Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc

Editor: Tuladen

Cứ như vậy, Hàng Thiên Vũ với Nam Cung Nhiên lần đầu tiên kết hợp lại là ở quán bar, hơn nữa là liên tiếp muốn rất nhiều lần, Nam Cung Nhiên ngoan ngoãn ghé vào trong lòng Hàng Thiên Vũ.

"Nhiên Nhiên, chúng ta đính hôn có được không?" Hàng Thiên Vũ là phát ra từ nội tâm, có lẽ thử tiếp nhận một tình yêu khác, sẽ quên tình yêu cũ trước kia!

"Anh nghiêm túc?" Nam Cung Nhiên hỏi.

"Đứa ngốc, chẳng lẽ em còn muốn đính hôn với người khác?"

"Nhưng, trong lòng anh không phải còn có cô ấy?"Nam Cung Nhiên nói.

"Anh sẽ học quên cô ấy, đến khi đó em sẽ người phụ nữ trong lòng anh." Hàng Thiên Vũ nói.

"Thật."Nam Cung Nhiên vui vẻ hỏi.

"Tin tưởng anh." Hàng Thiên Vũ dịu dàng nói, đúng vậy, anh nghiêm túc, mặc dù là đã từng yêu, nhưng, đã là qua khứ, mèo hoang edit Mộ Hi không thuộc về anh, cũng không có thể là của anh, anh nên tiếp nhận một tình yêu khác, cuộc sống của mình như vậy mới sẽ không tiếc nuối.

****

Nước Mĩ.

Mộ Hi với Nam Cung diệu ở trong khách sạn ôm nhau ngủ.

"Đinh Linh Linh..." Điện thoại di động của Nam Cung Diệu vang lên.


"Alo..." Nam Cung Diệu ngủ mơ mơ màng màng nhận nghe.

"Alo, con trai, con chừng nào thì trở về?" Nam Cung Vân nói.

"Ba, có chuyện gì sao? Đã trễ thế này lại còn gọi điện thoại đến!" Nam Cung Diệu oán giận nói.

"Tiểu tử thôi, trễ cái gì? Bây giờ đã là buổi sáng." Nam Cung Vân nói.

"Không sai chỗ của bà là buổi sáng, nhưng ở chỗ của con là buổi tối!"

"A, con trai, đúng vậy, bây giờ con ở Mĩ, bên kia địa cầu, có chênh lệch thời gian."

"Ba, không có việc gì, con cúp máy." Nam Cung Diệu lười biếng nói.

"Con trai, có phải con tìm thấy Mộ Hi rồi hả? Vì sao Lâm Lâm ở nhà? Chuyện lớn như vậy, vì sao không nói cho ba biết?" Nam Cung Vân đến biệt thự Nam Cung, nhìn thấy Nam Nam cùng với Lâm Lâm đang chơi đùa, ông liếc mắt một cái thì nhận ra Lâm Lâm là con của Mộ Hi, cho nên mới khẩn cấp gọi điện thoại cho Nam Cung Diệu.

Nam Cung Diệu nghe thấy ông cụ hỏi một đống vấn đề lớn, không muốn trả lời, vì thế, lấy tay chọc chọc Mộ Hi, đưa điện thoại cho cô, ý bảo để cô nghe điện thoại.

Đương nhiên, Mộ Hi cũng ngủ mơ mơ màng màng, mơ hồ của cô cũng không phải là lơ mơ, vừa nói điện thoại, vừa nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.

"Bảo bối, có chuyện gì sao? Buồn ngủ quá ...!" Mộ Hi đô nói một câu, một chân vẫn đặt ở trên người Nam Cung Diệu.

"..." Nam Cung Vân cả kinh, rõ ràng vừa rồi nói chuyện vớithằng nhóc thúi, thế nào nháy mắt liền biến thành phụ nữ, còn gọi ông là bảo bối, đây là lão bảo bối mà?

"Đứa trẻ xấu xa, nói chuyện? Nếu không mẹ muốn cúp máy!" Mộ Hi thật sự là ngủ, từ đầu đến cuối vẫn không có mở mắt, Nam Cung Diệu mới vừa nghe Mộ Hi nói, vốn tính tiếp tục ngủ, nhưng nghe thấy Mộ Hi gọi bảo bối, thì mở mắt ra, nhìn Mộ Hi, ai ngờ Mộ Hi vẫn nhắm mắt lại, lại vẫn vừa ngủ vừa nói điện thoại.


"Vì sao không nói lời nào? Có phải làm chuyện có lỗi không, sợ bị đánh pp?" Mộ Hi tiếp tục nói.

"Được rồi, về nhà dọn dẹp con, mẹ muốn cúp máy, buồn ngủ quá...!" Mộ Hi cúp điện thoại, một tay ném điện thoại di động qua một bên, một tay tiếp tục gối lên bả vai Nam Cung Diệu ngủ.

"Em cúp rồi?" Nam Cung Diệu giật mình hỏi.

"Ừ, không nói lời nào, em liền cúp, nhất định là lại làm chuyện có lỗi rồi!"

"Nha?" Nam Cung Diệu nhìn dáng vẻ Mộ Hi buồn ngủ cũng không có nói gì, nghĩ lại bây giờ ba nhất định trợn tròn mắt há mồm!

Quả nhiên, Nam Cung Vân nhìn điện thoại không nói, lộn xộn cái gì? Còn dám nói cái gì đại pp, người tuổi trẻ bây giờ thật ghê gớm!Truyện được edit miễn phí tại diendan.com

Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi giống như người không có việc gì, dứt khoát cái gì cũng không nói, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ, bởi vì ngày hôm sau sẽ bề bộn nhiều việc, bây giờ nếu đến đây, thì có một chút nghiệp vụ bên này cần điều tra một chút.

Ngày hôm sau, Nam Cung Diệu không muốn xa Mộ Hi, vì thế sáng sớm kéocô tới, nói là vì công việc, Mộ Hi tất phải đi theo, thật ra, Nam Cung Diệu lo lắng Nhạc Phàm tìm cô, bởi vì bọn họ đều ở Mĩ, vì lý do an toàn vẫn nên mang theo bên người cho an toàn!

Kết quả ngày này, mấy người ngồi xe chạy đến, chi nhánh công ty bên này đều thị sát một cái.

Cuối cùng, một chi nhánh công ty vì mấy người bọn họ chọn một nhà hàng ăn cơm không tệ.

Mộ Hi đã sớm đói bụng, mặc dù cái gì cũng không làm, nhưng chạy tới chạy lui, ăn những thức ăn kia đã sớm tiêu hóa hết.

Sau bữa cơm chiều, Nam Cung Diệu thấy Lãnh Đông ngáp một cái, biết hắn mấy ngày nay rất mệt, ban ngày làm việc, buổi tối lại còn để cho hắn đi điều tra chuyện giữa Mộ Hi và Nhạc Phàm có phát sinh gì không? Hễ là chuyện về Mộ Vũ Hàn tất cả Nam Cung Diệu đều phải biết, cho nên Lãnh Đông bề bộn nhiều việc, vẫn chưa được ngủ ngon.


"Lãnh Đông, cậu về khách sạn nghỉ ngơi trước đi, ở đây cũng không có chuyện gì bận rộn nữa."

"Diệu tổng, tôi không sao, vẫn có thể kiên trì." Lãnh Đông làm một vẻ mặt rất có tinh thần nói.

"Trở về đi." Nam Cung Diệu đứng dậy vỗ vỗ bả vai Lãnh Đông, thật ra đối với người bên ngoài mà nói bọn họ là quan hệ cấp trên cấp dưới, bọn họ hợp tác ăn ý nhiều năm như vậy, cũng đã sớm là bạn bè hoặc là anh em.

Nam Cung Diệu không thể bởi vì chuyện riêng của mình, mà làm cho trợ lý đắc lực của anh mệt mỏi.

"A..., được, tôi đi về trước, tôi gọi xe trở về, để tài xế ở lại chờ anh với Mộ tiểu thư." Lãnh Đông nói.

"Ba người đều trở về đi, tài xế gần đây lái xe rất nhiều, cũng rất vất vả, cũng trở về nghỉ ngơi đi." Mặc dù tài xế không phải chức vụ quan trọng, nhưng làm việc mệt nhọc rất nguy hiểm, cho nên Nam Cung Diệu ra lệnh cho bọn họ đều trở về.

Vì thế, Lãnh Đông cùng ba người lên tiếng chào hỏi với Nam Cung Diệu xong thì đi.

Mộ Hi nhìn thấy bọn họ rời đi, quay lại hỏi Nam Cung Diệu.

"Bọn họ đi làm sao?" Mộ Hi chớp chớp mắt nói.

"Trở về đi ngủ." Nam Cung Diệu nhàn nhạt nói.

"Đi ngủ? Tốt như vậy sao?" Mộ Hi vừa nghe không cần ngốc nhàm chán ở chỗ này nữa, còn có thể trở về đi ngủ, lúc ấy gương mặt nhỏ nhắn liền vui mừng.

"Tốt lắm, em cũng đi trở về, vừa vặn đi cùng mấy người Lãnh Đông." Mộ Hi nói xong liền đuổi theo mấy người Lãnh Đông.

"Đứng lại." Nam Cung Diệu thấy cô vội vả trở về như vậy, trong lòng rất khó chịu.

"Làm gì?" Mộ Hi không kiên nhẫn nói, bởi vì không nắm chắc, mọi người sẽ đi mất.

"Em muốn trở về thì chờ anh cùng đi, đến khi buổi gặp gỡ kết thúc."


"Vì sao? Mấy người Lãnh Đông đều có thể rút lui, vì sao em không được?" Mộ Hi không vui hỏi.

"Bởi vì Lãnh Đông đã mấy ngày không có được ngủ ngon rồi." Nam Cung Điệu lạnh lùng trả lời, không hiểu người phụ nữ trước mắt không muốn ở cùng anh, luôn luôn nghĩ muốn rời đi.

"Người ta cũng mệt chết đi! Cũng cần nghỉ ngơi!" Mộ Hi bất mãn nói.

"Hả?"

"Được rồi được rồi, em thừa nhận mấy ngày nay em ngủ rất ngon, nhưng anh cũng không thể dùng loại ánh mắt này nhìn em chứ!"

"Không muốn anh nhìn em như vậy, thì em hãy ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh anh như cô gái nhỏ nhà nông." Nam Cung Diệu thật sự nói.

Mộ Hi bất đắc dĩ đi trở lại chỗ cũ, cầm lấy một đĩa đựng trái cây, gắp mấy hoa quả thích ăn, ngồi vào một bên, một bộ chờ anh xong việc.

Rốt cục, không bao lâu sau, Nam Cung Diệu đi tới.

"Cô gái, anh mệt mỏi, trở về đi." Nam Cung Diệu lôi kéo Mộ Hi đi ra ngoài.

Mới vừa đi đến cửa.

"A - -" Mộ Hi kêu đau, bởi vì đi giầy cao, hơn nữa Nam Cung Diệu đi có chút nhanh, cho nên Mộ Hi không ngờ bị trẹo chân rồi.

"Làm sao vậy?"

"Chân của em..." Hay tay Mộ Hi che cổ chân, mồ hôi to chừng hạt đậu rơi xuống.

Tim Nam Cung Diệu chợt co rút một cái, hít một hơi khí lạnh, dáng vẻ Mộ Hi đau đớn, giống như một con dao từng phát từng phát cắt ở trong lòng Nam Cung Diệu, không nói hai lời, ôm ngang người Mộ Hi đi ra ngoài, vừa đi vừa tìm xem có bệnh viện hoặc là phòng khám bệnh hay không.

"Thưa ông, chân vợ ngài không có chuyện, chỉ đơn giản bị sái, nghỉ ngơi hai ngày sẽ tốt." Trong phòng cấp cứu vẻ mặt bác sĩ mặc áo dài trắng đau khổ giải thích người đàn ông đẹp trai thái quá này, về phần tại sao vẻ mặt đau khổ, bởi vì vị bác sỹ này đã giải thích n thứ với anh, bác sỹ thật sự không hiểu, chẳng qua là sái chân một cái, nhưng vẻ mặt người nhà vị này lại như vợ mắc nhiều bệnh!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui