Cô Vợ Nhỏ Ôn Tồn Của Trung Tá

Sao vẫn còn chưa tới? Mày Lâm Nhược nhíu lại, mặc bộ váy cưới, có chút mất tự nhiên ngồi giữa hai người đàn ông cao lớn, cảm thấy không khí xung quanh không đúng lắm, hai người đàn ông kia ở đây để giám sát cô sao?

Kha Trạch Liệt lái một chiếc xe đen trắng tới trước cửa tiệm áo cưới, khóe môi kéo lên mang chút ý cười lưu luyến, mở cửa xe, một chân bước ra khỏi xe. Dáng vẻ phóng khoáng và khí chất khiến các nữ sinh mê mệt, nhẹ nhàng nhanh chóng đi vào tiệm.

Đi một vòng quanh tiệm áo cưới, cũng không thấy bóng hình xinh đẹp của Lâm Nhược, anh nhíu mày nghi hoặc, trong lòng là lo lắng chưa từng có khiến anh có chút thấp thỏm không yên, lo sợ cô có chuyện gì, kéo người bán hàng đi ngang qua bên cạnh lại, liền hỏi: "Xin hỏi, cô có nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi, để tóc ngắn, tầm hai mươi tuổi. Có vẻ lạnh lùng ít nói, nhưng bộ dáng rất đáng yêu."

Người bán hàng liếc nhìn Kha Trạch Liệt, đáy lòng nghĩ: anh ta đang khoe khoang bạn gái của mình đây mà. Sao có thể có người phụ nữ nào hoàn hảo như vậy chứ? Chuyển mắt nhìn diện mạo của Kha Trạch Liệt, vẻ hờ hững, chán ghét nơi đáy mắt lập tức được che giấu đi, nhìn đôi mắt anh không ngừng phát sáng rực rỡ.

"Tính tình lạnh lùng thì không thấy, nhưng nếu là một cô gái hoàn hảo thật ra lại có một người, tóc ngắn, nhưng có vẻ cũng là một người rất bình dị gần gũi, bộ dáng cũng rất đáng yêu." Chuyển mắt tưởng tượng, trong đầu hiện lên gương mặt Lâm Nhược, trong đôi mắt hiện lên một tia hâm mộ.

Đôi mắt Kha Trạch Liệt sáng ngời hi vọng, như là phía chân trời đột nhiên có pháo hoa nở nộ, tỏa sáng cả màn đêm tối tăm, "Đúng đúng, chính là cô ấy. Cô ấy ở đâu rồi?"

Người bán hàng khó hiểu lướt một lượt từ trên xuống dưới đánh giá Kha Trạch Liệt, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, cúi đầu lẩm bẩm, như là thì thào với chính mình: "Cô ấy đã đi rồi, còn có một người đàn ông mặc tây trang trả tiền hộ cô ấy. Chắc là vị hôn phu của cô ấy, nhưng mà nói thật lòng, cô gái kia quả thật rất là xinh đẹp." Một chút si mê vẫn lưu lại trong đôi mắt người kia khiến Kha Trạch Liệt cảm thấy thỏa mãn.

Nhưng liền sau đó, ý cười trên khóe miệng anh đã đông cứng lại, như là bị đóng băng, không hề cử động một chút nào. Vị hôn phu? Chuyện gì vậy, cô đã bị ai đưa đi.

Anh nắm lấy bả vai người bán hàng, mạnh mẽ lay lay cơ thể cô, giọng điệu không khỏi có chút lo lắng, "Có người đưa cô ấy đi? Là ai, bề ngoài trông thế nào?"

Nghe vậy, toàn thân người bán hàng bị Kha Trạch Liệt giữ lại rất không thoải mái, muốn giãy ra khỏi ràng buộc của anh, nhưng sau vài lần giằng co, người bán hàng cũng hoàn toàn từ bỏ việc muốn thoát khỏi tay Kha Trạch Liệt, hoàn toàn từ bỏ ý nghĩ này. Miệng méo mó cam chịu: "Cô ấy tự mình đi theo mà. Nói cái gì..." Nói được một nửa, người bán hàng đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn chăm chăm trần nhà, giống như đang cố hết sức nhớ lại chuyện vừa xảy ra, bởi vì Lâm Nhược rất nổi bật, nên cô còn đặc biết nhìn Lâm Nhược thêm vài lần.


Kha Trạch Liệt cúi đầu nhìn người bán hàng, vô cùng thành khẩn, tình cảm lo lắng sâu trong đôi mắt khiến trống ngực người bán hàng đập thình thịch, đỏ mặt thẹn thùng, sau đó, suy nghĩ trong lòng hoàn toàn bị rối loạn. Một lúc lâu sau, mới yếu ớt mở miệng.

"Thật ngại quá, tôi quên mất rồi." Người bán hàng ngượng ngùng nhìn Kha Trạch Liệt, sợ anh sẽ có hành động quá khích gì đó, hai tay vội vã che trước ngực, bảo vệ quần áo mình, quyết tâm gìn giữ tới cùng.

Kha Trạch Liệt bây giờ không còn tâm trí để ý đến cô gái bình thường như người qua đường Giáp kia, buông tay bỏ mặc cô phía sau, liền phóng ra bên ngoài, không biết Lâm Nhược giờ đang nơi nào, nhất định cô ấy đang rất sợ hãi? Mày rậm của Kha Trạch Liệt nhíu thành một đường, trên vầng trán lộ rõ lo lắng vô cùng nồng đậm.

Lúc này, đúng lúc chuông điện thoại của Kha Trạch Liệt vang lên. Trên khuôn mặt anh dần hiện lên chút sung sướng, chắc là Lâm Nhược rồi? Vội vã rút điện thoại ra nghe, hi vọng Lâm Nhược không gặp phải chuyện gì không may.

"Kha Trạch Liệt, cậu đang ở chỗ nào?" Hoàng Thần Đạt mở miệng, có chút khẩn trương, trong giọng nói đều lộ ra căng thẳng, không giống vẻ vui đùa ầm ĩ bình thường, giọng điệu đột nhiên nghiêm túc kia khiến lòng Kha Trạch Liệt run lên, không rõ nguyên do.

Kha Trạch Liệt nghe được không phải Lâm Nhược, liền thấy thất vọng tràn trề, pha lẫn cả lo lắng không yên, "Tôi ở trên đường, cậu quản tôi?" Giọng điệu nói chuyện không được tốt lắm, cũng may Hoàng Thần Đạt và Kha Trạch Liệt đều mặc chung quần yếm mà lớn lên, không hề để ý đến giọng điệu của anh.

“Đang yên đang lành cậu dạo phố làm gì, trong lòng lại có vấn đề chứ gì, ông đây đã sớm nói với cậu rồi, không cần ép buộc ông đây, ép buộc bản thân cậu là được rồi, cậu đừng có đi hại người khác!" Giọng điệu Hoàng Thần Đạt cũng không khá lắm, lời nói tuôn ra giống như súng liên thanh, trong giọng nói như hận không thể rèn sắt thành thép, trong nháy mắt, Kha Trạch Liệt có cảm tưởng như cậu ta đang đứng trước mặt mình.

Lông mày anh nhíu lại, giờ đang là lúc nào rồi, anh thực sự không có thời gian tranh cãi với Hoàng Thần Đạt, Lâm Nhược nhà anh vẫn còn chưa có tin tức đây.

"Không thấy Lâm Nhược đâu, tôi muốn đi tìm cô ấy, nếu không có việc gì thì tôi cúp máy đây!" Kha Trạch Liệt đột nhiên mở miệng, đôi mắt lại không ngừng quan sát khung cảnh xung quanh, từng nhóm người xuất hiện trong dòng người qua lại, từng đám người xuất hiện, nhưng không hề có gương mặt Lâm Nhược, chẳng phải anh đã dặn cô đừng đi lung tung rồi sao? Cô gái này chắc chắn chỉ để ý đến trang phục, không hề tiếp thu lời anh nói.


Trong chốc lát Kha Trạch Liệt cảm thấy ân hận vô cùng, hận chính mình không chăm sóc tốt cho Lâm Nhược, trong lúc này, Kha Trạch Liệt thực sự không biết nên làm thế nào, trong đầu chỉ hiện lên một ý nghĩ duy nhất, anh phải đi tìm cô, dù có phải lên núi đao xuống biển lửa, anh cũng nhất định phải tìm được cô!

"Cậu thật là, đầu óc cậu bị úng nước à?" Hoàng Thần Đạt không kiềm chế được gầm lên giận dữ, từ khi nào, Kha Trạch Liệt lại không hề có chút ý thức nguy hiểm như vậy, nếu là tự Lâm Nhược bỏ đi thì tốt rồi. Là bắt cóc có hiểu hay không. Vừa rồi Hoàng Thần Đạt đang ở trong phòng làm việc thì nhận được điện thoại của cấp trên, sợ tới mức trong chốc lát cũng không biết phải mở miệng nói gì.

Phụ nữ, Lâm Nhược, đối với Kha Trạch Liệt mà nói có bao nhiêu quan trọng, người khác có thể không hiểu, nhưng Hoàng Thần Đạt anh rất hiểu. Từ trước tới giờ vốn tưởng cậu ta không hề biết yêu thương người khác, thế nhưng trong mắt Kha Trạch Liệt vẫn còn có yêu, tin tức này khiến Hoàng Thần Đạt hoang mang hồi lâu. Khó thấy được cậu ta lộ ra chút tình cảm, không ngờ bây giờ lại còn vì một cô gái mà bỏ dở cả công việc, nếu đổi lại là anh, anh cũng không biết phải làm thế nào cho phải.

"Tôi nói cho cậu chuyện này, cậu nghe xong, đừng hoảng hốt, chuyện gì cũng có thể giải quyết, bây giờ cậu phải tỉnh táo lại rồi nghe tôi nói." Hoàng Thần Đạt lấy lại bộ dáng bình thường, nhưng trong giọng nói lại rất bình tĩnh.

Kha Trạch Liệt thấy thế, cũng không lớn tiếng ồn ào nữa, trên đường người đi đường không ngừng lướt qua bên cạnh anh, người qua đường bên người cũng không ngừng thay đổi, nhưng vẫn không hề thấy được bóng dáng Lâm Nhược. Tim anh đập thình thịch, đầu dây thần kinh truyền đến đau đớn như một cú đánh liên hoàn, dù không đánh vào đáy lòng Kha Trạch Liệt, trong lòng cũng khó chịu không nói nên lời.

Anh lặng im, không hề mở miệng nói gì, cứ như vậy đứng giữa đường lớn, cầm di động, nghe lời Hoàng Thần Đạt truyền vào trong tai mình, cũng không lên tiếng nói ra suy nghĩ của mình chút nào.

Hoàng Thần Đạt hít sâu một hơi, tuy rằng biết tin tức này đối với Kha Trạch Liệt mà nói giống như là sấm sét giữa trời quang, nhưng chuyện gì nhất định phải tiếp nhận, Hoàng Thần Đạt sẽ không chút do dự nói cho Kha Trạch Liệt, huống hồ, đó cũng là chuyện người làm anh em như anh cần phải làm.

"Lâm Nhược bị bắt cóc, chuyện này, tôi tin cậu cũng có nghĩ tới. Đối phương là một nhóm người phạm tội đánh người, bây giờ cậu trước tiên quay về bệnh viện, rất nguy hiểm, cho nên cậu hãy cứ ở trong bệnh viện, nghỉ ngơi chữa vết thương cho tốt đã, về phần Lâm Nhược, cậu hãy giao cho tôi đến xử lý, em dâu tốt như vậy, tôi  nhất định sẽ coi chừng giúp cậu!"

Giọng điệu Hoàng Thần Đạt cố tỏ vẻ khoan khoái, vui vẻ, vẻ mặt hào hùng quyết tâm mà nói với Kha Trạch Liệt, làm bộ mình giống như chuyện gì cũng có thể gánh vác vô cùng tốt đẹp, hoàn hảo. Nhưng Kha Trạch Liệt biết, lúc quay lưng lại cậu ta sẽ yêu cầu nhiều lực lượng hỗ trợ, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.


Kha Trạch Liệt trầm xuống, trong chốc lát trong lòng cảm động vô cùng, nhưng sau đó, Kha Trạch Liệt cũng không thể ngồi chờ chết, không chút do dự từ chối ý tốt của Hoàng Thần Đạt. "Tôi đã hồi phục gần như bình thường rồi, cậu không cần lo lắng cho tôi đâu." Nói xong liền ngắt điện thoại, không chờ Hoàng Thần Đạt từ chối, liền tự mình quyết định như vậy!

"Này này!" Hoàng Thần Đạt hướng điện thoại kêu to, nhưng phía bên kia chỉ truyền đến tiếng "tút tút" làm Hoàng Thần Đạt nhất thời tức giận, cầm đèn bàn ném xuống đất, "oành", một tiếng vang thật lớn.

Đây là làm cái gì, trong tình huống này, anh cũng chẳng để tâm được nhiều như vậy, tiến hành nhiệm vụ quan trọng hơn. Về phần tên cứng đầu kia, quên đi, đến lúc đó sẽ bàn sau. Tình yêu là vậy, chẳng hề có lí do. Chuyện tình yêu, ai có thể nói được?

Hoàng Thần Đạt khẽ thở dài một hơi, trong lòng dâng lên chút hâm mộ, Kha Trạch Liệt chắc chắn không biết, một Kha Trạch Liệt như vậy, đời người hạnh phúc như vậy, Hoàng Thần Đạt  thực sự hâm mộ. Con người ở trong cuộc sống ngọt ngào sao có thể hiểu rõ được. Hoàng Thần Đạt nhếch miệng cười, khóe miệng lặng lẽ nở một nụ cười mang chút chua xót.

"Nghỉ!" Đứng trước đội hình trước mặt, sau khi Hoàng Thần Đạt chỉnh đốn đội ngũ, chỉ huy các nhóm binh sĩ lên xe. Anh luôn là lãnh đạo chỉ huy mọi người, cho nên dù Kha Trạch Liệt không có ở đây, anh cũng có thể làm mọi việc vô cùng tốt đẹp.

Trước đây, Hoàng Thần Đạt không hề muốn trở thành một trung tá giống như Kha Trạch Liệt, hoàn toàn là bởi vì chuyện kia xảy ra. Mà chuyện này, vĩnh viễn là vết thương trong lòng anh em bọn họ, nếu không đến mức không còn cách nào khác, cũng sẽ không ai để lộ ra vết sẹo này.

Vết sẹo kết vảy, là nỗi đau của mọi người, là ký ức đã phủ bụi. Ai cũng không muốn nhắc tới.

Kha Trạch Liệt điên cuồng chạy như bay trên đường, nhận được tin tức của Hoàng Thần Đạt, anh liền vội vàng chạy xe về phía mục tiêu.

Dưới chân núi sau nghĩa địa công cộng, chỗ kia vốn dĩ được dự định làm nghĩa trang, nhưng vì một vài nguyên nhân bất đắc dĩ, cuối cùng cũng không được xây dựng. Không ngờ tới, bây giờ lại trở thành nơi trú ngụ của bọn tội phạm bắt cóc Lâm Nhược.

Trên người Kha Trạch Liệt không có công cụ bảo hộ nào, cứ chạy xe liền một mạch, chạy tới nghĩa địa công cộng kia. Nghĩa địa công cộng có vẻ cách anh khá gần, Kha Trạch Liệt vốn không chọn lựa phương tiện giao thông nào, từ đầu anh đã dự tính sẽ cùng Lâm Nhược thuê một chiếc xe cũ rồi cùng nhau đi dạo quanh thành phố. 


Lúc này, trong lòng sợ hãi của Kha Trạch Liệt đã không còn ý niệm gì về tiết kiệm nữa, Lâm Nhược là tài sản vô giá, không phải bất kỳ ai cũng có thể thay thế được, lại càng không thể dùng tiền tài để so sánh.

Lâm Nhược, chờ anh, nhất định phải chờ anh. Đừng sợ, anh sẵn sàng vượt mọi chông gai, giải cứu công chúa. Tựa như nhân vật chính trong câu truyện cổ tích em thích, sẽ cứu em ra.

Mái tóc ngắn ngủn của Kha Trạch Liệt dựng đứng trên đầu, toàn thân mặc quần áo hằng ngày càng tôn lên vẻ khôi ngô phóng khoáng, dù chạy nhanh giữa dòng người qua lại nơi ngã tư đường, cũng có vô số ánh mắt háo sắc của các cô gái trông theo.

Hoàng Thần Đạt ngồi phía sau xe quân dụng, cầm di động, không ngừng suy tư, nên nói hay không nói với Kha Trạch Liệt, tình hình hiện tại của Lâm Nhược, theo như tin tức bọn họ thu thập được, có vẻ như tình trạng của cô không được tốt cho lắm. Sau khi ở trên xe, bởi vì đã phát hiện ra ý đồ của bọn tội phạm, giãy dụa muốn xuống xe, nhưng cuối cùng lại bị bọn tội phạm dùng thuốc mê đánh ngất trên xe... Không ngờ một cô gái tay trói gà không chặt, vậy mà lại có thể ra sức giãy dụa chống lại đám đàn ông kia, trong lòng Hoàng Thần Đạt bỗng cảm thấy đau buồn, cuối cùng đau đớn kịch liệt đến nỗi phải nhắm hai mắt lại.

Lâm Nhược như vậy, thật giống như người con gái nào đó, là nữ thần trong mắt Hoàng Thần Đạt, là người không ai có thể thay thế được.

Đợi tới khi Kha Trạch Liệt chạy đến mục tiêu, vừa đúng lúc xe Hoàng Thần Đạt cũng tới nơi. Hoàng Thần Đạt thấy Kha Trạch Liệt có vẻ như sẽ đi vào trong nghĩa địa, liền túm lấy quần áo anh chặn lại. Lớn tiếng giận dữ: "Cậu có biết trên người cậu không hề có vũ khí không hả? Chẳng lẽ cậu muốn cậu cứu được Lâm Nhược ra, còn bản thân lại phải vào bệnh viện? Để mọi người lại vì cậu mà đau đớn khổ sở thêm lần nữa?"

Tiếng Hoàng Thần Đạt tức giận khiến Kha Trạch Liệt lập tức khôi phục thần trí, Lâm Nhược làm trái tim anh suy sụp, biết rằng Lâm Nhược vô cùng quan trọng với Kha Trạch Liệt, vẻ mặt Hoàng Thần Đạt cũng hiện lên một chút sáng tỏ. Thực ra anh không hề muốn gào thét với Kha Trạch Liệt, chỉ là vì một cô gái, như vậy, đáng giá sao? Đáng giá sao? Trước kia Hoàng Thần Đạt cũng chính là bởi vì một cô gái, mới ra nông nỗi này, cô gái đó chính là khúc mắc mà anh vĩnh viễn không dám đụng tới.

Lâm Nhược mệt mỏi mất hết sức lực nằm mê mệt trên nền xi măng, sự lạnh lẽo truyền tới khiến mày cô nhíu lại, nhưng mí mắt vẫn nhắm chặt, cố gắng thế nào cũng không mở mắt nổi, ai đó có thể nói cho cô biết giờ cô đang ở nơi nào không? Lâm Nhược bất giác di chuyển thân thể mình một chút, lại phát hiện cả người mình đều bị người ta trói chặt, không thể động đậy, nhất thời kinh hoảng khiến cô lập tức mở đôi mắt nặng trĩu.

Lọt vào trong tầm mắt là một cảnh tượng hoang vắng, trong phòng phôi trắng không có ai qua lại, giống như lúc này trên cõi đời chỉ còn mình cô tồn tại cô độc, bên tai cũng không có một chút tiếng động nào, tựa như tất cả mọi người đã bỏ chạy hết.

Muốn thoát ra khỏi dây thừng đang trói trên người mình, điên cuồng giãy dụa, dây thừng lại như sinh trưởng trên làn da cô, một chút cũng không thoát ra được.

Lâm Nhược mất hết sức lực tức giận trừng mắt liếc nhìn cửa, cảm giác mệt mỏi vô lực trong nháy mắt xông lên trên vầng trán cô, cảm giác như thế, thật khó chịu. Kha Trạch Liệt, anh giờ đang ở nơi nào? Thật xin lỗi, lúc này đây, là em khiến anh phải lo lắng. Lâm Nhược khe khẽ nhắm mắt, tuy rằng không biết vì sao đối phương phải trói mình lại, từ trong tiệm áo cưới bị lừa đến đây, nhưng bản thân mình cứ ngây ngốc như vậy để bọn họ lừa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận