Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc

Bởi vì Mộ Hi không đi đường lớn, cho nên người Âu Dương Hàn phái tới còn chưa đuổi theo, thủ hạ anh ta luôn luôn tìm kiếm tất cả đường lớn.

Mộ Hi đi từ ban ngày cho tới khi trời dần dần tối, rất may phía trước chính là trấn nhỏ.

Nam Cung Diệu dưới sự chỉ huy của con trai, đã lái xe cả ngày nay, mà hai người cũng không có đi chơi.

"Con trai, trời sắp tối rồi, chúng ta tìm chỗ ở lại đi?" Nam Cung Diệu bị con trai chỉ huy đi vào một cái trấn nhỏ hết sức hẻo lánh, xem ra ở đây cũng không giàu có, con đường hết sức chật hẹp, kiến trúc thì rất cũ kỹ.

"Quẹo bên phải." Nam Nam nói tiếp, Nam Cung Diệu có chút hối hận không nên nghe lời con trai, kết quả chạy đến tận đây, nhưng khi nhìn bộ dáng nghiêm túc của nó, anh lại không đành lòng nói nó, chẳng lẽ vì nhớ Mộ Hi mà đầu óc bị kích động?

"Cha, nhanh lên, mau quẹo phải." Nam Nam cúi đầu, nhìn xem cái gì như máy chơi game, chẳng lẽ đây là cái máy theo dõi lần trước, bởi vì lần trước Mộ Hi mất tích, có thể tìm được cô, nhưng mà, lúc này Mộ Hi không có ở đây, định đi nơi nào tìm chứ! Không chỉ con trai muốn tìm Mộ Hi trở về, anh càng muốn Mộ Hi trở lại bên cạnh anh, nhưng mà, người chết không thể sống lại!

Nam Cung Diệu nghe theo Nam Nam quẹo phải, đường càng ngày càng không dễ đi.

"Cha, ngừng xe." Nam Nam ra lệnh cho Nam Cung Diệu ngừng xe, bởi vì tín hiệu rất gần.

"Con trai, con muốn làm gì? Cha phải nói chuyện với con một chút." Nam Cung Diệu nhìn thấy Nam Nam bắt đầu đeo ba lô của mình lên lưng, chuẩn bị xuống xe, đã trễ thế này, trời đã rất tối, nó đang muốn làm gì?

"Cha, đi theo Nam Nam tìm mẹ, nhanh lên, người đàn ông ngốc." Nam Nam không có kiên nhẫn nói, người đàn ông ngốc trong miệng nó chính là ông trùm liên tục ngồi vững đứng đầu trong giới thương nghiệp!

"Con trai, cha phải nói chuyện với con một chút." Nam Cung Diệu nghĩ không thể để cho con trai sống trong ảo tưởng, nhất định phải khiến nó tỉnh lại.

"Người đàn ông ngốc, nhanh xuống xe." Nam Nam thúc giục nói, vẻ mặt không còn kiên nhẫn, mà bản thân đã đeo ba lô nhỏ đi về phía trước, trong tay bất chợt nhìn xem số liệu.

"Con trai, kỳ thật con, mẹ con ..." Nam Cung Diệu rất khổ sở, anh muốn nói cho Nam Nam, Mộ Hi đã không còn ở đây, nhưng mà, bị con trai đánh gãy lời nói.

"Cha, đi mau." Nam Nam phát hiện tín hiệu càng ngày càng mạnh, Nam Cung Diệu vội vàng không biết làm sao đành phải đi theo.

Sau khi Mộ Hi đi vào trong trấn nhỏ này, tìm một chỗ an toàn nghỉ ngơi, cô thật sự rất mệt, cũng rất đói bụng, trên người cũng không có một phân tiền, đứa nhỏ trong bụng còn phải ăn cơm, làm sao bây giờ? Cả ngày không ăn cái gì, còn đi đường xa, gần như đã dụng toàn lực đi lới cái trấn nhỏ này.

Mộ Hi vừa lạnh vừa đói, đành phải đứng lên, kéo lê thân thể mệt mỏi tới trước cửa hàng bánh bao, đi vào cừa hàng, nhìn bánh bao nóng hổi, thật muốn ăn một cái, nhưng lại không có tiền.


Cô khoa tay múa chân nói, tôi có thể giúp ông làm việc, lau bàn, rửa chén, ông có thể cho tôi vài cái bánh bao ăn không?

Giống như ông chủ cửa hàng bánh bao hiểu ý Mộ Hi, thấy cô lớn bụng, toàn thân hết sức chật vật, đầu tóc rối bời, trong lòng hết sức đồng tình, hơn nữa còn là người câm, vì vậy đưa cho Mộ Hi năm cái bánh bao, ý bảo đi đi, đừng ở chỗ này làm trễ việc buôn bán!

Mộ Hi cảm động cúi người chào, ôm bánh bao đi tới một nơi tối đen, cô lo lắng người của Âu Dương Hàn sẽ tìm được cô, cho nên liên tục trốn ở trong chỗ tối thui, lo lắng người khác thấy rõ mặt cô, vì vậy, Mộ Hi làm mặt rất bẩn, chỉ cần có thể về nhà, trở về xin cơm cũng đáng.

Mộ Hi đang ăn bánh bao như hổ đói, cảm thấy có người đến gần, cô lặng lẽ di chuyển, người nọ lại vẫn đi tới, không tốt, nhất định là người của Âu Dương Hàn đuổi tới, Mộ Hi ôm bánh bao ẩn núp khắp nơi, vì ở trong góc quá tối, Mộ Hi không thấy rõ lắm, súyt nữa đụng cả vào tường.

Chuẩn xác mà nói là tường người, người này hết sức khôi ngô cao lớn, ngăn cản phía trước Mộ Hi, chiếu đèn sáng vào phía cô, cô sợ hãi nhìn ánh sáng, mặc dù kẻ địch ở trong tối, cô ở ngoài sáng, nhưng mà nếu bị bắt được, liền cam chịu đi!
di!end*anleq!uyd*on-Mèo Hoang
Mộ Hi bị ánh chiếu sáng cái gì cũng không thấy được, hai tay nắm chặt bánh bao.

Nam Cung Diệu cảm thấy đụng phải thứ gì, vì vậy mở đèn lên nhìn, thì ra là một người phụ nữ lang thang, giống như cô ta rất đói bụng, bởi vì cô ta ôm chặt bánh bao, hơn nữa người phụ nữ này lại còn có thai, thật sự đứa nhỏ trong bụng đáng thương!

Mộ Hi cảm thấy đối phương không có tiến lên, vì vậy, cô ôm bánh bao di chuyển, Mộ Hi đang muốn chạy trốn, thật vất vả đi ra, chì cần có chút cơ hội là trốn. Thật tốt quá, người kia không có đuổi theo, Mộ Hi hốt hoảng chạy trốn.

Kỳ thật, Nam Cung Diệu định tới đây tiểu tiện, không cẩn thận đụng phải Mộ Hi, bây giờ Mộ Hi mang thai, căn bản anh cũng không có nhận ra, với lại, trên mặt Mộ Hi bôi chát toàn bụi, căn bản không thể thấy rõ bộ dạng thế nào.

"Cha,xong chưa?" Nam Nam hiếu kỳ, trong máy theo dõi hiển thị đúng là chỗ này, vì sao không có ai? Bây giờ máy theo dõi lại chuyển động, Nam Nam có chút nóng nảy, cho nên thúc giục Nam Cung Diệu nhanh lên.

"Ờ, tới đây." Nam Cung Diệu tiểu tiện xong, liền rời khỏi chỗ đó, kỳ thật, vừa rồi, chỉ cần Nam Cung Diệu nói chuyện, Mộ Hi sẽ biết là anh, nhưng mà ma xui quỷ khiến hết lần này tới lần khác, Mộ Hi cũng không nhìn thấy mặt anh, anh cũng không thấy rõ mặt Mộ Hi, vả lại Mộ Hi mặc đồ đàn ông, cộng thêm cái bụng bự, căn bản hoàn toàn không giống Mộ Hi trước đây!

"Vì sao chưa thấy?" Nam Nam hết sức thất vọng, đuổi theo một ngày, ngay lúc tìm đến chỗ này, ở đây lại không có ai, ở đây tối như vậy, tại sao mẹ lại ở đây?

"Nam Nam, chúng ta đi thuê trọ được không?" Nam Cung Diệu hỏi con trai.

"Ừm." Nam Nam thất vọng gật đầu, được Nam Cung Diệu ôm vào trong xe, lúc này di động của Nam Cung Diệu vang lên, vừa thấy số xa lạ, không có sốt ruột nhận.

Kỳ thật, cú điện thoại này là Mộ Hi nhờ người đi đường gọi hộ, Nam Cung Diệu không có nhận, Mộ Hi lại gọi lại.


"Cha, đưa điện thoại cho con, có lẽ là mẹ?" Nam Nam nói xong, đưa tay nhận lấy điên thoại của Nam Cung Diệu.

"Alo? Xin hỏi là Mộ Hi sao?" Nam Nam như người lớn nói, Nam Cung Diệu ở bên khổ sở không nói ra lời, con trai kêu tên Mộ Hi dịu dàng như thế, thật làm cho lòng người đau đớn!

Mộ Hi nghe được giọng của Nam Nam, cô giống như phát điên há mồm muốn gọi con trai, nhưng không có một chút tiếng, vì vậy, cô nhẹ nhàng dùng tay gõ lên điện thoại di động, đây là lúc Mộ Hi không có chuyện gì làm sẽ chơi cùng con trai.

Mộ Hi hy vọng con trai có thể nghe hiểu?

Quả nhiên Nam Nam thông minh, cái nhịp này chỉ có Mộ Hi biết.

"Mẹ, là mẹ sao? Mẹ, là mẹ sao? Nam Nam rất nhớ mẹ... Nam Nam rất nhớ mẹ..." Năm tháng nay, Nam Nam chưa bao giờ khóc, lúc này vì số điện thoại xa lạ, Nam Nam lại khóc, khóc rất đau lòng, khiến Nam Cung Diệu đoạt lại điện thoại.

"Cô là ai? Vì sao giả mạo vợ tôi?" Nam Cung Diệu đã tự mình nhìn Mộ Hi hạ táng, anh hoài nghi Mộ Hi bị người làm hại, nhưng không có hoài nghi thi thể kia không phải Mộ Hi.

Mộ Hi không biết làm sao, giao điện thoại cho người tốt, hy vọng người đó giúp nói một chút.

"Alo, đây là một người phụ nữ có thai nhờ tôi nói cho anh biết, cô ấy ở ××× trong trấn nhỏ, hy vọng anh có thể tới đón cô ấy."

"Mau cho người phụ nữ có thai nghe điện thoại." Nam Cung Diệu bắt đầu hoài nghi điện thoại ban ngày không phải gọi nhầm.

Mộ Hi khoát tay, chỉ chỉ miệng.

"Vị tiên sinh này, cô ấy là người câm, sẽ không nói chuyện."

Nam Cung Diệu nghĩ thầm: Không thể lại khéo như vậy, lại là người phụ nữ có thai, còn là người câm.

"Nói vị trí cụ thể cho tôi biết, tôi lập tức tới đó, tôi cũng đang ở trong trấn này." Nam Cung Diệu hỏi.Truyện được edit duy nhất tại diendan.com

Sau khi người đàn ông nói địa chỉ cho Nam Cung Diệu, cúp điện thoại, ôm lấy Nam Nam chạy về phía trước.


Nhưng mà khi anh đuổi tới đó, chi còn lại hai cái bánh bao ăn dở, không có bất kỳ người nào.

Nam Cung Diệu tìm xem khắn nơi không có người nào!

"Con trai, con nói cho cha vì sao vừa rồi lại khóc?" Nam Cung Diệu rất nghiêm túc hỏi.

"Mặc dù người đó không nói chuyện, nhưng mà Nam Nam biết rõ đó chính là mẹ." Nam Nam nghĩ đến điện thoại vừa rồi có chút đau lòng khóc.

"Nói cho cha vì sao người gọi điện thoại là mẹ?" Nam Cung Diệu ngồi xổm xuống nắm bả vai Nam Nam hỏi.

