoàn thành, mẹ bị em đuổi ra ngoài, hiện tại phải ở cùng một phòng với cha." Lâm Lâm bập bé nói.

"Rất tốt, tiếp tục quan sát, anh trai sẽ mua thức ăn ngon cho em." Nam Nam nói, Hừ! Mẹ mang em gái đi, cha không có lương tâm cũng đi theo, chỉ là không sao cả, ai bảo cậu là nam tử hán đại trượng phu, cho nên muốn người một nhà vĩnh viễn hạnh phúc, chỉ có thể hy sinh một chút, dù sao mỗi ngày em gái cũng sẽ gọi điện thoại nói chuyện với cậu.


Mộ Hi nằm ở trên giường chỉ chốc lát sau liền ngủ say.

"Cô, là cô?" Mộ Hi thấy cô gái giống mình như đúc lại xuất hiện lần nữa, nhưng thật ra là cô dùng khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy.

"Cô đi xem ông nội một chút, cô đi xem ông nội một chút. . . . . . . . ." Cô gái vẫn luôn nói một câu, cuối cùng còn nói cho Mộ Hi một địa chỉ, Mộ Hi chợt mở mắt ra, nhìn chung quanh một chút, không có ai, chẳng lẽ vừa rồi là nằm mơ? Mình có thể nhớ rõ địa chỉ đó.

Mộ Hi kinh hoảng chạy đi, thấy Nam Cung Diệu vẫn còn làm việc, biết đây tuyệt đối là mơ, cô gái đáng thương đó nhi lại báo mộng cho cô, xem ra thật sự có ông nội, nên Mộ Hi chuẩn bị ngày mai cầm địa chỉ đi tìm một chút.

Nam Cung Diệu làm việc đến rất khuya mới ngủ, kết quả sáng sớm không nhìn thấy Mộ Hi, cái người lười này sao hôm nay dậy sớm như vậy? Chẳng lẽ là chạy trốn, anh cuống quít đứng dậy, chạy sang phòng Lâm Lâm, xem con bé còn ở đó hay không, lòng rốt cuộc buông xuống.

Bởi vì Lâm Lâm ngủ vù vù trên giường, xem ra người phụ nữ này là đi ra ngoài, vừa định quay đầu lại, lại phát hiện trên cửa có một tờ giấy nhớ:

Nam Cung Diệu tiên sinh, anh không thể ở chỗ này ngu ngốc ở không, hôm nay đứa bé cầu xin anh, coi như là tiền thuê phòng, tôi rất bận, cảm ơn.

"Người phụ nữ đáng chết, nhắn cũng mắng chửi người." Nam Cung Diệu vừa nhìn Mộ Hi cố ý viết ăn không ở không thành ngu ngốc ở không!

Thật ra thì, sáng sớm Mộ Hi phải đi tìm ông nội, chính là ông nội cô gái báo mộngcho cô.

Dựa vào địa chỉ, Mộ Hi hỏi rất nhiều nơi mới tìm được chỗ đó, nơi này không phải rất giàu có, nhưng khi cô đi đến nhà của ông nội đó, Mộ Hi ngây dại.

Chung quanh đều là nhà cửa bình bình thường thường, nhưng địa chỉ cô bé kia cung cấp, chính là chỗ này không sai, tại sao đây là một tòa nhà ba tầng, ở chỗ này lại có một tòa nhà cao cấp như vậy? Thật là thật bất ngờ!

Mộ Hi có chút do dự, rốt cuộc có nên đi vào không?

Cắn răng một cái, vẫn là đi vào đi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui