Cô Vợ Nhỏ Ôn Tồn Của Trung Tá

Lâm Nhược vội vàng lật xem tài liệu trong tay, kiểu tóc cũng có chút xốc xếch. Đeo một cái mắt gấu trúc thật to, chớp chớp mắt to ngơ ngác nhìn chằm chằm từ trên trời rơi xuống một người đàn ông, một chút cũng không nghĩ tới Mẫn Đình vô liêm sỉ này lại có thể quang minh chính đại xuất hiện trong phòng của mình như thế… “A”!

Nhất thời một tiếng kêu tê tâm liệt phế, một tràng thét chói tai vang lên, nhanh chóng đưa tay lấy chiếc áo khoác bên cạnh che ở trên người. Mình mặc, ừ, áo lót tơ tằm màu đen Lace vô cùng khêu gợi, mặc dù không hẳn là bại lộ, nhưng sau lưng là một mảng thịt thịt. Thịt thịt hả?

Da thịt trắng nõn nháy mắt đã bị lực chú ý của Mẫn Đình hung hăng bắt được, anh cũng tận lực chú ý đến thịt không có chuyển tầm mắt qua chỗ khác, hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm sau lưng Lâm Nhược, tầm mắt như lửa cháy rụi muốn nhìn thấu Lâm Nhược. Cho đến khi Lâm Nhược thẹn thùng đỏ mặt gò má gầm lên giận dữ, mới lười biếng thu hồi tầm mắt lại, ngoài miệng còn lưu lại dư âm của nụ cười quỷ dị thoáng hiện ra, không chút để ý, hài hước liếc Lâm Nhược một cái.

Một màn khóe miệng nâng lên nụ cười kia khiến Lâm Nhược cảm thấy trong lòng ấm áp, trong nháy mắt trong lòng giống như có thứ gì đó lấp đầy, cảm giác thoải mái thật làm cho người ta cảm thấy hạnh phúc. Nhưng sau một khắc, Lâm Nhược đè nén cảm giác, bởi vì trong đầu cô thoáng qua một tin tức không giải thích được, cô đã là người phụ nữ kết hôn.

Thủ thân như ngọc đối với cái loại “người đàn ông xa lạ” kia sao? không cần, ừ cứ vui vẻ quyết định như vậy. Ngược lại lúc nào ly hôn lại tốt nhất, chỉ là đối với Mẫn Đình, tình cảm của cô tương đối phức tạp, không phải một hai từ có thể nói rõ ràng.

Một khi yêu sai lầm một người ở thời điểm sai lệch, kết cục đều đáng buồn. Cô nhớ các cô không chiếm được đến lúc già, không phải bởi vì hai bên không đủ cố gắng, không đủ yêu nhau, mà là đoạn tình cảm này tồn tại vốn là sai lầm.


Lâm Nhược nhếch môi cười yếu ớt, ôn tồn xinh đẹp chính là dáng vẻ khiến lòng Mẫn Đình thoáng buông xuống, nhưng anh không dám hoàn toàn thư giãn, người phụ nữ này thật sự che giấu quá giỏi, sơ ý một chút mình sẽ bị lừa dối. Diễn viên hậu trường Oscar tuyệt đối không thuộc về Lâm Nhược không ai có thể hơn, rõ ràng ngốc tới cực điểm lại vẫn còn giả vờ đều đã biết tất cả. Cái gì cũng có thể giả vờ hiểu, duy chỉ không thể giả hiểu trái tim của mình.

“Tốt lắm” tâm tư em anh lại còn không biết, muốn ăn bao nhiêu bánh ngọt, yên tâm mà ăn, đi, tôi mời khách”. Mẫn Đình chậm rãi đến gần Lâm Nhược, đại tiếng lên tiếng thay mặt “Phẩm chất tốt đẹp” của phú nhị đại gia – giải quyết người một nhà khác có kinh tế khó khăn.

Nhưng, nhà Lâm Nhược, khụ khụ, cũng không phải là gia đình có kinh tế khó khăn.

Nghe vậy, Lâm Nhược sững sờ, từ đầu tới cuối người này đểu hiểu mình. Khóe miệng không kìm hãm được nâng lên, khinh thường ngẩng đầu quay sang gương mặt tuấn tú của Mẫn Đình, ngạo nghễ liếc nhìn Mẫn Đình, tròng mắt đen tràn đầy ý muốn không đi,

“Anh cho rằng tôi sẽ khuất phục dưới món bánh ngọt của anh sao?”

Một giây kế tiếp, sắc mặt Lâm Nhược tựa như biến sắc, tốc độ kinh người vọt đến bên cạnh Mẫn Đình, không ngần ngại chút nào kéo cánh tay Mẫn Đình, khóe môi nhếch lên, mỉm cười ngọt ngào, mặt mày khẽ cong, cười không ngớt hướng về phía Mẫn Đình cười một tiếng, tay trái đột nhiên đưa tay lên trước mắt vung tay một cái, vẻ mặt tài đại khí thô “Chúng ta đi thôi! Vì chính nghĩa mà phấn đấu”. Dù sao hôm nay cũng có người trả tiền, mình không cần âm thầm ưu sầu.

* tài đại khí thô: giàu có, khí khái bất phàm hoặc ỷ vào có nhiều tiền mà khinh người, nhiều tiền mà có khí thế hoặc có gan tiêu phí.

Mẫn Đình cũng biết, nhếch môi cười, tròng mắt nhìn Lâm Nhược, cười đến vô hại. Ánh mặt trời chiếu trên gương mặt Mẫn Đình, trong nháy mắt nét mặt Mẫn Đình trở nên mơ hồ, nhưng nhìn đến khí thế xung quanh của anh, thấy Mẫn Đình hạnh phúc giống như một đứa trẻ. Hạnh phúc có lúc tới rất đột nhiên, có lẽ chỉ cần cô tùy ý nở một nụ cười cũng đủ rồi.

Lâm Nhược giống như trở lại tuổi thơ, ở dãy dài cửa hàng bánh ngọt giơ tay lên lấy bánh ngọt trong quầy, thân thể không ngừng chạy ở các quầy, ngũ quan xinh đẹp ngây thơ, toàn thân không giống một chút người trưởng thành chững chạc, bộ dáng cười đùa hồn nhiên khiến trong lòng Mẫn Đình trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Đúng là kẻ lỗ mãng.


Mặc kệ cô khóc hay cười, hay là muốn nghiêm mặt, chỉ cần là cô, anh đều yêu, anh chính là Mr. Right! Lâm Nhược, đời này, anh sẽ mãi mãi yêu cô, chỉ cần cô quay đầu lại, sẽ phát hiện anh vẫn như cũ vì cô chờ đợi.

Lâm Nhược ăn một cái bánh ngọt tên là: “Sứ giả tình yêu”, bánh ngọt giống như cái tên, bên trong bánh ngọt là một đôi cánh khổng lồ, cánh trắng xen lẫn nhau do chocolate làm thành, nghe nói là do một loại chocolate cao cấp thế giới làm ra. Đến tột cùng tên là gì, mới vừa rồi sau khi Lâm Nhược và một chuyên gia bánh ngọt nói qua,

Lâm Nhược đã sớm quên.

Những đồ ngổn ngang khác đều là mây trôi, giờ khắc này trong lòng Lâm Nhược chỉ có bánh ngọt mới là hạnh phúc, quả thật chính là n bình phương hạnh phúc.!

“Tốt lắm, từ từ ăn, không có ai giành với em”. Mẫn Đình nhìn bộ dáng Lâm Nhược ăn như hổ đói, dáng vẻ không bị dọa chút nào, qua nhiều ngày như vậy, anh cũng sớm thành thói quen thôi.

Nhưng Lâm Nhược thật sự rất thích ăn bánh ngọt, bởi vì cô là chủ nghĩa hoàn mỹ, cho nên theo quy luật nhất định ăn từng miếng lại từng miếng bánh ngọt. Cho dù là nhanh chóng nhưng cũng không quên giữ lại chút tao nhã, thế nào trong miệng Mẫn Đình cho là ăn như hổ đói hả? Rõ ràng cô rất thục nữ có được hay không? Lâm Nhược oán hận quét qua Mẫn Đình, trong con ngươi phóng tia oán giận, Mẫn Đình liền tiếp thu được.


Chỉ là, anh gọi dời đi…

Khác biệt với Lâm Nhược, Mẫn Đình thật sự không thích chút đồ ăn này. Không nghĩ tới cuộc sống của Lâm Nhược trên xã hội này lại đi ngược lại thân thể một cô gái thích ăn thứ này, các cô gái không phải muốn giảm cân sao? Được rồi, nói cái gì giảm cân đều như đàn gảy tai trâu.

Khóe miệng hơi nâng lên, trên lỗ mũi Lâm Nhược dính một chút bơ sữa màu hồng tươi, đứng vững vàng trên chóp mũi Lâm Nhược giống một thằng hề ngạo nghễ độc lập. Mẫn Đình không khỏi cười ra tiếng, nắm đấm chống đỡ trên bờ môi, cúi thấp đầu cười.

Lúc này Lâm Nhược mới nghi ngờ ngẩng đầu lên, bộ mặt không hiểu nhìn Mẫn Đình, trên nét mặt viết đầy oán trách. Bỏ qua trong tròng mắt viết đầy sự không hài lòng, thấy Mẫn Đình vừa cười vừa nhìn chằm chằm gò má của mình, nghi ngờ xoa lên gương mặt, không có gì cả, chẳng lẽ anh ta nói rằng trên môi cô có bánh ngọt, sau đó hôn trộm cô? Chiêu này anh ta chơi đùa rồi, không mới nữa đâu.

Thật là vô lại, Lâm Nhược tùy ý phất phất tay, vui vẻ quyết định coi thường Mẫn Đình đang điên không bình thường, tự nhiên thưởng thức bánh ngọt ở trước mặt. Nhắc tới hạnh phúc, Lâm Nhược mặc kệ không khống chế được muốn ăn tiếp, vóc người của cô cho tới bây giờ cũng không biến dạng. Điểm này do di truyền từ mẹ cô, không giống ba Lâm, người già đã không có dáng vẻ từ trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận