Mấy ngày tiếp theo, Thượng Quan Sở không làm gì cả. Mỗi ngày Dịch Thiếu
Kiệt đều rất sốt ruột gọi điện thoại, nói đối phương lại gọi điện đến,
nếu không lấy được tiền sẽ giết con tin là bà nội.
Vài ngày sau Thượng Quan Sở quyết định, quay về thành phố A. Anh tiếp
tục ở lại thành phố B, sợ Dịch Thiếu Kiệt sẽ kích động làm ra chuyện
không nên làm.
Trước khi đi Diệp Thanh Linh ghé thăm Lãnh Thần nói lời từ biệt.
“Tôi đi cùng mọi người, được không?” Lãnh Thần vẻ mặt mong chờ nhìn Diệp Thanh Linh.
"Không được." Diệp Thanh Linh thản nhiên trả lời.
“Vì sao?” Lãnh Thần cảm thấy cực kỳ tủi thân.
“Diệp Thanh Linh xoay người từ từ rời khỏi, nói :”Sau khi lạnh lặn, lúc nào cũng hoan nghênh anh.”
Lãnh Thần vui đến cong mày, cười nói: “Được, anh sẽ dưỡng thương thật tốt.”
Thượng Quan Sở bảo ba người Bách Sự Thông ở lại chăm sóc Lãnh Thần, ba
người vừa nghe sắc mặt nhất thời tái nhợt, nhìn Thượng Quan Sở kêu lên:
“Thiếu gia Sở, vì sao lại là chúng tôi, vì sao không bảo Ngô Vân hoặc Tô Phi ở lại?”
“Sao? Không muốn?” Thượng Quan Sở vẻ mặt tươi cười nhìn 3 người, một bộ mặt ông ba phải.
Ba người liên tục lắc đầu, nói: "Không dám." Họ cực kỳ, cực kỳ không muốn, nhưng cũng không dám nói không.
Lãnh Thần nhìn ba người không muốn chăm sóc anh, cười nói: "Tôi sẽ không làm khó các cậu, yên tâm."
Ba người Bách Sự Thông khinh thường liếc nhìn anh ta: "Anh là khó được sao!"
Lãnh Thần không nghĩ đến 3 người thoạt nhìn đẹp trai đến mức khiến người khác hồ đồ, lại nói ra những lời tự cao như vậy, không khỏi sửng sốt
vài giây, nói: “Thử xem thì biết.” Mấy tên tự cao này, còn thật sự nghĩ
rằng Lãnh Thần anh dễ bắt nạt, vốn anh không cần người của Thượng Quan
Sở đến chăm sóc anh, biết anh gặp chuyện không may, người của anh đều âm thầm bảo vệ anh.
Lúc 3 người đang khinh thường nhìn Lãnh Thần, một giọng nói quen thuộc
vang lên, “Anh hai, em biết anh ở đây mà. Cuối cùng em cũng tìm được
anh.”
Diệp Thanh Linh ngẩng đầu nhìn về phía người đến, thấy Chu Du vẻ mặt
ngây thơ tươi cười đến bên cạnh Chu Ngao, một bộ dáng rất nhiệt tình ôm
cánh tay Chu Ngao. Chu Ngao vẻ mặt không chút thay đổi nhìn Chu Du, nói: “Sao em lại ở đây?”
“Mấy ngày nay trường học được nghỉ, em liền đến đây.” Chu Du cười hì hì nói, cũng không để ý sắc mặt của Chu Ngao có bao nhiêu lạnh. Xoay người sang nhìn thấy Thượng Quan Sở cùng Tiền Nguyên cười nói :”Thiếu gia Sở
cũng ở đây sao, anh Nguyên cũng ở đây nữa? Chuyện gì xảy ra vậy?”
Thưởng Quan Sở và Tiền Nguyên cười với Chu Du, Chu Ngao nghe xong chuyện của Chu Du, nháy mắt đổi sang khuôn mặt tươi cười nói với Chu Du: “Vài
ngày nữa em rất rảnh đúng không!”
“Không có việc gì cả!” Chu Du thành thật trả lời.
“Vậy em ở lại chăm sóc anh ta đi!” Chu Ngao nói xong nhìn về phía Lãnh Thần còn nằm trên giường bệnh.
“Anh ta là ai?” Lời anh trai nói đương nhiên Chu Du luôn nghe, nhưng cũng muốn biết người mình phải chăm sóc là ai a!
“Bạn bè.” Chu Ngao cười nói, nhưng nụ cười này không chạm đến đáy mắt, trong mắt mang theo vài phần tính toán.
Chu Du hoàn toàn không có để ý đến vẻ mặt Chu Ngao, miệng liên tục đáp ứng, “Đã là bạn bè của anh trai, vậy để em chăm sóc đi!”
Anh ta vừa nói xong, liền nhận được tán dương của 3 người Bách Sự Thông, ba người đi lên phía trước vỗ vai Chu Du nói: “cậu thật là người tốt,
việc này giao cho cậu.”
Thượng Quan Sở ở bên cạnh cười nham hiểm, nói: “Lãnh Thần đã không cần
các cậu chăm sóc, vậy 3 người các cậu cùng 4 người Xuân Hạ Thu Đông lập
tức nhích người quay lại thành phố A điều tra vị trí của bà Dịch.”
Ba người nhất thời vặn vẹo: “Vâng, thiếu gia Sở.” Sao thiếu gia Sở không để cho bọn họ rãnh rỗi chứ? Biết đi tìm bà Dịch ở đâu đây? Hơn nữa còn
không được để bà Dịch của chút thương tổn, đây căn bản là khó hơn lên
trời! Sớm biết vậy bọn họ liền ở lại đây chăm sóc họ Lãnh bị thương. Ba
người suy nghĩ không khỏi nhìn trần nhà thở dài rồi mới rời đi.
Chu Du nhìn mọi người rời đi, gấp đến mức oa oa kêu to, “Anh trai, anh đi đâu vậy!”
Chu Ngao không để ý tới hắn, vẻ mặt tươi cười rời đi.
Chu Du lại kêu: “Thiếu gia Sở, anh Nguyên, mọi người muốn đi đâu?”
Lần này dĩ nhiên là Tiền Nguyên lạnh lùng nhất trả lời, “ Quay về thành phố A.”
Chu Du khóc không ra nước mắt, nhìn mọi người đi xa, nói: “Em nhất định sẽ đến thành phố A tìm moi người, anh trai.”
Sau khi bọn người Thượng Quan Sở rời đi, Lãnh Thần bắt đầu kế hoạch
dưỡng thương, không chỉ cực kỳ phối hợp với bác sĩ, mà còn không nhúc
nhích nằm ở trên giường dưỡng thương, đến ăn cũng không động tay, làm
Chu Du mệt chết khiếp.
Vài ngày sau, cuối cùng Chu Du nổi giận, gào thét với Lãnh Thần: “Tôi về nhà, tự anh tìm người khác chăm sóc đi! Thật phiền!” nói xong anh ta
đeo balo rời khỏi thành phố B.
Lãnh Thần nhìn cậu bé luôn tươi cười đầy mặt tức giận, tâm tình rất tốt, cười nói: “Không tiễn.”
Lúc Chu Du rời đi, vết thương của Lãnh Thần cũng tốt hơn, bởi vậy, sai
người đặt vé máy bay cho anh, hôm sau liền xuất phát đến nhà họ Diệp ở
thành phố A.
Dịch Thiếu Kiệt ở nhà gấp đến mức đi tới đi lui, không ngừng nói: “làm sao bây giờ, vài ngày rồi. Không biết bà nội sao nữa?”
“Anh Sở thật quá đáng, sao có thể mặc kệ sống chết của bà nội? Nếu… Nếu không may bà nội xảy ra chuyện gì, làm sao bây giờ?” Dịch Hiểu Huyên
nói xong che mặt khóc.
Dịch Thiếu Kiệt nhìn em gái khóc, không khỏi đau lòng, kích động nói:
“Không, anh tuyệt đối không để bà nội gặp chuyện không may, tuyệt đối
không thể.”
“Nhưng mà chúng ta không có cách nào a, anh Sở cũng không giúp chúng
ta. Người ta muối tập đoàn Kim Vũ, chúng ta lại không làm chủ nó, phải
làm sao bây giờ?” Dịch Hiểu Huyên càng khóc càng hung. Nghe được tiếng
khóc của Dịch Hiểu Huyên, Dịch Thiếu Kiệt càng phiền lòng, nắm tay hung
hăng đấm lên mặt bàn, rống lớn :”Cuối cùng tôi nên làm gì bây giờ.”
Dịch Hiểu Huyên nôn nóng kéo tay Dịch Thiếu Kiệt qua, khóc đau lòng nói: “Anh trai, anh làm gì vậy?” vừa nói vừa nhẹ nhàng thổi giúp anh ta,
nước mắt từng giọt từng giọt nhỏ xuống tay anh, còn không ngừng hỏi:
“Anh hai có đau không?”
Lúc này Dịch Thiếu Kiệt đâu còn để ý đau đớn trên tay, mà đau lòng cho em gái lại lo lắng bà nội gặp chuyện không may.
Dịch Hiểu Huyên vừa khóc vừa nói: “Anh trai, anh Sở đã mặc kệ sống chết của bà nội, chúng ta… Chúng ta tự mình nghĩ cách.”
“Cách gì, không thể báo cảnh sát, đến Thượng Quan Sở tìm khắp nơi cũng
không thấy bà nội, chúng ta có thể nghĩ cách gì?” Dịch Thiếu Kiệt cực kỳ tuyệt vọng.
“Không, em có cách, chúng ta nhất định có thể nghĩ ra cách.” Dịch Hiểu
Huyên vừa lau nước mắt vừa nói: “Chúng ta có thể nghĩ cách thỏa mãn yêu
cầu của bọn bắt cóc a!”
“Đúng, anh đi nhờ Thành Vũ, anh đi nhờ anh ta.” Dịch Thiếu Kiệt chân
tay luống cuống lau nước mắt không ngừng chảy xuống của Dịch Hiểu Huyên.
“Anh, chúng ta không thể đi nhờ anh Kim, cái gì anh Kim cũng đều nghe
anh Sở, vô dụng, chúng ta không thể nhờ anh Kim, chúng ta… Chúng ta nghĩ cách khác.” Dịch Hiểu Huyện nói.
“Đúng, chúng ta nghĩ cách khác.” Dịch Thiếu Kiệt hoàn toàn mất đi lý trí, bây giờ chỉ suy nghĩ là sao để cứu bà nội.
“Chúng ta… Chúng ta có thể…” Dịch Hiểu Huyên ấp a ấp úng nói.
Dịch Thiếu Kiệt giống như thấy được hy vọng, nói: “Hiểu Huyên có cách
gì? Chỉ cần có thể cứu bà nội, cách gì chúng ta cũng có thể thử.”
Đáy mắt Dịch Hiểu Huyên xuất hiện 1 tia vui mừng không dễ phát hiện, vẻ mặt cầu xin nói: “Chúng ta có thể tìm bà Kim giúp đỡ.”
“Bà Kim?” Dịch Thiếu Kiệt do dự lắc đầu, “Không, chúng ta không thể tổn thương bà Kim.”
“Anh trai, chúng ta không phải thật sự muốn đả thương bà Kim, chúng ta
chỉ cần mang bà Kim đến chỗ người khác không tìm thấy, anh Kiam sẽ
nguyện ý phối hợp với chúng ta dùng tài chính của Kim Vũ để cứu bà nội,
không phải sao?” Dịch Hiểu Huyên cực lực thuyết phục Dịch Thiếu Kiệt.
Hai tay Dịch Thiếu Kiệt nắm chặt, thật lâu sau mới buông ra, cuối cùng
giống như đưa ra quyết định rất lớn, nói: “Được, chúng ta quyết định như vậy đi.”
Diệp Thanh Linh và Thượng Quan Sở vừa xuống máy bay, Tô Phi đi theo bọn họ nhận được 1 cú điện thoại.
“Thiếu gia Sở, không hay rồi.” Tô Phi vẻ mặt lo lắng nói.
“Ừm!” Thượng Quan Sở gần như dùng tư thế ôm Diệp Thanh Linh, nhẹ nhàng hừ một tiếng xem như nghe được lời nói cảu Tô Phi.
“Bà Kim mất tích, người cuối cùng gặp bà cụ là Dịch Thiếu Kiệt.” Tô Phi lạnh lùng báo cáo.
“Thiếu Kiệt lấy bà cụ ra uy hiếp Thành Vũ hả!” Thượng Quan Sở vừa đi vừa chậm rãi nói.
Tô Phi kinh ngạc 2 giây, nói: “Chúng ta nên làm gì bây giờ? Thành Vũ đang rất lo lắng.”
“Dịch Hiểu Huyên đâu?” Diệp Thanh Linh bình thản hỏi.
“Hả!” Tô Phi sửng sốt một chút, nói: “Dịch Hiểu Huyên không có ở nhà họ Dịch, có thể đã thông đông với Dịch Thiếu Kiệt bắt cóc bà Kim.”
Thượng Quan Sở không vội không chậm, nói: “về nhà nói tiếp.”
Diệp Thanh Linh lướt nhìn biểu tình của Tô Phi, thản nhiên nói: “Mời Kim Thành Vũ đến nhà họ Diệp.”
“Gì?” Lúc này còn mời Kim Thành Vũ đến nhà họ Diệp, chẳng lẽ không phải nên nghĩ cách cứu người sao? Hắn ngay cả người của bang Sở cũng điều
động hết rồi, vẫn chưa có cách tìm được bà Dịch. Chẳng lẽ thiếu gia Sở
không lo lắng?
Thượng Quan Sở thản nhiên cười nói: "Làm đi!"
“Vâng!” Tô Phi đáp rồi gọi điện cho Kim Thành Vũ.
Tuy Kim Thành Vũ không biết vì sao Thượng Quan Sở muốn anh đến nhà họ
Diệp, nhưng anh tuyệt đối tin tưởng Thượng Quan sở có cách, sẽ không mặc kệ bà nội.
Đến nhà họ Diệp, Kim Thành Vũ đến phòng khách nhà họ Diệp chờ. Vừa nhìn
thấy Thượng Quan Sở vào cửa, không nhanh không chậm tiêu xái đến trước
mặt má Thương, nói: “Ai! Bộ dáng tiểu Thượng Quan thật là mũm mỉm, khó
trách Thượng Quan cậu không vội trở về.”
“Cậu thật sự không lo lắng?” Thượng Quan Sở cười nham hiểm nói.
Kim Thành Vũ thuận tay sở vào mặt cậu bé trong lòng má Trương, nói: “Lo
lắng chứ! Đó là bà nội tôi, ai nói tôi không lo lắng, nhưng lo lắng cũng không phải nên chờ cậu trở về giải quyết sao?” Kim Thành Vũ bộ dáng
không nhanh không chậm, hình như Thượng Quan Sở trở lại, bà nội mình
nhất định sẽ bình yên không có việc gì.
Má Trương chụp lấy tay Kim Thành Vũ, nói: “Đừng phá rối, mặt nó rất mềm? Nhìn đì nhéo đến đỏ rồi nè.”
Kim Thành Vũ thu tay, vẻ mặt ung dung bình thản, nói: “Thượng Quan,
chuyện này tôi mặc kệ, dù sao cậu phải giải quyết chuyện này, hơn nữa
phải mang bà tôi an toàn trở về là được.”
“Được.” Thượng Quan Sở nhẹ nhàng đáp, chuyện này vì anh mà ra, đương nhiên anh sẽ phụ trách.
eloite - 1/2/15 Thủ lĩnh bá đạo 102: chân tướng (hai)
Edit: Ái Nhân
Mấy ngày tiếp theo, Thượng Quan Sở không làm gì cả. Mỗi ngày Dịch Thiếu
Kiệt đều rất sốt ruột gọi điện thoại, nói đối phương lại gọi điện đến,
nếu không lấy được tiền sẽ giết con tin là bà nội.
Vài ngày sau Thượng Quan Sở quyết định, quay về thành phố A. Anh tiếp
tục ở lại thành phố B, sợ Dịch Thiếu Kiệt sẽ kích động làm ra chuyện
không nên làm.
Trước khi đi Diệp Thanh Linh ghé thăm Lãnh Thần nói lời từ biệt.
“Tôi đi cùng mọi người, được không?” Lãnh Thần vẻ mặt mong chờ nhìn Diệp Thanh Linh.
"Không được." Diệp Thanh Linh thản nhiên trả lời.
“Vì sao?” Lãnh Thần cảm thấy cực kỳ tủi thân.
“Diệp Thanh Linh xoay người từ từ rời khỏi, nói :”Sau khi lạnh lặn, lúc nào cũng hoan nghênh anh.”
Lãnh Thần vui đến cong mày, cười nói: “Được, anh sẽ dưỡng thương thật tốt.”
Thượng Quan Sở bảo ba người Bách Sự Thông ở lại chăm sóc Lãnh Thần, ba
người vừa nghe sắc mặt nhất thời tái nhợt, nhìn Thượng Quan Sở kêu lên:
“Thiếu gia Sở, vì sao lại là chúng tôi, vì sao không bảo Ngô Vân hoặc Tô Phi ở lại?”
“Sao? Không muốn?” Thượng Quan Sở vẻ mặt tươi cười nhìn 3 người, một bộ mặt ông ba phải.
Ba người liên tục lắc đầu, nói: "Không dám." Họ cực kỳ, cực kỳ không muốn, nhưng cũng không dám nói không.
Lãnh Thần nhìn ba người không muốn chăm sóc anh, cười nói: "Tôi sẽ không làm khó các cậu, yên tâm."
Ba người Bách Sự Thông khinh thường liếc nhìn anh ta: "Anh là khó được sao!"
Lãnh Thần không nghĩ đến 3 người thoạt nhìn đẹp trai đến mức khiến người khác hồ đồ, lại nói ra những lời tự cao như vậy, không khỏi sửng sốt
vài giây, nói: “Thử xem thì biết.” Mấy tên tự cao này, còn thật sự nghĩ
rằng Lãnh Thần anh dễ bắt nạt, vốn anh không cần người của Thượng Quan
Sở đến chăm sóc anh, biết anh gặp chuyện không may, người của anh đều âm thầm bảo vệ anh.
Lúc 3 người đang khinh thường nhìn Lãnh Thần, một giọng nói quen thuộc
vang lên, “Anh hai, em biết anh ở đây mà. Cuối cùng em cũng tìm được
anh.”
Diệp Thanh Linh ngẩng đầu nhìn về phía người đến, thấy Chu Du vẻ mặt
ngây thơ tươi cười đến bên cạnh Chu Ngao, một bộ dáng rất nhiệt tình ôm
cánh tay Chu Ngao. Chu Ngao vẻ mặt không chút thay đổi nhìn Chu Du, nói: “Sao em lại ở đây?”
“Mấy ngày nay trường học được nghỉ, em liền đến đây.” Chu Du cười hì hì nói, cũng không để ý sắc mặt của Chu Ngao có bao nhiêu lạnh. Xoay người sang nhìn thấy Thượng Quan Sở cùng Tiền Nguyên cười nói :”Thiếu gia Sở
cũng ở đây sao, anh Nguyên cũng ở đây nữa? Chuyện gì xảy ra vậy?”
Thưởng Quan Sở và Tiền Nguyên cười với Chu Du, Chu Ngao nghe xong chuyện của Chu Du, nháy mắt đổi sang khuôn mặt tươi cười nói với Chu Du: “Vài
ngày nữa em rất rảnh đúng không!”
“Không có việc gì cả!” Chu Du thành thật trả lời.
“Vậy em ở lại chăm sóc anh ta đi!” Chu Ngao nói xong nhìn về phía Lãnh Thần còn nằm trên giường bệnh.
“Anh ta là ai?” Lời anh trai nói đương nhiên Chu Du luôn nghe, nhưng cũng muốn biết người mình phải chăm sóc là ai a!
“Bạn bè.” Chu Ngao cười nói, nhưng nụ cười này không chạm đến đáy mắt, trong mắt mang theo vài phần tính toán.
Chu Du hoàn toàn không có để ý đến vẻ mặt Chu Ngao, miệng liên tục đáp ứng, “Đã là bạn bè của anh trai, vậy để em chăm sóc đi!”
Anh ta vừa nói xong, liền nhận được tán dương của 3 người Bách Sự Thông, ba người đi lên phía trước vỗ vai Chu Du nói: “cậu thật là người tốt,
việc này giao cho cậu.”
Thượng Quan Sở ở bên cạnh cười nham hiểm, nói: “Lãnh Thần đã không cần
các cậu chăm sóc, vậy 3 người các cậu cùng 4 người Xuân Hạ Thu Đông lập
tức nhích người quay lại thành phố A điều tra vị trí của bà Dịch.”
Ba người nhất thời vặn vẹo: “Vâng, thiếu gia Sở.” Sao thiếu gia Sở không để cho bọn họ rãnh rỗi chứ? Biết đi tìm bà Dịch ở đâu đây? Hơn nữa còn
không được để bà Dịch của chút thương tổn, đây căn bản là khó hơn lên
trời! Sớm biết vậy bọn họ liền ở lại đây chăm sóc họ Lãnh bị thương. Ba
người suy nghĩ không khỏi nhìn trần nhà thở dài rồi mới rời đi.
Chu Du nhìn mọi người rời đi, gấp đến mức oa oa kêu to, “Anh trai, anh đi đâu vậy!”
Chu Ngao không để ý tới hắn, vẻ mặt tươi cười rời đi.
Chu Du lại kêu: “Thiếu gia Sở, anh Nguyên, mọi người muốn đi đâu?”
Lần này dĩ nhiên là Tiền Nguyên lạnh lùng nhất trả lời, “ Quay về thành phố A.”
Chu Du khóc không ra nước mắt, nhìn mọi người đi xa, nói: “Em nhất định sẽ đến thành phố A tìm moi người, anh trai.”
Sau khi bọn người Thượng Quan Sở rời đi, Lãnh Thần bắt đầu kế hoạch
dưỡng thương, không chỉ cực kỳ phối hợp với bác sĩ, mà còn không nhúc
nhích nằm ở trên giường dưỡng thương, đến ăn cũng không động tay, làm
Chu Du mệt chết khiếp.
Vài ngày sau, cuối cùng Chu Du nổi giận, gào thét với Lãnh Thần: “Tôi về nhà, tự anh tìm người khác chăm sóc đi! Thật phiền!” nói xong anh ta
đeo balo rời khỏi thành phố B.
Lãnh Thần nhìn cậu bé luôn tươi cười đầy mặt tức giận, tâm tình rất tốt, cười nói: “Không tiễn.”
Lúc Chu Du rời đi, vết thương của Lãnh Thần cũng tốt hơn, bởi vậy, sai
người đặt vé máy bay cho anh, hôm sau liền xuất phát đến nhà họ Diệp ở
thành phố A.
Dịch Thiếu Kiệt ở nhà gấp đến mức đi tới đi lui, không ngừng nói: “làm sao bây giờ, vài ngày rồi. Không biết bà nội sao nữa?”
“Anh Sở thật quá đáng, sao có thể mặc kệ sống chết của bà nội? Nếu… Nếu không may bà nội xảy ra chuyện gì, làm sao bây giờ?” Dịch Hiểu Huyên
nói xong che mặt khóc.
Dịch Thiếu Kiệt nhìn em gái khóc, không khỏi đau lòng, kích động nói:
“Không, anh tuyệt đối không để bà nội gặp chuyện không may, tuyệt đối
không thể.”
“Nhưng mà chúng ta không có cách nào a, anh Sở cũng không giúp chúng
ta. Người ta muối tập đoàn Kim Vũ, chúng ta lại không làm chủ nó, phải
làm sao bây giờ?” Dịch Hiểu Huyên càng khóc càng hung. Nghe được tiếng
khóc của Dịch Hiểu Huyên, Dịch Thiếu Kiệt càng phiền lòng, nắm tay hung
hăng đấm lên mặt bàn, rống lớn :”Cuối cùng tôi nên làm gì bây giờ.”
Dịch Hiểu Huyên nôn nóng kéo tay Dịch Thiếu Kiệt qua, khóc đau lòng nói: “Anh trai, anh làm gì vậy?” vừa nói vừa nhẹ nhàng thổi giúp anh ta,
nước mắt từng giọt từng giọt nhỏ xuống tay anh, còn không ngừng hỏi:
“Anh hai có đau không?”
Lúc này Dịch Thiếu Kiệt đâu còn để ý đau đớn trên tay, mà đau lòng cho em gái lại lo lắng bà nội gặp chuyện không may.
Dịch Hiểu Huyên vừa khóc vừa nói: “Anh trai, anh Sở đã mặc kệ sống chết của bà nội, chúng ta… Chúng ta tự mình nghĩ cách.”
“Cách gì, không thể báo cảnh sát, đến Thượng Quan Sở tìm khắp nơi cũng
không thấy bà nội, chúng ta có thể nghĩ cách gì?” Dịch Thiếu Kiệt cực kỳ tuyệt vọng.
“Không, em có cách, chúng ta nhất định có thể nghĩ ra cách.” Dịch Hiểu
Huyên vừa lau nước mắt vừa nói: “Chúng ta có thể nghĩ cách thỏa mãn yêu
cầu của bọn bắt cóc a!”
“Đúng, anh đi nhờ Thành Vũ, anh đi nhờ anh ta.” Dịch Thiếu Kiệt chân
tay luống cuống lau nước mắt không ngừng chảy xuống của Dịch Hiểu Huyên.
“Anh, chúng ta không thể đi nhờ anh Kim, cái gì anh Kim cũng đều nghe
anh Sở, vô dụng, chúng ta không thể nhờ anh Kim, chúng ta… Chúng ta nghĩ cách khác.” Dịch Hiểu Huyện nói.
“Đúng, chúng ta nghĩ cách khác.” Dịch Thiếu Kiệt hoàn toàn mất đi lý trí, bây giờ chỉ suy nghĩ là sao để cứu bà nội.
“Chúng ta… Chúng ta có thể…” Dịch Hiểu Huyên ấp a ấp úng nói.
Dịch Thiếu Kiệt giống như thấy được hy vọng, nói: “Hiểu Huyên có cách
gì? Chỉ cần có thể cứu bà nội, cách gì chúng ta cũng có thể thử.”
Đáy mắt Dịch Hiểu Huyên xuất hiện 1 tia vui mừng không dễ phát hiện, vẻ mặt cầu xin nói: “Chúng ta có thể tìm bà Kim giúp đỡ.”
“Bà Kim?” Dịch Thiếu Kiệt do dự lắc đầu, “Không, chúng ta không thể tổn thương bà Kim.”
“Anh trai, chúng ta không phải thật sự muốn đả thương bà Kim, chúng ta
chỉ cần mang bà Kim đến chỗ người khác không tìm thấy, anh Kiam sẽ
nguyện ý phối hợp với chúng ta dùng tài chính của Kim Vũ để cứu bà nội,
không phải sao?” Dịch Hiểu Huyên cực lực thuyết phục Dịch Thiếu Kiệt.
Hai tay Dịch Thiếu Kiệt nắm chặt, thật lâu sau mới buông ra, cuối cùng
giống như đưa ra quyết định rất lớn, nói: “Được, chúng ta quyết định như vậy đi.”
Diệp Thanh Linh và Thượng Quan Sở vừa xuống máy bay, Tô Phi đi theo bọn họ nhận được 1 cú điện thoại.
“Thiếu gia Sở, không hay rồi.” Tô Phi vẻ mặt lo lắng nói.
“Ừm!” Thượng Quan Sở gần như dùng tư thế ôm Diệp Thanh Linh, nhẹ nhàng hừ một tiếng xem như nghe được lời nói cảu Tô Phi.
“Bà Kim mất tích, người cuối cùng gặp bà cụ là Dịch Thiếu Kiệt.” Tô Phi lạnh lùng báo cáo.
“Thiếu Kiệt lấy bà cụ ra uy hiếp Thành Vũ hả!” Thượng Quan Sở vừa đi vừa chậm rãi nói.
Tô Phi kinh ngạc 2 giây, nói: “Chúng ta nên làm gì bây giờ? Thành Vũ đang rất lo lắng.”
“Dịch Hiểu Huyên đâu?” Diệp Thanh Linh bình thản hỏi.
“Hả!” Tô Phi sửng sốt một chút, nói: “Dịch Hiểu Huyên không có ở nhà họ Dịch, có thể đã thông đông với Dịch Thiếu Kiệt bắt cóc bà Kim.”
Thượng Quan Sở không vội không chậm, nói: “về nhà nói tiếp.”
Diệp Thanh Linh lướt nhìn biểu tình của Tô Phi, thản nhiên nói: “Mời Kim Thành Vũ đến nhà họ Diệp.”
“Gì?” Lúc này còn mời Kim Thành Vũ đến nhà họ Diệp, chẳng lẽ không phải nên nghĩ cách cứu người sao? Hắn ngay cả người của bang Sở cũng điều
động hết rồi, vẫn chưa có cách tìm được bà Dịch. Chẳng lẽ thiếu gia Sở
không lo lắng?
Thượng Quan Sở thản nhiên cười nói: "Làm đi!"
“Vâng!” Tô Phi đáp rồi gọi điện cho Kim Thành Vũ.
Tuy Kim Thành Vũ không biết vì sao Thượng Quan Sở muốn anh đến nhà họ
Diệp, nhưng anh tuyệt đối tin tưởng Thượng Quan sở có cách, sẽ không mặc kệ bà nội.
Đến nhà họ Diệp, Kim Thành Vũ đến phòng khách nhà họ Diệp chờ. Vừa nhìn
thấy Thượng Quan Sở vào cửa, không nhanh không chậm tiêu xái đến trước
mặt má Thương, nói: “Ai! Bộ dáng tiểu Thượng Quan thật là mũm mỉm, khó
trách Thượng Quan cậu không vội trở về.”
“Cậu thật sự không lo lắng?” Thượng Quan Sở cười nham hiểm nói.
Kim Thành Vũ thuận tay sở vào mặt cậu bé trong lòng má Trương, nói: “Lo
lắng chứ! Đó là bà nội tôi, ai nói tôi không lo lắng, nhưng lo lắng cũng không phải nên chờ cậu trở về giải quyết sao?” Kim Thành Vũ bộ dáng
không nhanh không chậm, hình như Thượng Quan Sở trở lại, bà nội mình
nhất định sẽ bình yên không có việc gì.
Má Trương chụp lấy tay Kim Thành Vũ, nói: “Đừng phá rối, mặt nó rất mềm? Nhìn đì nhéo đến đỏ rồi nè.”
Kim Thành Vũ thu tay, vẻ mặt ung dung bình thản, nói: “Thượng Quan,
chuyện này tôi mặc kệ, dù sao cậu phải giải quyết chuyện này, hơn nữa
phải mang bà tôi an toàn trở về là được.”
“Được.” Thượng Quan Sở nhẹ nhàng đáp, chuyện này vì anh mà ra, đương nhiên anh sẽ phụ trách.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...