Ngọc Trúc và Xuân Mai đứng thẳng người dậy, cúi đầu xuống thấp.
Cô đưa ánh mắt lên nhìn lén thân hình nhỏ nhắn trước mặt mình, hóa ra đó là một đứa trẻ khoảng bốn tuổi, làn da trắng hồng, hai má bánh bao phồng ra tức giận.
Đôi mắt to long lanh nhìn chằm chằm Xuân Mai, tay thì chống hông tỏ vẻ hống hách.
Nhưng với gương mặt đáng yêu đến như vậy thì không tài nào khiến Ngọc Trúc cảm thấy sợ hãi được, ngược lại cô còn muốn đi lại véo hai cái má bánh bao kia một phen.
Mặt dù đứa trẻ này còn rất nhỏ tuổi, nhưng nhìn bộ quần áo đắt tiền mà nó đang mặc, Ngọc Trúc đoán thằng bé chắc là con cái nhà quyền quý.
Vì vậy,cho dù là một đứa trẻ thì cũng không thể đối đãi khinh thường được!
Xuân Mai lúc này mới luốn cuốn lên tiếng: " Thưa ngài, chúng nô tì … cái này… Là nô tì đáng chết! "
Đứa trẻ không trả lời, hai tay chắp ra đằng sau lưng, ung dung đi về phía hai người bọn họ, khi đi đến trước mặt Ngọc Trúc, nó dừng lại, ngắm nghía một hồi rồi bảo Ngọc Trúc ngẩn mặt lên.
Ngọc Trúc ngước lên nhìn nó, cái dáng vẻ này giống hệt như một ông cụ non vậy!
Vừa mới dứt suy nghĩ, cô đã cảm nhận thấy có vật gì đó mềm mềm đang bám chặt lấy chân của mình, còn có thứ gì đó ấm nóng nhĩu xuống tà váy của cô.
Không biết tại sao, nhưng sao cô lại cảm thấy yêu mến đứa trẻ này đến như vậy kia chứ? Nhìn thấy nó khóc đến sưng cả mắt, sao lòng cô lại đau đến như vậy chứ? Không lẽ là do đứa trẻ này đáng yêu đến nỗi vừa gặp mặt đã có cảm tình sao?
Ngọc Trúc quỳ gối xuống đất, vỗ nhẹ lên lưng đứa trẻ, nhẹ giọng an ủi: " Không sao đâu ạ! Ổn rồi! "
Nhưng đứa trẻ lại khóc lớn hơn: " Sao bây giờ mẫu thân mới về với Lam nhi! Hay là mẫu thân cũng giận Lam nhi, không muốn gặp Lam nhi nữa? Nhưng mà Lam nhi nhớ mẫu thân lắm! "
Xuân Mai cùng Ngọc Trúc hốt hoảng nhìn nhau, cuối cùng vẫn là bỏ qua cái sự tình lạ lùng này mà giỗ đứa bé nín khóc trước.
Ngọc Trúc lại nhẹ nhàng an ủi: " Nô tì không ghét ngài! Nô tì cũng…hầy … được rồi! Được rồi, Nô tì cũng nhớ ngài nhiều lắm, đừng khóc nữa! "
Huyền Lam lúc này mới chịu nín, nhưng giọng nói vẫn còn nức nở: " Không cho phép mẫu thân nói như vậy! Người không phải là tì nữ, người là mẫu thân của Lam nhi mà!? Hay người không muốn làm mẫu thân của Lam nhi nữa? Cho nên mới đi làm tì nữ! "
Ngọc Trúc thở một hơi dài, rốt cuộc là" đứa con " này từ đâu đến vậy? Cô còn chưa có nổi một người bạn trai, đột nhiên ở đâu lòi ra một đứa con như thế này kia chứ?
Ngọc Trúc lắc đầu: " Ngài nhìn nhầm rồi! Tì nữ không phải là mẫu thân của ngài! Tì nữ tên là Ngọc Trúc, là một người bình thường thôi ạ! Làm sao tì nữ có thể sinh ra một đứa con đáng yêu đến như vậy được chứ? ( Vừa nói cô vừa vươn tay lau nước mắt trên mặt Huyền Lam)
Huyền Lam cũng không trả lời cô nữa, thằng bé trầm ngâm một lúc rồi vui vẻ nói: " Con hiểu rồi, chắc mẫu thân đi lâu quá nên quên mất mọi thứ rồi, nhưng mà không sao! Lam nhi vẫn sẽ ở bên cạnh mẫu thân, giúp người nhớ ra con! "
Nói rồi, Huyền Lam nắm lấy tay Ngọc Trúc kéo đi, nói lớn: " Mẫu thân vừa mới trở về nên chắc người đói lắm! Để Lam nhi dẫn người đi ăn! "
Ngọc Trúc bị Huyền Lam kéo đi trong vô vọng, cô quay sang nhìn Xuân Mai, Xuân Mai cũng đứng ngớ người nhìn lại, sau đó cũng đi theo sau Huyền Lam và Ngọc Trúc.
Vừa đi, hai người vừa nói nhỏ:
" Chuyện này là sao? Đứa trẻ này là ai vậy? "
Xuân Mai chưa kịp trả lời thì Huyền Lam lên tiếng " Mẫu thân! Con chính là con trai của người và phụ thân! Chứ còn có thể là ai khác chứ! "
Xuân Mai toát mồ hôi chỉ chỉ vào tai của mình, ý nói rằng tai của thằng bé này rất thính đó!
Ngọc Trúc gật đầu, không cố nói chuyện riêng với Xuân Mai nữa.
Lần này cô quyết định hỏi thẳng đứa bé tự xưng là Lam Nhi này luôn:
" Vậy … Vậy ngài có thể nói cho tì nữ biết phụ thân của ngài là ai được không? "
Huyền Lam dừng bước, cậu xoay người lại nhìn Ngọc Trúc: " Phụ thân chính là người mạnh nhất và là người yêu thương Lam nhi nhất! Mẫu thân cũng rất yêu thương Lam nhi, có đúng không? "
Ngọc Trúc cười khổ: " Đúng vậy! Tì nữ cũng rất yêu thương ngài! "
Sau khi đi một đoạn đường, Huyền Lam kéo Ngọc Trúc ngồi xuống một cái bàn.
Ngay lập tức những tì nữ khác kính cẩn đi đến, sau khi nghe lệnh của Huyền Lam thì nhanh chóng lui xuống chuẩn bị thức ăn.
Ngọc Trúc ngồi bên cạnh Huyền Lam mà bất giác ớn lạnh.
Không cần nhìn cũng biết có rất nhiều ánh mắt đang soi mói cô.
Xuân Mai vậy mà cũng được hưởng ké cái phúc này của Ngọc Trúc, sau khi Ngọc Trúc nói rằng Xuân Mai là người thân nhất của cô ở đây thì thái độ của Huyền Lam đối với Xuân Mai cũng trở nên khác hơn trước rất nhiều.
Thậm chí còn được ngồi xuống dùng bữa cùng nhau.
Cũng không biết rốt cuộc đây là hoạ hay là phúc nữa đây?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...