Tuy Thượng Quan Sở nói là sẽ nhẹ nhàng, nhưng cũng bởi vì bộ dạng này vô cùng hưng phấn, vì thế đã ép buộc Diệp Thanh Linh cả đêm. Cuối cùng
dừng lại, là vì Diệp Thanh Linh tức giận nên bị bắt phải dừng.
Đối với hành vi của Thượng Quan Sở, Diệp Thanh Linh vô cùng bất mãn,
không thể ngủ được, cả người ngồi thẳng dậy nhìn anh, bắt đầu thuyết
giáo.
"Anh muốn có đứa nhỏ hay là muốn có cuộc sống vợ chồng?" Diệp Thanh Linh vẻ mặt nghiêm túc, hôm nay nếu cô không nói rõ ràng, chỉ sợ là về sau
cũng đừng ngủ được.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang nghiêm túc của cô, Thượng Quan Sở cười nói: "Cả hai được không?"
"Không được, trong hai chỉ chọn một." Nhìn khuôn mặt đang cười của anh,
rốt cuộc cô cũng không thể nghiêm túc tiếp, lại có chút muốn cười.
"Vậy thì có nên cho anh một lựa chọn thứ ba?" Thượng Quan Sở cố ý không nghe rõ, bắt đầu giả vờ câm điếc cò kè ra giá.
"Anh nói đi?" Diệp Thanh Linh nghe anh nói như vậy, muốn mắng cho anh
một trận, nhưng do tính cách của cô nên sắc mặt cô cũng bình thản dần.
"Muốn anh nói sao? Thanh Linh, ý anh chính là có sự lựa chọn thứ ba, như vậy anh sẽ chọn điều kiện thứ ba." Thượng Quan Sở cười yêu nghiệt, nhìn Diệp Thanh Linh đang muốn đưa tay xoá sạch nét cười trên mặt anh.
"Tốt lắm!" Diệp Thanh Linh đồng ý gật đầu, nói tiếp: "Cái lựa chọn thứ
ba chính là, đứa nhỏ cùng cuộc sống vợ chồng cái gì cũng không muốn."
"Thanh Linh em không thể nhẫn tâm như vậy." Rõ ràng chính là bắt buộc
anh phải lựa chọn đứa nhỏ mà không có cuộc sống vợ chồng sao?
"Chỉ là tạm thời." Cũng không phải bắt anh cả đời không có cuộc sống vợ
chồng, lúc trước chưa kết hôn với cô, mỗi ngày đối mặt với cô, anh cũng
không qua được sao?
"Bao lâu?" Thượng Quan Sở vô cùng bất đắc dĩ hỏi.
"Ba tháng." Bác sĩ nói ba tháng đầu phải đặc biệt chú ý, cô không muốn vì nhất thời tham hoan mà ảnh hưởng đứa nhỏ.
Thượng Quan Sở không đồng ý cũng không phản đối, cười nói: "Đến lúc đó hẳn tính đi!"
Đối với câu trả lời của anh mặc dù không quá vừa lòng, vẫn cười nói:
"Ngủ đi!" Nhìn ra ngoài cửa sổ trời cũng sắp sáng, mắt cô có muốn cũng
không mở ra được.
Nói chuyện xong, Thượng Quan Sở tuy nói vậy nhưng vẻ mặt rất bất mãn, lại phải ngoan ngoãn ôm cô rồi chìm vào giấc ngủ.
Hai tiếng sau, tiếng của A Phú bên ngoài vang lên, "Thiếu gia Sở, bà Dịch cùng bà Kim đến đây."
Thượng Quan Sở mở to mắt, vẻ mặt ủ rũ, nói: "Biết rồi." Cầm đồng hồ lên nhìn nhìn, bảy giờ, hai cụ già cũng tới sớm quá đấy!
Thấy bộ dáng vẫn còn buồn ngủ của Diệp Thanh Linh, anh không nỡ đánh thức cô, đành tự mình đứng dậy xuống lầu gặp hai bà.
"Bà Kim bà Dịch, sớm quá!" Thượng Quan Sở lười biếng ngã mình ở sô pha.
"Không còn sớm, mặt trời đã chiếu đến mông." Bà Kim cười ha ha nói.
Thượng Quan Sở không khỏi xem thường, đây là tháng bảy, buổi sáng sáu
giờ mặt trời đã mọc rồi. Mà bây giờ chỉ mới bảy giờ, chẳng lẽ không sớm
sao? "Hai bà nội, hai bà đến có việc gì sao?" Hai bà cụ này nếu như
không có gì thì sẽ không đến đây.
"Không có việc gì, nghe nói Linh Linh mang thai, ta đến xem sao." Bà Dịch cười nói.
"À." Thượng Quan Sở đã hiểu rõ, thì ra là muốn nhìn đứa bé, con anh vẫn
còn chưa sinh ra hai bà cụ có quá nóng vội hay không, bây giờ cái gì
cũng không nhìn thấy không phải sao?
"Linh Linh đâu?" Bà Dịch hỏi.
"Cô ấy còn ngủ." Thượng Quan Sở nói.
"Còn ngủ?" Bà Kim tình ý sâu xa nhìn Thượng Quan Sở, nói: "Là Tiểu Bồ Đào ép buộc Linh Linh đến hỏng rồi?"
Thật là không thể tin nha, Thượng Quan Sở thật sự bội phục bà Kim, nhưng không thể nào ở trước mặt hai cụ thừa nhận chuyện này, liền cười nói:
"Làm gì có, phụ nữ có thai rất hay ngủ nhiều."
Tuy Thượng Quan Sở giải thích như vậy nhưng hai cụ rõ ràng không tin. Bà Dịch nói: "Phụ nữ có thai đúng là ngủ hơi nhiều chút, nhưng chẳng qua
trong ba tháng đầu còn phải kiêng kị chuyện phòng the."
Thượng Quan Sở trên mặt vẫn tươi cười như trước, đối với sự dạy bảo của hai cụ đương nhiên mắt điếc tai ngơ.
Bà Kim cũng cười nói: "Tiểu Bồ Đào cũng không thể nhất thời tham hoan mà hại đứa nhỏ."
Thượng Quan Sở vẫn nghe lỗ tai này, đi qua lỗ tai kia và bay mất. Còn
không thì gật đầu, nhưng một câu cũng không lọt vào. Qua một hồi lâu,
đợi cho hai cụ nói xong việc phải chú ý đến phụ nữ có thai, anh mới mở
miệng, "Hai bà sẽ không chỉ vì chuyện này mà đến đây chứ!"
"Hắc hắc..." Hai bà cụ cười thiếu tự nhiên, bà Dịch mở miệng trước nói: "Ta còn muốn nói về chuyện của Hiểu Huyên."
"Vâng." Thượng Quan Sở gật đầu, vẻ mặt chăm chú lắng nghe.
"Con bé Hiểu Huyên này cũng là nhất thời hồ đồ, bây giờ con bé đã biết
sai rồi, Tiểu Bồ Đào hãy tha thứ cho con bé đi!" Bà Kim nói.
Bà Dịch cũng nói: "Kỳ thật ta đã sớm hoài nghi con bé đó là giả ngu, một năm trước con bé đã bị ta vạch trần. Nhưng con bé xin ta đừng nói, sợ
làm Thiếu Kiệt đau lòng." Trong lúc đó hai bà có cảm tình với con bé ấy
nên mắt nhắm mắt mở, chỉ cần đừng làm lớn chuyện, hai bà cũng sẽ không
hỏi đến.
Thượng Quan Sở trên mặt tươi cười không thay đổi, vẻ mặt nhàn nhã nhìn
ti vi, thản nhiên nói: "Là Hiểu Huyên mời hai bà đến nói hộ?"
"Không phải, không phải." Hai bà vừa nghe, nôn nóng xua tay phủ định.
Hai người vội vã phủ định, làm cho người ta càng hoài nghi. Thượng Quan
Sở biết là Dịch Hiểu Huyên nhờ hai cụ đến nói hộ, nói: "Không có gì là
tha thứ hay không tha thứ, chỉ cần cô ta đừng nữa xuất hiện ở trong này
nữa, đừng xuất hiện ở trước mặt Thanh Linh, như vậy đã tốt lắm rồi."
Bà Dịch khó xử nói: "Nhưng làm như vậy không phải là làm khó Hiểu Huyên
sao?" Con bé này cho dù mắt đã hết hy vọng, cho dù không chiếm được, thì nhìn cũng sẽ cảm thấy mỹ mãn. Hiểu Huyên nói như vậy, bằng không bà
cũng không đồng ý đến nói giúp, mong Tiểu Bồ Đào tha thứ Hiểu Huyên.
"Nếu đã không thật thà, làm sao nói khiêm tốn?" Thượng Quan Sở vẻ mặt ý
cười nói. Ở trước mặt hai cụ, vẻ mặt anh hiền lành tươi cười.
"Ai... Quên đi." Bà Dịch thở dài, nói: "Đó là chuyện của người trẻ các
con, các con tự mình giải quyết đi!" Đây không phải là vấn đề riêng ở
Tiểu Bồ Đào mà còn ở Hiểu Huyên.
Thượng Quan Sở cười nói: "Kỳ thật bà nội không cần thở dài, con không
phải kiếm chuyện với Hiểu Huyên, chẳng qua là muốn cô ta đừng đến nhà họ Diệp là được." Thấy bà cụ thở dài, Thượng Quan Sở có chút không đành
lòng.
Thượng Quan Sở có thể làm như vậy đã là nhượng bộ lắm rồi, bà Dịch nghe xong nở nụ cười, nói: "Vẫn là Tiểu Bồ Đào lúc nhỏ."
Bà Kim bỗng nhiên thở dài nói: "Đúng a, nhớ Tiểu Bồ Đào lúc còn nhỏ biết bao, giờ cũng đã kết hôn sinh con, còn tiểu hầu tử nhà tôi không biết
ngày tháng năm nào mới chịu kết hôn."
"Là nha, Thiếu Kiệt nhà tôi cũng thiệt là, không biết mặt nào có vấn đề? Hai năm qua không thấy nó hẹn hò cùng phụ nữ nào." Bà Dịch cũng thở
dài.
Lúc này Nhạc Nhạc bỗng nhiên từ trên lầu đi xuống, cười xen mồm nói:
"Hai cụ, có muốn con thay các người giới thiệu cháu dâu không?"
Hai bà nội xoay người sang nhìn Nhạc Nhạc, liếc mắt một cái liền nhận ra là bạn bè tốt của Diệp Thanh Linh - Nhạc Nhạc, liền cười nói: "Nhạc
Nhạc cũng trưởng thành, cũng đến lúc tìm một phụ nữ rồi."
Nhạc Nhạc cười trả lời: "Duyên phận không tới, không còn cách nào."
Bà Kim rất cảm động đối với lời nói Nhạc Nhạc, nói: "Đúng a, duyên phận Thiếu Kiệt cùng Thành Vũ cũng chưa tới, chúng ta muốn cũng không được
nha!"
"Đúng thế." Bà Dịch cười gật đầu.
Thấy Nhạc Nhạc tán gẫu cùng hai bà cụ, Thượng Quan Sở mượn cơ hội thoát
đi, nói là đi WC, “một đi không trở lại” phòng khách. Hai bà cụ thấy
Thượng Quan Sở nói đi WC biết ngay là anh sẽ không trở về, đối với việc
chạy trốn của Thượng Quan Sở họ sớm đã tập thành thói quen.
Thượng Quan Sở bỏ chạy về phòng, không có việc gì nhìn Diệp Thanh Linh ngủ.
Diệp Thanh Linh vừa tỉnh, thấy anh ngồi ở trên giường nhìn mình, hỏi: "Mấy giờ?"
"Mười hai giờ. Nếu em không tỉnh, muốn anh chịu đói sao." Thượng Quan Sở cười trả lời, nhanh chóng đưa tay kéo cô vào lòng, ôm cô không buông
tay.
"Em đi rửa mặt chải đầu một chút." Diệp Thanh Linh đẩy tay anh.
Thượng Quan Sở vẫn không nhúc nhích, ôm cô chặt đến bất động, Diệp Thanh Linh cười hỏi: "Anh sẽ không bị hai bà dọa thành ngu chứ!"
Anh tưởng rằng cô không biết anh gặp hai cụ, thì ra cái gì cô cũng đều
biết, cười nói: "Thì ra lúc A Phú gọi anh em đã tỉnh. Em giả bộ ngủ a."
Cô có nghe được A Phú nói hai bà cụ đến đây, nhưng khi đó cô thật sự
nhàn rỗi, không muốn đi, bởi vậy mới không rời giường. Diệp Thanh Linh
lại đẩy anh ra, nói: "Không buông ra?"
"Được rồi." Thượng Quan Sở ôm cô gật đầu, sau đó cười nói: "Thanh Linh,
chẳng lẽ suốt ba tháng chúng ta không có cuộc sống vợ chồng sao?"
"Ừ, nghe bác sĩ nói thời kỳ đầu mang thai không thể ở cùng phòng." Diệp Thanh Linh nói.
"Nhưng anh phải làm sao bây giờ?" Thượng Quan Sở đáng thương hề hề nói.
"Lộn xộn." Diệp Thanh Linh liếc mắt nhìn anh, không phải chỉ là cấm chuyện phòng the ba tháng sao, cũng không phải là ba năm.
"Nhưng mà..." Thượng Quan Sở còn muốn nói tiếp nhưng bị Diệp Thanh Linh
giành trước, "Nhưng mà cái gì, không phải là ba tháng sao?" Diệp Thanh
Linh nhìn anh nghiêm túc nói: "Ở minh nguyệt sơn lần đầu tiên chúng ta
gặp mặt đó, là lần đầu tiên của anh thật sao?"
Thượng Quan Sở không nghĩ tới cô lại đột nhiên hỏi vấn đề kỳ quái như vậy, cười gật đầu, "Đúng thế! Sao vậy? Em không tin?"
Diệp Thanh Linh không gật đầu mà im lặng thật lâu, không nói lời nào.
"Thanh Linh, em không tin sao? Đó thực sự là lần đầu tiên của anh."
Thượng Quan Sở nóng nảy giải thích việc này. Anh hoàn toàn không cho
phép chính mình ở cô trước mặt có chút xíu tỳ vết nào, cũng hoàn toàn
không cho phép trong tình yêu của bọn họ có chút xíu tỳ vết nào.
Diệp Thanh Linh nghe được giải thích của anh, buồn cười nói: "Đương
nhiên là em tin." Tiếp theo còn rất nghiêm túc nói: "Chẳng qua hai mươi
mấy năm trôi qua anh đều nhẫn nhịn được, chỉ có ba tháng không lẽ không
chịu được?"
Đối với vấn đề của Diệp Thanh Linh, Thượng Quan Sở hoàn toàn không nói
gì, này có thể đánh đồng sao? Thượng Quan Sở kéo cô đến trước mặt anh,
nói: "Thanh Linh, có một số việc không phải dễ dàng em tưởng tượng như
vậy, ví dụ như có người chưa từng đến thành phố A thì rất muốn đến,
nhưng khi anh ta đến đó rồi thì thấy bình thường. Và nếuanh ta đã từng
ăn thịt một lần thì lần sau nhìn thấy sẽ không tự chủ được muốn ăn."
Thượng Quan Sở nói xong, còn rất nghiêm túc nói: "Giải thích như vậy, em hiểu không?"
Diệp Thanh Linh vẻ mặt mờ mịt nhìn anh, lúng ta lúng túng gật đầu nói: "Ý của anh nói em là thịt."
Thượng Quan Sở nghe xong lời của cô, trên đầu một đám quạ đen bay qua
bay lại, thật lâu không thể tán đi. Vẻ mặt thất bại nói: "Anh không phải có ý này." Không phải anh giải thích có vấn đề, mà là lý giải của cô có vấn đề?
Nghe xong, Diệp Thanh Linh lại vẻ mặt hiểu rõ nói: "Em biết rồi anh nói em không phải thịt."
Thượng Quan Sở dở khóc dở cười nhìn Diệp Thanh Linh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...