Trời vừa tờ mờ sáng.
"Sở ca ca, mở cửa đi, Sở ca ca." Giọng nói nhẹ nhàng, uyển chuyển của Dịch Hiểu Huyên bay đến vào phòng Diệp Thanh Linh.
Diệp Thanh Linh vẫn còn mơ màng mắt nhắm mắt mở, thản nhiên nói: "Tìm anh kìa, có ra xem hay không?"
"Cho cô ta vào đi." Thượng Quan Sở nhìn Diệp Thanh Linh, hy vọng có thể
nhìn thấy điều hắn muốn trên mặt cô. Nhưng lại thất vọng, Diệp Thanh
Linh không có biểu cảm gì, chỉ là lười biếng đứng lên, rời giường ra mở
cửa.
Cửa vừa mở ra, Dịch Hiểu Huyên liền nhanh chóng tiến vào, đi về phía Thượng Quan Sở.
"Dừng lại!" Thượng Quan Sở nhíu mày, kêu Dịch Hiểu Huyên như sắp nhào vào lòng mình đứng lại.
Dịch Hiểu Huyên dừng gấp, thiếu chút nữa không đứng vững, lảo đảo bước
thêm vài bước mới dừng hẳn. Đôi mắt long lanh trực trào nước chăm chú
nhìn hắn: "Sở ca ca bị thương à? Có nghiêm trọng không? Có đau không?"
Thượng Quan Sở cũng không thấy lạ khi Dịch Hiểu Huyên biết hắn bị
thương, làm mặt lạnh, lãnh đạm nói: "Chỉ là vết thương nhỏ, không nghiêm trọng. Không có việc gì, cô về đi."
Diệp Thanh Linh không ngủ đủ, mặt mày ủ rũ, chậm rãi, thong thả trở về giường, tiếp tục giấc ngủ của mình.
Dịch Hiểu Huyên trừng mắt to như cái chuông đồng (so sánh thiệt ghê
>.
Diệp Thanh Linh chỉ để ý ngủ, mặc kệ mọi nghi vấn lớn nhỏ của Dịch Hiểu
Huyên. Thượng Quan Sở gật đầu cam chịu, thản nhiên nói: "Thanh Linh là
bà xã tương lai của tôi, chúng tôi đương nhiên là ngủ cùng giường."
"Nhưng em, em thì phải làm sao?" Dịch Hiểu Huyên thì thào tự hỏi.
Thượng Quan Sở cũng không hoan nghênh người khách không mời mà đến này,
thản nhiên nói: "Còn có thể làm sao bây giờ, về nhà đi." Nói xong cũng
xoay người đi ngủ.
Dịch Hiểu Huyên trừng mắt một lúc lâu, không tức giận, cũng không khóc
lớn, đi đến sô pha ngồi, nhìn Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh đang
ngủ nói: "Không sao cả, hai người ngủ đi, tôi ngồi chờ hai người dậy."
Nghe Dịch Hiểu Huyên nói như thế, Thượng Quan Sở cũng không còn tâm tình tiếp tục ngủ, ngồi dậy, thản nhiên đối với Diệp Thanh Linh đang ngủ bên cạnh nói: "Thanh Linh, giúp anh rửa mặt chải đầu đi!"
Diệp Thanh Linh miễn cưỡng cử động thân mình, lười biếng nói: "Hiểu
Huyên, giúp Sở ca ca của cô rửa mặt chải đầu một chút đi!" Giọng nói tuy không lớn, lại đủ để cho người trong phòng nghe được.
"Được chứ!" Dịch Hiểu Huyên nghe xong, thật vui vẻ đi đến trước mặt
Thượng Quan Sở, "Sở ca ca, em giúp anh rửa mặt chải đầu nha!"
Thượng Quan Sở cũng không thèm liếc nhìn Dịch Hiểu Huyên, chỉ quay sang
nhìn Diệp Thanh Linh đang nghiêng người ngủ, rầu rĩ lặp lại, "Thanh
Linh, giúp anh rửa mặt chải đầu một chút."
Diệp Thanh Linh không chỉ nằm yên, mà còn không thèm nói một câu.
Dịch Hiểu Huyên tò mò nhìn Diệp Thanh Linh đang ngủ, tươi cười nói với
Thượng Quan Sở: "Sở ca ca, để em giúp anh đi, em sẽ làm tốt mà."
Thượng Quan Sở lạnh lùng nhìn Dịch Hiểu Huyên đang muốn tiến lên dìu
hắn, nói: "Dịch Thiếu Kiệt, hãy quản cho tốt em gái của mình."
Dịch Thiếu Kiệt đang đuổi theo em gái, vừa lên lầu chợt nghe thấy giọng
nói lạnh lẽo đáng sợ của Thượng Quan Sở, không khỏi chợt thấy lạnh sau
lưng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Bước chân càng thêm hỗn loạn nhanh
chóng chạy vào phòng của Thượng Quan Sở.
"Em gái à, em lại làm gì thế? Nói em đừng đến quấy rầy anh Sở nghỉ ngơi, sao em lại không chịu nghe? Đi, cùng anh trở về." Ai! Cô em gái ngốc
nghếch này của hắn, sao vừa thấy mĩ nam lại trở nên cứng đầu, khó bảo
thế chứ?
Dịch Hiểu Huyên không chịu nghe theo, chu môi, hờn giận nói: "Em không về đâu, về nhà không có gì chơi vui cả."
Dịch Thiếu Kiệt vạch đen đầy đầu, em gái ngoan của tôi ơi, Thượng Quan
Sở không phải là món đồ chơi cho em đùa giỡn. Thấy em gái mình quyết tâm ở lại như vậy, hắn đành bất đắc dĩ nói: "Chúng ta trở về tìm Thành Vũ
chơi đi, chơi với hắn vui hơn so với Thượng Quan Sở."
"Thật sao? Thành Vũ ca đồng ý làm bạn trai em sao?" Gương mặt của Dịch Hiểu Huyên sau một khắc lại bừng sáng.
Dịch Thiếu Kiệt nhìn em gái đơn thuần, đáng yêu của mình, khóc không ra
nước mắt, lớn tiếng nói: "Đương nhiên là thật." Ai! Ai bảo em gái hắn bị biến ngốc sau cơn bệnh năm đó đâu.
"Được rồi, chúng ta trở về thôi." Nói xong, hai anh em dắt tay nhau cùng rời đi.
Dịch Hiểu Huyên là em gái duy nhất của Dịch Thiếu Kiệt, năm nay đã hai
mươi mốt tuổi, nhưng sau cơn bệnh kia liền biến ngốc. Mọi người đều nói
cô giống như giả vờ ngớ ngẩn, nhưng cô lại đặc biệt thích mĩ nam, hễ
thấy mĩ nam liền không ngừng theo đuổi họ. Trong đó, Kim Thành Vũ cùng
Thượng Quan Sở là mĩ nam cô yêu thích nhất, chỉ cần nghe tới hai người,
sẽ lập tức xuất hiện ở trước mặt bọn họ. Cứ mỗi lần như vậy Thượng Quan
Sở đều kêu Dịch Thiếu Kiệt quản cho tốt cô em gái ngốc của hắn. Diệp
Thanh Linh cũng đã sớm biết em gái Dịch Thiếu Kiệt có chút si ngốc, bởi
vậy cô mới không để ý đến bọn họ mà ngủ.
Sau khi anh em nhà họ Dịch rời đi, Thượng Quan Sở và Diệp Thanh Linh
cũng không còn buồn ngủ. Diệp Thanh Linh liền giúp Thượng Quan Sở rửa
mặt, chải đầu.
"Anh muốn đi WC." Thượng Quan Sở nhìn Diệp Thanh Linh vừa rửa mặt chải đầu cho mình xong, nói.
"Anh không tự mình đi được sao?" Việc này cũng muốn cô làm à? Cô cũng
không phải là bảo mẫu, hơn nữa muốn cô giúp hắn cởi quần dài, vậy cô từ
đâu cởi xuống đây?
Thượng Quan Sở nâng tay, "Em nói xem, tay tôi thế này. Có thể tự đi sao?"
Không có cách nào khác, Diệp Thanh Linh đành phải cùng hắn vào phòng vệ sinh, quay người, lung túng giúp Thượng Quan Sở đi WC.
Diệp Thanh Linh lúng túng nên lại đụng phải nơi không nên đụng, khiến cả người Thượng Quan Sở nổi lên dục hỏa vô cùng khó nhịn .
Đến lúc ăn sáng, Mễ Lam Nhi đưa bữa sáng đã chuẩn bị tốt vào trong phòng, Diệp Thanh Linh nhàn nhã ăn từng chút một.
"Thanh Linh, anh cũng muốn ăn." Thượng Quan Sở tội nghiệp nhìn Diệp Thanh Linh.
"Anh không có miệng à?" Diệp Thanh Linh ngoan ngoãn trả lời.
"Tất nhiên có miệng, nhưng mà tay thì không thể cử động được!" Thượng Quan Sở chớp chớp mắt, vẻ mặt vô cùng đáng thương.
Diệp Thanh Linh vẫn thong thả ăn, "Mễ Lam Nhi, giúp Sở thiếu ăn sáng."
"Vâng." Mễ Lam Nhi bưng bát cháo lên, đưa đến bên môi Thượng Quan Sở, "Sở thiếu, ăn cơm."
Thượng Quan Sở dùng sức uống một ngụm cháo, ai oán liếc mắt nhìn Diệp
Thanh Linh đang bình thản ăn cháo, Mễ Lam Nhi thấy tình huống như vậy
cảm thấy vô cùng buồn cười, nhịn không được liền cười một cái.
Thượng Quan Sở hung hăng trừng mắt nhìn Mễ Lam Nhi, bình tĩnh lạnh lùng nói: "Chê cười ông chủ, khấu trừ tiền lương 1000 đồng."
"A!" Mễ Lam Nhi kinh ngạc, nhìn về phía Diệp Thanh Linh, "Diệp tiểu thư, Sở thiếu nói muốn khấu trừ tiền lương của tôi." Cô thật sự là bị oan
nha, cười một chút mà thôi, vì cái gì muốn trừ nhiều tiền lương của cô
vậy chứ!
Diệp Thanh Linh vẫn tập trung ăn bữa sáng của mình, thản nhiên nói: "Cô
cứ việc cười, anh ta trừ bao nhiêu, tôi bù lại cho cô gấp hai."
"Thanh Linh, em không thể khi dễ bệnh nhân." Thượng Quan Sở lại ai oán kêu.
"Bệnh nhân thì có thể khi dễ người à?" Diệp Thanh Linh hỏi lại.
"Ách ——" là không thể, nhưng cái này không phải là thói quen của hắn sao?
"Thanh Linh, anh muốn uống nước." Thượng Quan Sở nói.
"Mễ Lam Nhi, đưa nước uống cho Sở thiếu." Diệp Thanh Linh nói mà không ngẩng đầu lên.
"Vâng, Diệp tiểu thư." Mễ Lam Nhi vội lấy nước đến cho Thượng Quan Sở uống.
"Thanh Linh, em giúp tôi tắm đi!" Tắm rửa mỗi ngày là thói quen của hắn.
"Mễ Lam Nhi, giúp Sở thiếu tắm rửa." Diệp Thanh Linh nói.
"Vâng." Mễ Lam Nhi trả lời, sau đó khó xử nói: "Ách! Diệp tiểu thư, chuyện này vẫn nên là cô làm thì hơn!"
"Nếu như vậy, gọi điện thoại cho Dịch Hiểu Huyên, tôi tin cô ấy rất
thích ý tưởng giúp anh ta tắm." Diệp Thanh Linh nói như chuyện gió
thoảng mây trôi.
"Vâng." Mễ Lam Nhi trả lời theo công thức, chuyện này cô có thể làm.
"Tôi không tắm nữa." Thượng Quan Sở cúi đầu giấu đi vẻ mặt kinh hách,
cho dù là không tắm, dơ bẩn chết được, hắn cũng không tình nguyện để
tiểu cô nương si ngốc của Dịch gia phi lễ được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...