Cô Vợ Nhỏ Ôn Tồn Của Trung Tá

Lâm Nhược quay đầu lại, sáng tỏ cùng cảm kích liếc Agha một cái, đột nhiên ôm lấy Agha, thân thể không ngừng run rẩy, sanh ly tử biệt cô đã trải qua một lần, không bao giờ muốn trải qua lần thứ hai nữa, cảm nhận đó, Lâm Nhược không bao giờ muốn tiếp nhận nữa. Nội tâm trong lúc nhất thời không có cách nào bình phục được, chỉ có thể mặc cho cảm xúc phát tiết ra ngoài.

"Tùy hứng quá nhỉ, Lâm Nhược." Một âm thanh quen thuộc từ đỉnh đầu Lâm Nhược vang lên, Lâm Nhược hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu lên nhìn Ngụy Khải một cái, trong con ngươi mang theo oán niệm sâu sắc.

Chỉ thấy Ngụy Khải đưa tay vuốt vuốt đỉnh đầu Lâm Nhược, mùi vị cưng chìu ngay cả Agha cũng cảm nhận được, động tác mập mờ như vậy khiến Agha không khỏi có chút hâm mộ, lập tức không kịp phản ứng, ánh mắt nhìn Ngụy Khải có chút say mê, trong miệng không khỏi lẩm bẩm mở miệng: "Rất đẹp trai a."

Nghe được Agha tán thưởng, Ngụy Khải cúi đầu nhếch miệng cười một tiếng, nụ cười như ánh mặt trời ấm áp lòng người của Ngụy Khải không chút keo kiệt hiện ra, loại cảm giác như được tắm gội trong gió xuân, khiến Agha thấy như có thêm dũng khí bay lên bầu trời.

Gương mặt không khỏi có chút nóng lên, cực phẩm yêu nghiệt, lại bị chị họ gặp được! Agha hâm mộ liếc Lâm Nhược một cái, lại phát hiện Lâm Nhược đã khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt, nước mắt trên khuôn mặt cũng không biết từ lúc nào đã bị lau khô, không có một dấu vết cảm xúc kích động nào. Agha đột nhiên có chút hối hận, mới vừa rồi nên chụp hình lưu làm kỷ niệm.

Lâm Nhược sát phong cảnh mở miệng, khiến nụ cười thoáng hiện ở khoé miệng trên gương mặt ấm áp của Nguỵ Khải cứng lại, có chút oán niệm liếc Lâm Nhược một cái."Ngụy Khải, xe của tôi anh xử lý tốt chứ?"

Ngụy Khải nhướng nhướng mày, bộ dáng cao ngạo, đắc chí giống như mình chính là thần vạn năng, "Tôi đậu xe ở bãi đậu xe gần đây, lát nữa cô về sẽ lấy xe cho cô. Yên tâm đi." Tiến tới bên tai Lâm Nhược, lặng lẽ nói một câu, "Lát nữa cô phải đưa tôi về nha!"

Nói xong, xảo trá nháy mắt, Agha bên cạnh đã đến cảnh giới hoa si, vẻ mặt không thể tin nhìn Ngụy Khải, đong đầy trong đôi mắt đều là sùng bái cùng yêu mến vô hạn. . . . . .


Kha Đằng cùng Văn Nhân Thục Diễm lúc này cũng không biết làm sao với tình huống này, có chút nghi ngờ mở miệng: "Lâm Nhược?"

Cảm nhận được bóng dáng Kha Đằng, Lâm Nhược xoay người, đi tới bên cạnh bọn họ, "Ông bà khỏe." Đột nhiên sững sờ, quay đầu lại nhìn Agha, "Em tới còn chưa tính, sao lại đem cả hai ông bà tới đây, không phải là càng tạo thêm giày vò sao?" Trong giọng nói của Lâm Nhược mang ý mẫu mực khác lạ nhàn nhạt, quay đầu trở lại, khuyên vợ chồng Kha Đằng trở về.

Thấy thế, Agha ảo não vỗ đầu mình một cái, một tay kéo lấy Lâm Nhược, hạ thấp giọng nhẹ nói: "Bọn họ là cha mẹ của anh họ, là bác em!"

. . . . . .

Lâm Nhược nhất thời vạch đen đầy mặt, mới vừa rồi động tác của Ngụy Khải . . . . . . A, cầm thú! Lâm Nhược hung hăng trợn mắt liếc Ngụy Khải vô hại bên cạnh đang nhìn Lâm Nhược, ngọn lửa bùng cháy nồng đậm trong con ngươi như muốn nướng cháy anh ta.

Lâm Nhược yên lặng ngồi ở một bên, không đáp lại nữa, trong con ngươi hiện ra một tia âm trầm, khiến người xung quanh nhìn cũng thấy chút ưu buồn. Chậm rãi ngửa đầu, liếc nhìn Ngụy Khải đứng bên cạnh, nhẹ giọng mở miệng, âm thanh êm dịu vô cùng như có như không, yếu đuối trong thanh âm mang theo mệt mỏi thật sâu, "Ngụy Khải, đã làm phiền anh, anh trở về đi, anh cũng nên nghỉ ngơi rồi."

Ngụy Khải nhìn Lâm Nhược thật sâu, ban đầu anh đang ở yến tiệc trong nhà, Nguỵ Khải vốn đã tới trễ vậy mà lại đột nhiên rời đi, khiến các bậc trưởng bối trong nhà tức điên, nhưng Ngụy Khải một chút cũng không cảm thấy có vấn đề gì cả, bởi vì Lâm Nhược ở trong mắt anh chính là điều quan trọng nhất.

"Lúc này lại muốn đuổi tôi đi sao? Không sao, tôi tự nguyện làm thêm giờ." Ngụy Khải thấy Lâm Nhược muốn đuổi mình đi, trong lòng rất buồn, tâm can lo lắng cho Lâm Nhược còn vượt qua cả sự khó chịu với lời trách mắng của cha mẹ, đặt mông ngồi bên cạnh Lâm Nhược, thờ ơ đảo mắt qua phòng bệnh Kha Trạch Liệt, sau khi trong ánh mắt hiện lên vẻ rõ ràng, trở nên bình tĩnh vô cùng.


Các bác sĩ mặc áo blouse trắng, đội mũ xanh dương không ngừng ra vào phòng bệnh Kha Trạch Liệt, Lâm Nhược nhìn họ, không tiến lên hỏi thăm tình huống Kha Trạch Liệt, nhìn gương mặt trắng bệch của Kha Trạch Liệt cô không dám mở miệng hỏi thăm, sợ nghe đến tin tức khiến cô không còn dũng khí tiếp tục chiến đấu.

Lâm Nhược nhìn chằm chằm người đàn ông yếu đuối trong phòng bệnh, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại tình cảnh buổi sáng, trong lòng từng cơn khó chịu dâng lên, giống như bọt khí sùng sục dâng trào, càng khó chịu hơn.

Nhìn Kha Trạch Liệt nhắm chặt hai mắt chụp dưỡng khí phía dưới, trong mũi cũng cắm ống dẫn, cái ống nối liền một đường đến trên máy móc bên cạnh, thiết bị đó giống như là cái máy vi tính nhỏ cùng với con số không ngừng lên xuống trên đồ hình, Lâm Nhược xem không hiểu thứ tinh vi phức tạp như vậy, chỉ có thể nhìn chằm chằm khuôn mặt Kha Trạch Liệt kia. Giờ khắc này mới phát giác, gương mặt đó vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, nhưng Kha Trạch Liệt nằm ở nơi đó, Lâm Nhược so với chính mình nằm đó còn khó chịu hơn.

Lâm Nhược cũng không nghe lời khuyên bảo của họ, một bước cũng không chịu rời Kha Trạch Liệt, tròng mắt chăm chú nhìn chằm chằm Kha Trạch Liệt, kiên định trong đôi mắt khiến cho mọi người cảm động, chỉ là người bên trong kia không thể cảm nhận được, không biết tâm tình Lâm Nhược chờ đợi bên ngoài sẽ như thế nào nữa.

"Bác sĩ." Lâm Nhược đột nhiên cản bác sĩ từ phòng bệnh Kha Trạch Liệt đi ra lại, tay trắng nõn gắt gao lôi áo blouse trắng của bác sĩ, giương đôi mắt, lộ ra một tầng hơi nước nhìn bác sĩ, trong ánh mắt viết đầy khẩn cầu, "Tôi có thể vào xem anh ấy một chút không?"

Bộ dáng đáng thương ôm tâm tình mong đợi nhìn về phía bác sĩ, trong con mắt bắn ra tia chờ mong khiến bác sĩ trong lúc nhất thời cũng không nỡ nhẫn tâm cự tuyệt, mấy đứa trẻ lớn trong nhà tuổi tác cũng không sai biệt lắm, đêm hôm khuya khoắt đang canh bên ngoài phòng ICU, haiz, bác sĩ thở dài thật sâu một cái. Trong mắt chớp qua một tia cảm động, sau khi dừng một chút, đôi mắt liếc Lâm Nhược một cái.

Cuối cùng nhẹ giọng mở miệng: "Được rồi, nhưng mà cô phải nhanh chóng ra ngoài đấy."


Lâm Nhược cảm kích rưng rưng nhìn bác sĩ, giờ khắc này, yêu cầu cô làm gì cũng được, nội tâm Lâm Nhược lập tức liền sống lại, trong con mắt nhìn về Kha Trạch Liệt tràn đầy kích động và tha thiết. Kha Trạch Liệt, đợi em...em vào với anh.

Anh đã nói 2012 cũng sẽ vẫn bên cạnh em, hiện tại anh gặp thương thế nguy kịch, em cũng vậy đến bên anh.

Lâm Nhược dưới sự hướng dẫn của bác sĩ, mặc trang phục cách khuẩn dày màu lam vào, mang theo nón an toàn nặng trịch, giống như một phi hành gia, khiến Lâm Nhược nhất thời vô cùng xấu hổ.

Toàn bộ quá trình, Ngụy Khải luôn sâu sắc nhìn chăm chú Lâm Nhược, không buồn liếc dời tầm mắt một cái. Giống như trong mắt anh chỉ có mình Lâm Nhược, hỉ nộ ái ố cùa Lâm Nhược đều liên quan đến sinh mạng của anh, thâm tình trong con ngươi bắn ra tình cảm phức tạp khiến người khác nhìn không thấu, nhưng chỉ có người trong cuộc mới biết, phần yêu này, không hề thua kém người khác chút nào.

Lâm Nhược từng bước từng bước vụng về đi vào trong phòng bệnh Kha Trạch Liệt, hốc mắt lập tức liền trở nên đỏ ửng, nhưng là cô sợ vi khuẩn lây đến Kha Trạch Liệt đang suy yếu vì mất máu quá nhiều, hàm răng cắn chặt môi dưới, khống chế bản thân ** để không khóc. Từ từ vòng qua các loại máy móc, đi tới bên cạnh Kha Trạch Liệt, đưa bàn tay đeo găng nắm chặt tay Kha Trạch Liệt, giống như người chết đuối nắm thật chặt chiếc bè gỗ nổi cuối cùng, dường như tất cả hy vọng cuối cùng đều gửi gắm cả vào trên này.

Sau khi đi vào, Lâm Nhược mới nghe rõ Kha Trạch Liệt lẩm bẩm trong miệng, "Lâm Nhược, Lâm Nhược." Là đang gọi cô, Lâm Nhược lập tức liền úp sấp mặt trước giường bệnh Kha Trạch Liệt, tựa sát mình gần Kha Trạch Liệt, vội vàng mở miệng: "Kha Trạch Liệt, em đang ở đây, làm sao anh có thể như vậy chứ, chưa làm bữa cơm cho em mà lại nằm ở đây, em rất đói, anh có biết hay không, anh tỉnh lại cho em. . . . . ."

Lâm Nhược vừa nói, nước mắt vừa ở trên má tận lực chảy xuôi, giống như dòng suối ngoằn ngoèo hiện lên trên gương mặt Lâm Nhược. Lát sau, nhất thời phát hiện mình không thể khóc, có thể sẽ mang vi khuẩn nhiễm cho Kha Trạch Liệt, Lâm Nhược mạnh mẽ cắn môi dưới, đôi môi ửng hồng kiều diễm như muốn chảy máu, mạch máu phun ra.

Người ngoài cửa sổ nhìn người trong phòng bệnh, không đau lòng Kha Trạch Liệt, tiểu tử này da dầy, mà lại đau lòng người con gái kiên cường đến làm cho người ta rơi lệ này, dù là vợ Kha Trạch Liệt, nhưng cô cũng không cần thiết phải giao một phần trách nhiệm, nói trắng ra, coi như hôm nay Lâm Nhược không đến, hoặc là mới vừa rồi đi theo Ngụy Khải đi nữa, cũng không hề quan trọng, bởi vì vốn là chính Kha Trạch Liệt có lỗi với Lâm Nhược, hại Lâm Nhược thảm.

Kha Đằng đem tất cả thu vào trong mắt, đôi tay không khỏi nắm quyền, lần này Kha Trạch Liệt thật sự quá đáng rồi! Thua thiệt Lâm Nhược cô gái tốt như vậy gả cho nó (mặc dù không là tự nguyện), đang ở trong phúc mà chẳng biết, đến lão tử còn chịu được Văn Nhân Thục Diễm lâu như vậy, nó lại không thể ít giày vò một chút, cho Lâm Nhược một tương lai tốt đẹp sao?


Vốn là thuyết phục tụi nhỏ ly hôn, ban đầu chính là vì muốn xem bộ mặt thật của cô vợ một chút, vì lòng hiếu kỳ của bản thân, người con gái mà đứa trẻ nhà mình nhất mực che chở là nhân vật phương nào? Không thể nghĩ đến Lâm Nhược cùng mình có một chút phần duyên phận, đây chính là cô gái tốt, thế nào mà lại có cảm giác sánh đôi với con trai nhà mình có chút giống như nhân tài không được trọng dụng ấy . . . . . .

Nhìn Lâm Nhược không thể rơi lệ, lòng Ngụy Khải cũng đã nát tan, nếu không phải người đàn ông nằm bên trong kia đang suy yếu, anh đã sớm xông lên đánh chết người đàn ông đó rồi, thế mà lại khiến Lâm Nhược đau lòng khổ sở như vậy, nếu là sẽ không yêu anh, thì buông cô ấy ra! Thất thần nhìn Kha Trạch Liệt mặt không còn chút máu yếu đuối nằm ở trên giường bệnh, giờ khắc này, Kha Trạch Liệt trước mặt cùng hình ảnh của mẹ như trùng điệp lên nhau, hồi ức khiến cảm giác trở nên trầm trọng. Trong nháy mắt kia, Lâm Nhược cơ hồ cho rằng là mẹ nằm ở trên giường bệnh, cười yếu ớt mở miệng với cô.

Nước mắt trong hốc mắt như đã khô cạn, không thể chảy ra được một giọt nước mắt, trong hai tròng mắt lộ ra con mắt buồn bã khổ sở lại làm cho trái tim người ta run lên, ngôn ngữ khó chịu không cách nào cắm trong ngực, hai mắt Kha Trạch Liệt vẫn nhắm chặt, không dấu vết nhíu nhíu mày.

Lâm Nhược cứ như vậy xa xa nhìn Kha Trạch Liệt, không há miệng nói một câu, không tiếng động nhìn Kha Trạch Liệt, trong con mắt dường như đầy ắp thiên ngôn vạn ngữ, nhưng đến bên miệng, chỉ để lại một tiếng thở dài nặng nề.

Cô tình nguyện Kha Trạch Liệt lúc này đứng đây cùng cô, máy móc gọi cô, tình nguyện Kha Trạch Liệt hoàn hảo không chút tổn hại ôm cô lên.

Thời gian trôi qua rất nhanh, cửa phòng ICU được mở ra, Lâm Nhược không cần quay đầu lại cũng biết phía sau là người nào, y tá mặc áo choàng trắng dài hướng về phía Lâm Nhược nhắc nhở, lại bị Lâm Nhược hoàn toàn không để ý.

Nhẹ giọng thở dài một cái, trong con ngươi y tá cũng thoáng qua một tia khổ sở, đau buồn của Lâm Nhược đã lây cho mọi người, tất cả mọi người đều có chung nỗi buồn như cô. Tuy rằng là vậy, nhưng quy định bệnh viện vẫn phải tuân theo. Hai y tá đem Lâm Nhược đỡ dậy, hướng ra cửa.

Hình như đã sớm dự liệu được giờ khắc này Lâm Nhược đột nhiên quay đầu lại, trong đôi mắt nhìn Kha Trạch Liệt đầy vẻ không muốn, tựa như bộ dáng thê tử lúc trượng phu xuất chinh, để cho trong lòng người bất giác thấy chút đau nhức, yêu quá sâu, mọi người đều biết rõ. Nhưng sinh mạng đôi khi con người không thể kiểm soát được.

Lâm Nhược đem y phục trên người thay ra, một thân chỉnh tề đi tới cửa phòng ICU, khẽ khàng ngồi xuống, trong đám người không mở miệng nói một câu. Mặc kệ người bên cạnh an ủi thế nào, cũng không làm Lâm Nhược thốt ra một câu nào, trong lòng nặng nề tựa như tảng đá lớn ngàn cân đè ép, không thở nổi. Lâm Nhược chỉ có thể không mở miệng nói ra, bảo toàn tinh lực của mình, Kha Trạch Liệt, em ở ngay cửa chờ anh tỉnh lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui