"Quản gia, bà nói ra hay không!" Đáy lòng Lâm Nhược không khỏi lo âu hoảng hốt, nắm tay quản gia cũng không kìm hãm được run rẩy, nhíu chặt lông mày lúc này càng thêm lo lắng thật sâu chạm đến giọt nước mắt của quản gia. Lâm Nhược liền lạc mất phương hướng, nhưng trong lòng vẫn cất giấu một tia hy vọng cuối cùng, giống như đào bới từ trong lòng đất đi ra, sợ rằng chỉ là điều xa vời.
Quản gia do dự ngửa đầu nhìn phía sau Lâm Nhược, đáy lòng không nén được bi thương,nhịn không được cúi đầu rớt nước mắt, nước mắt chảy dọc xuống theo khuôn mặt của bà quản gia, giọt nước mắt trong suốt nhỏ xuống sàn nhà, có mấy lời không phải bà không muốn nói, mà thật ra là bà không thể nói, ai cũng không biết trong nhà này rốt cuộc là cài đặt bao nhiêu cái camera. Không biết hành động của mình có bị ông chủ theo dõi hay không, tất cả mọi người đều không có tự do. Tự do, luôn luôn là một thứ xa xỉ.
Không sai, quả thật bà biết nhiều nhất, nhưng không thể mở miệng dù chỉ là một điều cấm kỵ.
"Lâm Nhược." Từ đằng xa truyền đến một tiếng kêu thanh thúy, hai người đang đứng hơi lúng túng. Lâm Nhược không biết làm sao ngẩng đầu nhìn về phía trước, ở trong nhà này còn có thể có âm thanh xa lạ gọi mình.
Trong lòng mang theo nghi ngờ dõi mắt nhìn lại, ủa, đây không phải là cô gái búp bê Trung Quốc ngày đó cứu trên đường phố Paris sao? Lông mày Lâm Nhược nhíu lại, cô gái này là người thân trong gia đình?
"Ừ, cho hỏi cô là?" Sắc mặt Lâm Nhược khôi phục bình tĩnh, đáy lòng lo lắng nhưng vẫn không trở về như lúc đầu.Sắc mặt có chút trắng bệch, hơi thở đã ổn định.
Agha bước nhanh đến trước mặt Lâm Nhược, lôi kéo cánh tay Lâm Nhược đi vào nhà, mở miệng giống như pháo nổ: "Trước mắt chị đừng cầu tới thần linh phù phiếm gì đó, cơ thể của mẹ không kiên trì nổi nữa rồi, chị đi xem bà nhanh một chút đi." Tiếng Đức tiêu chuẩn từ trong miệng cô phát ra, làm Lâm Nhược không khỏi nghi ngờ, cô ấy không phải là người Trung Quốc sao? Sao lại nói được tiếng Đức như vậy?
Lời nói của Agha giống như sấm sét giữa trời quang đánh lên trên đỉnh đầu Lâm Nhược, khiến Lâm Nhược thất thần trong nháy mắt, không nghe được âm thanh nào xung quanh, giống như cô gái bị mất thính giác, suy nghĩ trống rỗng. Không phải mẹ nói cô là kết quả khám bệnh bị sai à? Không phải là bà nói bà không có bệnh sao? Tất cả đều là lừa gạt mình sao?
Quay lại lần nữa, mẹ...Quay qua nhìn cô gái trước mặt đang lôi kéo mình về phía trước, trong con ngươi chợt hiện lên tia nghi ngờ, vậy cô gái này là ai? Có thể từ bên cạnh quản gia kéo mình đi, quản gia cũng không can ngăn sẽ là ai đây? Nghi vấn trong lòng quá nhiều không được giải thích, Lâm Nhược hơi sợ hãi đi từng bước từng bước.
Không đợi Lâm Nhược suy nghĩ kỹ càng vấn đề này, Agha đã dẫn Lâm Nhược đến cửa phòng của mẹ. Cảnh vật xung quanh một chút cũng không tiến vào trong ánh mắt Lâm Nhược, trong lòng giống như bị cái gì cứng rắn đập vào, bỗng nhiên khó chịu.
Đứng trước cửa phòng của mẹ, Agha không có mở cửa phòng ra. Quay đầu nhìn ân nhân cứu mạng trước mắt này, dung mạo lộ vẻ ảm đạm, xót xa trong mắt biểu lộ rõ ràng như vậy khó mà che giấu. Tất cả đều đã cố gắng, sinh mạng dường như đã đến hồi kết thúc, mọi cố gắng đều hóa thành mây khói, không theo kịp với vận mệnh.
Mạng sống của mẹ giống như đàn chim trên bầu trời bị bắn rơi xuống, với tốc độ như lực hút của trái đất đang không ngừng rơi xuống, tốc độ lão hóa suy kiệt lấy mắt thường cũng có thể phân biệt được, khuôn mặt thanh tú nay đã bị hao mòn bởi biến chứng của căn bệnh, tất cả của ngày trước cũng đã sớm không còn.
"Đi vào thôi, mẹ chờ chị lâu rồi."
Chẳng lẽ cô gái này chính là Ngải Mễ trong miệng chị họ, xem ra còn nhỏ hơn cô rất nhiều cô bé cũng là con của mẹ sao? Trong lòng Lâm Nhược dừng lại, không ngờ cuộc sống vợ chồng bọn họ còn rất thường xuyên hả? Tuy rằng diện mạo người đàn ông kia không đẹp, nhưng về phương diện này dường như cũng không tệ....[ mồ hôi ! !....lúc nào rồi chị còn nghĩ đến cảnh này..]
Lâm Nhược hơi ngửa đầu ra sau, hít sâu một hơi, trong con ngươi khôi phục lại lạnh nhạt giống như sóng lớn ngoài khơi đang cuộn trào mãnh liệt rồi yên lặng, mở cửa đi vào trong phòng.
Căn phòng của Erica rất sạch sẽ và trang nhã, không có đồ dùng tạp nham, thay vào đó là những vật phẩm cần thiết cho cuộc sống hàng ngày, khác biệt với phong cách của bà, trong phòng phát ra một mùi tươi mát. Hoa nhỏ màu xanh lam nhạt treo sau lan can cửa sổ, gió nhẹ thổi lất phất bay nhẹ nhàng, phảng phất như một giấc mộng, tất cả đều có vẻ không thành thật.
Một mùi thuốc bắc nồng nặc tràn ngập trong không khí, mùi vị ngai ngái xông lên mũi làm Lâm Nhược khó chịu. Một người làm ngồi xổm nhặt mảnh vỡ thủy tinh trên mặt đất, nước thuốc màu cà phê đậm vẩy đầy đất. Erica suy yếu vô lực nằm nghiêng đưa lưng ra ngoài,bả vai đang phập phồng kịch liệt.
Hốc mắt Lâm Nhược không nhịn được ửng đỏ, trong nháy mắt bịt kín một tầng hơi nước trong suốt, ánh nước bắt đầu lay động.
Mới có mấy ngày không gặp, Erica đã gầy đi một vòng, làn da cũng không còn trắng nõn, trên da nổi lên những vết màu vàng nhỏ giống như bị thay da đang sinh trưởng trên thân thể Erica , khiến cả người của bà nhìn thấy vô cùng tiều tụy.Ngũ quan đã lõm xuống thật sâu, phong thái tao nhã đã sớm từ từ biến mất bởi vì bệnh tật.
Lâm Nhược tìm kiếm một vòng cũng không thấy bóng dáng người đàn ông kia, lúc mạng sống người phụ nữ đã đi đến điểm cuối, vậy mà người đàn ông đó vẫn như cũ không có xuất hiện ở nơi này. Đây gọi là yêu sao, đây vẫn còn xem là người sao? Đáy mắt Lâm Nhược thoáng qua một tia chán ghét thật sâu, trong con ngươi dày đặc khinh thường đến cực điểm.
Nhịn xuống phẫn uất trong lòng, nhìn Erica hấp hối nằm trên cái giường mộc mạc, hốc mắt lại một lần nữa hoàn toàn đỏ lên. Chưa bao giờ nghĩ tới lần đó bà nói không có bệnh lại là lời nói an ủi mình, cần gì phải như vậy đây, nói cho cô biết thì sao chứ?
Bước nhanh tới trước, tức khắc tiến tới ghé vào mép giường Erica đang mằm, cầm tay của Erica áp vào trên gò má của mình, nước mắt tuôn rơi chảy xuống gò má, nghẹn ngào một lúc cũng không biết mở miệng nói cái gì, mở to tròng mắt đen như quả nho nhìn mẹ, nước trong hốc mắt vẫn như cũ không ngừng trào ra, nhỏ xuống sàn nhà, ngược lại biến mất không thấy.
"Đứa nhỏ, đừng khóc. Mẹ bảo con trở lại không phải vì xem đứa nhỏ con khóc." Erica thấy Lâm Nhược lệ tuôn như suối, đáy lòng đau đớn tưởng chừng như kim châm, cho tới bây giờ cũng không nghĩ đến lúc hấp hối còn có thể gặp được đứa nhỏ này một lần.
Năm đó, lúc bà tàn nhẫn vứt bỏ đứa nhỏ ở lại nhà của ba Lâm, cũng chưa từng gặp đứa nhỏ lấy một lần. Trên đường ba Lâm liên tiếp mấy lần khuyên nhủ, nhìn đứa nhỏ hồn nhiên đáng yêu vài lần, nhưng sau lúc đó, cũng chưa từng xuất hiện lại trước mặt đứa nhỏ.
Nhớ mang máng hai người gặp nhau lúc Lâm Nhược mới có bốn tuổi, Erica biết trẻ con sau lúc bốn tuổi sẽ có trí nhớ. Cho nên bà liền nhẫn tâm quyết định cắt đứt tới lui cùng đứa nhỏ này, để nó từ từ quên đi, con bé nên có cuộc sống của nó, tương lai con bé không thể vì người mẹ vô trách nhiệm như bà mà bị bất kỳ ràng buộc nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...