Lí Bình nghe xong, cố gắng đứng lên, vừa giãy dụa vừa nói:” Tôi .......... chân tôi không bị gãy, lỗ tai cũng không bị điếc .”
Nhưng A Phú thì coi như mình bị điếc, thờ ơ nhìn bà ta giãy dụa, Lí Bình không biết nên làm thế nào, vừa ra khỏi toilet đã thảm thiết kêu lên:
“Thị trưởng Triệu, cứu mạng ........”
Lí Bình hướng mắt về phía mọi người, thị trưởng Triệu nghe tiếng kêu
liền đi đến. Con trai Lưu Phong cùng con dâu Hàn Phỉ Phỉ của Lí Bình
cũng đi theo.
Lưu Phong không biết chuyện gì xảy ra, nhìn A Phú đang ôm mẹ mình, lạnh lùng quát: “Buông mẹ tôi ra.”
Hàn Phỉ Phỉ thấy phía sau A Phủ là Thượng Quan Sở, mặt nhất thời đen
lại, khẽ kéo góc áo Lưu Phong, nhẹ giọng nói: “ Mẹ có thể đã đắc tội với Sở thiếu .” Phải biết rằng, ngoại trừ Thượng Quan Sở, không ai trong
thành phố A quyền quý này dám ở ngay trước mặt thị trưởng Triệu náo
loạn.
Thị trưởng Triệu cũng đoán được vài phần, liền cười với Thượng Quan Sở,
“Sở thiếu, phát sinh chuyện gì vậy? Ai làm anh mất hứng à?” Thị trưởng
Triệu lạnh lùng nhìn A Phú đang ôm Lí Bình, trong lòng thầm mắng Lí Bình không sợ chết, phải biết ông làm thị trưởng cũng phải kiêng dè Thượng
Quan Sở vài phần, làm Thượng Quan Sở mất hứng ngay cả ông cũng không
được tha.
Lí Bình khóc sướt mướt, nói:”Thị trưởng Triệu, cứu mạng ............ bọn họ ... bọn họ .............”
Thượng Quan Sở bình thản nhìn thị trưởng Triệu, “Thị trưởng Triệu, hôm
nay là ngày đại thọ của ngài, tôi coi trọng ngài, trước mắt thì sẽ tạm
tha cho người đàn bà này, chẳng qua tôi chỉ muốn giúp ông chỉnh đốn lại
cho hợp quy củ, tôi tin, thị trưởng Triệu cũng biết rõ.”
“ Biết, biết .” Thị trưởng Triệu thấy Thượng Quan Sở nói vậy liền vui
mừng, chỉ cần không làm loạn trong đại thọ của ông, việc Thượng Quan Sở
đối xử thế nào với người nhà họ Lưu ông cũng sẽ không quản.
Lí Bình giờ mới biết bà đã chọc vào ác ma thành phố A – Thượng Quan Sở,
biết sự tình sẽ không kết thúc tại đây, không dám tiếp tục tham gia tiệc thọ, cùng Lưu Phong và Hàn Phỉ Phỉ chạy trốn.
Sau khi mẹ con Lưu gia vừa rời khỏi, tiệc đại thọ lại khôi phục sự yên
tĩnh, một tiếng động cũng không có, không ai dám ở trước mặt Thượng Quan Sở nói một câu. Sau đó mọi người quay sang đánh giá Diệp Thanh Linh,
trong lòng tự nhủ dường như cô vàThượng Quan Sở có quan hệ khá gần gũi.
Đây mới chính là một người đắc đạo, gà chó lên trời. Ngay sau đó, mọi
người vừa nhìn thấy Diệp Thanh Linh liền chào đón hồ hởi, nhiệt tình
tiếp đãi. Trương Đình Đình cũng dễ dàng bắt chuyện, tập đoàn Diệp thị
lên như mặt trời ban trưa.
Sau ngày thọ yến, Trương Đình Đình cầm tập tài liệu đã được Thượng Quan
Sở kí tên ngân hàng cho vay. Trước kia ngân hàng thành phố cùng Diệp gia như có mối thâm thù gì đó, nói gì cũng không chịu cho Diệp gia vay, giờ chỉ cần Thượng Quan Sở kí tên, liền lập tức phê chuẩn cho Diệp gia vay
tiền.
Bởi vì có Thượng Quan Sở, tập đoàn Diệp thị điên cuồng tăng tiền lương.
Bởi vì có Thượng Quan Sở, tập đoàn Diệp thị điên cuồng phát thưởng xe mới.
Càng bởi vì có Thượng Quan Sở, cổ phiếu tập đoàn Diệp thị tăng vọt.
Theo lời Tô Phi và Ngô Vân, Thượng Quan Sở chính là tai họa, à nhầm, là kẻ khiến kinh tế thành phố A chấn động.
Sau đó Diệp Thanh Linh cùng Thượng Quan Sở trở về Diệp Gia, đi cùng họ
không phải Tô Phi và Ngô Vân mà là Dịch Thiếu Kiệt và Kim Thành Vũ.
“Thượng Quan Sở, tại sao Diệp tiểu thư lại không muốn lên núi Minh
Nguyệt?” Bước chân vào phòng khách nhà họ Diệp liền thấy Dịch Thiếu Kiệt cười hỏi.
“Thanh Linh ở đâu thì tôi ở đó” Thượng Quan Sở cười cười nhìn Diệp Thanh Linh tràn đầy tình ý nói.
Diệp Thanh Linh rùng mình, nhăn mày nhìn Thượng Quan Sở nói: “Các người biết biệt danh của Thượng Quan Sở là gì không?”
Diệp Thanh Linh mím môi, nhẹ giọng nói: “Thượng Quan sên dính dính”
“ Sên dính dính? Haha Thượng Quan cậu có cái biệt danh này từ bao giờ thế?”
Kim Thành Vũ và Dịch Thiếu Kiệt cười đến không thở nổi, lòng thầm bội phục sự lớn mật của Diệp Thanh Linh.
“ Thanh Linh, cái tên thân thiết này của chúng ta, sao có thể để cho người khác biết được chứ?”
Thượng Quan Sở đem chứ “chứ” kia kéo dài ra, nét cười vẫn còn nguyên
trên mặt, Kim Thành Vũ và Dịch Thiếu Kiệt nhìn không chịu được liền âm
thầm kêu khổ, liên tục lắc đầu nói: “Vẫn là kêu Thượng Quan thấy thân
thiết hơn”.Bọn họ chính là có tà tâm mà không dám gọi!
Diệp Thanh Linh nhìn Kim Thành Vũ và Dịch Thiếu Kiệt cười đến mức mặt
biến dạng trông vặn vẹo vô cũng khổ sở. Hai người này bộ dạng cũng rất
đẹp trai, so với Thượng Quan Sở thật sự là mỗi người một vẻ.
Đối với ánh mắt liếc nhìn của Diệp Thanh Linh, thói ham hư vinh của Kim Thành Vũ và Dịch Thiếu Kiệt như dần được sống lại.
“Thanh Linh bọn họ so với anh còn đẹp trai hơn sao?” Thượng Quan Sở
trưng ra bộ mặt tuấn tú hờn giận nhìn Kim Thành Vũ và Dịch Thiếu Kiệt
mỗi người một vẻ, ai oán kêu.
Diệp Thanh Linh lấy lại tinh thần, giấu đi cảm xúc, thản nhiên nói : “Bằng nhau, mỗi người một vẻ”
Thượng Quan Sở mắt mở lớn, không tin được nhìn Diệp Thanh Linh “Thanh Linh em có cần đi khám bác sĩ mắt không?”
Nghe xong Diệp Thanh Linh không đổi nét mặt vẫn thản nhiên nhìn Dịch
Thiếu Kiệt và Kim Thành Vũ, nói: “Các anh có thấy Thượng Quan Sở cần đến khoa thần kinh khám không???”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Kim Dịch hai người cùng gật đầu liên tục, đồng ý một cách mãnh liệt.
Tính khí thất thường như vậy, vốn đã sớm nên đi xem lại thần kinh. Chẳng qua bọn họ không có dũng khí nêu ra ý kiến như Diệp tiểu thư thôi.
Thượng Quan Sở còn muốn nói thêm gì đó nữa nhưng lại thấy Diệp Thanh Linh lên lầu nên mới bỏ qua cho hai tên Kim Dịch.
Kim Thành Vũ và Dịch Thiếu Kiệt mặt nhăn mày nhó, “Thượng Quan, cậu yên
tâm để Tô Phi và Ngô Vân quản lý công việc của Dịch thị và tập đoàn Kim
Vũ sao?”
“Lo lắng.” Thượng Quan Sở khẽ gật đầu như đồng ý, nói : “Tô Phi và Ngô Vân cũng luôn thấy lo lắng.”
“Bọn họ thì lo lắng cái gì? Tôi và Thành Vũ so với Tô Phi và Ngô Vân có gì kém sao?” Dịch Thiếu Kiệt không đồng ý, nói lại.
“Đổ thị, cậu hiểu không?” Thượng Quan Sở cười đầy đen tối nhìn Dịch Thiếu Kiệt.
“Không hiểu.” Dịch Thiếu Kiệt mặt đen lại, anh cũng không muốn đi quản lý Hắc thị.
Thượng Quan Sở nhìn về phía Kim Thành Vũ, “Cậu biết gì về bộ phim sẽ chiếu tối nay không???”
“Không biết” Kim Thành Vũ đáp lại, cũng như chuyện của các bang phái, anh cũng không biết gì cả.
“Vậy cậu nói Tô Phi và Ngô Vân có thể yên tâm không?” Thượng Quan Sở
cố gắng nói từng ý, giống như một người thầy đang kiên nhẫn giảng giải
từng chút một.
“Lo lắng.” Bọn họ cũng có chút lo lắng, bọn họ sợ bất động sản, khách
sạn cùng thương trường trong một đêm liền biến mất, trở thành sòng bạc,
buổi chiếu phim tối. Nếu Tô Ngô hai người này cùng nổi dã tâm, buôn bán
thuốc phiện, bọn họ làm sao dàn xếp nổi hậu quả đây.
“Bọn họ không hiểu bất động sản, thương trường kinh doanh, chúng tôi
cũng không biết quản lí sòng bạc cùng rạp chiếu phim, như vậy, Thượng
Quan, cậu vẫn muốn chúng tôi trao đổi công việc sao?” Dịch Thiếu Kiệt
giận nhưng không biết dồn lên đâu để mà phát tiết.
“ Cái gọi là gần quan được ban lộc, tôi không phải đã để cho các cậu có
thể cạnh tranh công bằng sao?” Thượng Quan Sở cười gian trá, nhìn Dịch
Thiếu Kiệt và Kim Thành Vũ trong lòng đang tự nhủ hai chữ “yêu nghiệt”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...