Lúc này, Diêm Vương ngồi ở trên cao mới lên tiếng, âm thanh trầm ấm đến mê người nhưng lại toát ra vẻ lạnh lẽo, lạnh đến thấu xương thịt.
" Đưa xuống tầng mười một! Chiên trên chảo nóng bốn mươi chín ngày, róc thịt, chặt tay.
Sau khi chịu đủ hai trăm ngày thì cho chuyển kiếp thành súc sinh! "
Lưu Phán Quang nhanh chóng ghi chép vào sổ.
Sau khi người đàn ông kia bị quỷ sai kéo đi, Diêm Vương chống tay dựa lên bàn nhìn người bên cạnh.
" Vẫn chưa kiềm chế được sao? "
Lưu Phán Quang mắt vẫn nhìn chăm chăm vào cuốn sách dày trên tay mình, gật nhẹ đầu.
" Dẫu sao thì ta cũng là một đóa tuyết liên hóa thành, vẫn mang trong người cảm xúc, sự thấu hiểu của thế gian.
Mặc dù đã làm việc này lâu đến mức không nhớ nổi, nhưng đứng trước những việc như thế này, vẫn là khó mà kìm lòng được! "
Diêm Vương nghe thấy vậy mà bật cười một cái: " Cho dù là như vậy thì cũng phải cố mà kìm chế thôi! Đây cũng không phải là lần đầu tiên ngươi gặp qua loại chuyện này! "
Lưu Phán Quang vẫn không thèm liếc mắt lấy người bên cạnh: " Đúng là như vậy! Nhưng ta không giống như ai kia, được sinh ra từ cục đá dưới âm giới, không có cảm xúc! Cho nên mới bị....."
Mới nói được nửa câu, Lưu Phán Quang đã dừng lại, ánh mắt hướng về phía của Ngọc Trúc đang bước từ ngoài cửa vào.
Không giống như bên ngoài âm u và lạnh lẽo, bên trong lại rất sáng sủa.
Mặc dù chỉ có một vài ngọn đuốc được treo bên cạnh mấy bức tường lớn, Ngọc Trúc vẫn không hiểu tại sao nó lại sáng như đèn điện vậy!
Ở trên ghế cao chỉnh là Diêm Vương đang tỏ vẻ khó chịu nhìn Lưu Phán Quang.
Bên dưới là hai hàng quỷ sai đứng ở hai bên đang chờ lệnh.
Ngọc Trúc vô cùng ngạc nhiên bởi vì ai nấy đều ăn mặc rất tươm tất, sạch sẽ, giống như là con người vậy!
Ai nói là quỷ có sừng hay răng nanh sắc nhọn đâu? Hình dạng gướm ghiếc đáng sợ đâu? Cô nhìn một lượt từ quỷ sai bên trái cho đến quỷ sai bên phải một lượt, rồi lại nhìn lên trên sau đó nhìn cái tên đang kéo cô đi cả buổi ngày hôm nay.
Làm gì có ai ra dáng là ' người âm ti ' đâu chứ! Nhìn bọn họ thật sự rất là ra dáng con người đấy chứ!
Chỉ có một mình cô là đầu tóc xuề xòa, toàn thân đầy máu mà thôi! Trong phút chốc, cô còn tưởng rằng bản thân mình đã đến nhằm chỗ rồi nữa chứ.
Đang mải mê cảm thán nhan sắc của mọi người trong điện thì ánh mắt cô vô tình chạm chán với Lưu Phán Quang.
Hắn vừa nhìn thấy cô đã lập tức dời ánh mắt nhìn xuống cuốn sách dày của hắn, ngón tay không ngừng lật qua lật lại vài trang sách.
Diêm Vương nhìn thấy Lưu Phán Quang đột nhiên nhìn xuống sách thì ánh mắt cũng nhìn xuống dưới chỗ cô, ánh mắt đột nhiên thoáng lên tia kì lạ.
Sau đó nhanh chóng liền trở lại bộ dạng nghiêm trang như lúc trước.
Lúc nãy Ngọc Trúc có nhìn qua vài người đi trước, thấy bọn họ đều quỳ xuống khi đến trước mặt Diêm Vương.
Không cần quỷ sai lên tiếng nhắc nhở, vừa đến khoảng cách nhất định với chiếc bàn ngọc thạch trên cao kia, cô liền quỳ xuống.
Mắt không dám nhìn lên trên, chỉ có thể cúi xuống nhìn mấy ngón tay đang không ngừng cấu vào nhau.
Lấy một hơi thở thật sâu, cô tự nhủ với bản thân rằng phải mạnh mẽ lên, dám làm thì dám chịu!
Mặc dù lúc còn sống cô cũng không có cướp bóc hay giết người, nhưng ai mà chẳng có tội? Có khi tội của cô đã chất đầy ra hồi nào mà không biết luôn ấy chứ!
Ngọc Trúc cứ mãi nhìn xuống mặt đất mà không hề hay biết từ lúc hai đầu gối của cô chạm xuống nền đất lạnh, thì cũng là lúc mà trái tim của người nào đó nhói theo.
Hắn đã định đứng dậy đỡ cô lên, nhưng đã bị Lưu Phán Quang nhanh tay kéo lại.
Lưu Phán Quang nhìn hắn lắc đầu, nhìn hắn với ý bảo hắn phải bình tĩnh lại!
Hai hàng lông mày hắn nheo lại, ngồi xuống ghế một cách bình tĩnh, hắn hằng giọng.
Lần này, chất giọng lại có vài phần dễ nghe hơn trước.
Hắn nhìn cô, hỏi:
" Tên của ngươi là gì? "
Ngọc Trúc sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy, hai tay càng bấu chặt vào nhau hơn, giọng cô run run, mặt vẫn cúi gầm xuống đất, không dám nhìn lên:
" Tôi....!Tôi tên là Ngọc Trúc! "
Nhìn thấy cô run rẩy, lại không dám nhìn mình, tay hắn siết chặt lại, lại một lần nữa nhẹ giọng nói:
" Khi nói chuyện thì ngươi phải ngước lên nhìn ta! "
Ngọc Trúc sợ đến mức sắp ngất, chỉ nghe thấy giọng nói thôi cũng đủ khiến cô toàn thân cứng ngắc rồi, bây giờ còn bắt cô phải ngước lên nhìn mặt của Diêm Vương sao? Quả là thử thách lòng can đảm mà!
Mà dù Diêm Vương đã dùng chất giọng nhỏ nhẹ nhất có thể để nói chuyện với cô, nhưng không hiểu sao khi nó đi qua tai của Ngọc Trúc lại trở nên đáng sợ đến như vậy.
Ngọc Trúc lúc này sợ đến mức nước mắt bất giác ứa ra, khiến người khác nhìn vào mà không khỏi thương xót.
Cô ngước lên nhìn hắn, hai mắt đã ướt lệ từ bao giờ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...