"Bởi vì mẹ chơi trò chơi ở trong điện thoại chỉ có Nam Nam biết." Nam Nam khóc nói.

"Nhưng mà, rõ ràng mẹ con đã..." Nam Cung Diệu khó hiểu.

"Người đàn ông ngốc, mẹ còn sống, con biết rõ, bởi vì..." Nam Nam thấy Nam Cung Diệu không tin rất vội.

"Bởi vì sao?" Nam Cung Diệu tiếp tục hỏi.

"Bởi vì trên người mẹ có vòng tay bình an Nam Nam đưa." Nam Nam trả lời làm cho Nam Cung Diệu hết sức thất vọng, đứa trẻ quá nhớ Mộ Hi cho nên mới nghĩ như vậy, làm sao một cái vòng tay bình an có thể cứu một người chứ!

"Nam Nam, chúng ta đi thôi!" Nam Cung Diệu vô lực nói, mất đi Mộ Hi anh cũng khó khăn, nhưng mà vẫn phải đối mặt!

"Con không đi, con muốn mẹ, mẹ ở chỗ này, con biết rõ, con biết rõ." Nam Nam khóc nói.

"Làm sao con biết? Con biết cái gì?" Nam Cung Diệu gầm nhẹ, tâm tình của anh lúc này rất kém, bởi vì quá nhớ Mộ Hi, quá nhớ được ôm cô, hôn cô, nhưng mà những thứ này đều khó làm được!

"Người đàn ông ngốc, con nói cho cha biết, cha muốn đi thì tự mình đi, con sẽ ở lại, tìm được mẹ." Nam Nam cầm lấy máy theo dõi, chuẩn bị đi.

"Đứng lại, cất cái đồ chơi đó của con đi, lần trước tìm được mẹ con là vì mẹ con vẫn còn, lúc này không thể tìm được nữa đâu!" Nam Cung Diệu đau khổ nói.

"Mẹ đang ở gần đây, con biết rõ, bởi vì mẹ đeo bùa bình an của Nam Nam, bên trong có một thiết bị truy tìm nhỏ." Đến bây giờ Nam Nam không nói không được, nếu không Nam Cung Diệu ngu ngốc này lại bắt nó trở về!

"Con nói cái gì? Vì sao không nói sớm?" Nam Cung Diệu xách Nam Nam lên hỏi.

"Nói cha tin sao?" Nam Nam hết sức vô tội nói.


"Được, cha tin tưởng con, chúng ta đi thôi." Nam Cung Diệu nghĩ, chỉ cần là có liên quan tới Mộ Hi nhất định phải điều tra.

Hai cha con lại bắt đầu đi quanh cái trấn nhỏ.Truyện được edit duy nhất tại diendan.com

Kỳ thật, mới vừa rồi, lúc Mộ Hi gọi điện thoại cho Nam Cung Diệu, chợt phát hiện cách đó không xa có đèn xe, cô lo lắng là Âu Dương Hàn, cho nên vội vàng chạy trốn, bánh bao cũng rớt, chưa kịp nhặt lên.

Sau khi quan sát bốn phía, phát hiện không có nguy hiểm, cô lại nhớ tới chỗ vừa rồi gọi điện thoại, chỗ đó không có ai, cô liền lặng lẽ trốn đến một đống rơm trong góc tối, dùng cỏ đắp lên mình, nên không dễ dàng bị người ta phát hiện, mà bởi vì quá mệt mỏi nên từ từ ngủ mất, ban đêm rất lạnh, ở trong đống cỏ còn có thể ấm áp chút.

Trời đã rất trễ, trên đường gần như là không có một ai, Nam Cung Diệu vẫn cùng Nam Nam đi theo tín hiệu, bởi vì chưa quen thuộc đường, vòng tới vòng lui, lại vòng tới vừa chỗ người đàn ông kia vừa nói, nhưng không có ai? Sau khi hai cha con xác định ở đây, cầm lấy đèn pin tìm, hai người căn cứ phương hướng tín hiệu chỉ, đi tới bên cạnh đống rơm, quả nhiên ở đây có một người nằm, không tìm cẩn thận thật đúng là khó để nhìn thấy có người nằm ngủ ở đây.

Chỉ thấy toàn thân cô đắp cỏ, nhìn trên quần áo, hình như của đàn ông, mà mặt cô cũng bị giấu kín.

Nam Cung Diệu nhẹ nhàng đưa tay đẩy cỏ ra, vì sao trên người người này lại có vòng tay của Mộ Hi, anhnhất định phải làm rõ ràng.

Mộ Hi đột nhiên bừng tỉnh, nhìn thấy hai người trước mặt, không dám tin vào hai mắt của mình, dụi mắt, ông trời ơi, không cần chơi đùa kiểu này, lại là nằm mơ sao? Bao nhiêu lần nằm mơ nhìn thấy hai người quan trọng ở trong sinh mệnh cô, nhưng mà tỉnh lại thì chỉ vô ích!

Bất lực nhìn người đàn ông trước mặt, hôm nay cô mệt quá, không nên đùa cô kiểu này, cô không tiếp thu được! Cô lại khóc lớn!

Nhưng mà vừa nghĩ, nếu đã không thấy được, trông thấy trong mộng cũng tốt, Mộ Hi đụng ngã Nam Cung Diệu, nức nở trong lòng, bởi vì cô đã mất tiếng, cho nên khóc không ra tiếng, chỉ có thân thể run rẩy rơi nước mắt.

"Mẹ, mẹ, mẹ." Nam Nam kêu to, nó đã sớm nhìn thấy vòng tay của Mộ Hi, mặc dù người phụ nữ này không giống Mộ Hi, nhưng mà vì sao cô ấy lại đi úp sấp ở trong lòng cha khóc.

Bởi vì Mộ Hi suy yếu, lại đi quá lâu, cộng thêm nhìn thấy người thân kích động, té xỉu ở trong lòng Nam Cung Diệu.

Nam Cung Diệu đặt cô nằm ngang xuống đất, vén tóc dính trên mặt cô ra, lau bụi trên mặt cô đi, gương mặt này, gương mặt khó có thể tin này, giống Mô Hi như đúc, chẳng lẽ là cô không chết, vậy, vậy cái thi thể kia là ai?

Nam Cung Diệu ôm lấy Mộ Hi vào trong ngực, đau lòng trào nước mắt, nếu như không phải là người đàn ông kiên cường, có thể khi anh nhìn thấy Mộ Hi khóc lớn, nhưng mà, anh là một người đàn ông, cho nên cảm tình chỉ có đè nén!

"Người đàn ông ngốc, mau dẫn mẹ đi, chúng ta mau rời khỏi đây thôi." Lời Nam Nam nhắc nhở Nam Cung Diệu, anh ôm lấy Mộ Hi đi vào trong xe, đây là Mộ Hi của anh, mặc dù thân thể này mang thai, nhưng mà cái loại cảm giác này không sai được.

Trở vào trong xe, Nam Cung Diệu nhẹ nhàng đặt Mộ Hi nằm xuống, Nam Nam ở bên ôm Mộ Hi, sau đó anh lái xe rời đi.

Trả lời nội thành, Nam Cung Diệu trực tiếp đưa Mộ Hi đi tới bệnh viện, trải qua kiểm tra cẩn thận, Mộ Hi vì suy yếu mà ngất đi, hơn nữa cô đã có thai năm tháng.di!end*anleq!uyd*on-Mèo Hoang

Nam Cung Diệu tính toán, Mộ Hi đã rời khỏi bọn họ bốn tháng, vậy lúc Mộ Hi rời đi, đã có thai, Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi nhíu chặt mày trên giường mà đau lòng, những ngày này, nhất định cô ăn cực khổ, nhớ tới anh nhìn cái người ở trong ngõ tối, ôm bánh bao, Nam Cung Diệu đánh cho mình hai cái tát, chính mình nên đánh, Mộ Hi ở trước mặt anh, anh lại không có nhận ra cô, còn tưởng rằng cô đã chết rồi, thì ra cô luôn chịu khổ, vẫn có người muốn giết cô sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui