Khi Trần Hoa Nghiên phát hiện mình đang làm những gì thì cô đã đi tới công ty xin nghỉ, đi tới phòng khám Phương Lỗi trước rồi.
Cô ảo não một tay chống đỡ! Ặc, chuyện gì đang xảy ra đây? Chẳng lẽ thật sự nghĩ đến anh như vậy, nghĩ đến mức đại não cũng không kịp ra lệnh mà thân thể đã trực tiếp tới đây?
Trần Hoa Nghiên ảo não đi tới đi lui trước cửa phòng khám, cô đột nhiên dừng bước chân, bỗng nhiên phát hiện giờ phút này mình rất lo lắng giống như lần đầu tới đây như đúc, liền đi qua đi lại bước chân cùng tốc độ cũng là giống nhau như đúc.
Thấy thế, ngay cả chính cô cũng không nhịn được khẽ cười lên, thật khờ nha, thì ra cô thật sự là một đứa ngốc.
Lần trước cô bước đi thong thả đến một nửa thì lại đột nhiên bị y tá ra ngoài lấy tài liệu lập tức kéo vào, không biết lịch sự có thể một lần nữa lại tái diễn hay không, y tá có thể ra ngoài lần nữa hay không, sau đó sẽ lôi cô đi vào.
Cô ngốc nghếch nghĩ, sau đó tự nói với mình nếu mọi người tới, rối rắm nữa, còn khó chịu liền làm kiêu.
Huống chi thật sự là cô thật rất muốn gặp Phương Lỗi, thay vì sau khi mình trở về lại buồn bực tâm can hối hận, không bằng hiện tại để cho anh vui mừng ngoài ý muốn, lần nữa cùng anh đi ăn cơm tối.
Quyết định được chủ ý, Trần Hoa Nghiên liền không dạo bước nữa, sải bước đi đến cửa chính phòng khám, đưa tay muốn kéo phiến cửa màu hồng này ra, chỉ là tay cô còn chưa kịp đụng phải, cánh cửa kia liền bị người từ bên trong đẩy ra.
Cô sợ hết hồn, vội vàng lui về phía sau mấy bước sau mới định thần vừa nhìn, lại thấy trên tay Phương Lỗi thế nhưng ôm một đứa bé dáng dấp hết sức khả ái, mà bên cạnh anh còn có một người phụ nữ cùng đứa bé dáng dấp giống y hệt nhau, trên tay người phụ nữ kia cũng ôm một đứa bé ngũ quan tinh sảo khác…
Trần Hoa Nghiên ngây ngẩn cả người, không có lường trước mình sẽ gặp phải tình cảnh ấm áp như vậy.
Cô nhìn thấy Phương Lỗi một tay ôm đứa bé, một tay kia vịn vào người phụ nữ vai, giống như là sợ cô ta không cẩn thận ngã xuống hoặc bị người khác đụng phải, thái độ thận trọng cô chưa từng thấy qua.
Ở trong ý thức của cô, Phương Lỗi còn là độc thân, nếu không g biết cái này sao lại phóng túng mập mờ theo sát mình, vậy mà cô lại nhớ tới có thật nhiều đã kết hôn người đàn ông thích nhất là kiến tạo mập mờ như vậy, lừa gạt người phụ nữ đơn thuần một chút hay là ngu xuẩn giống như cô.
Cho nên Phương Lỗi thật sự có gia đình rồi hả? Cô thật bị gạt?
Tâm trạng ê ẩm, đến cái mũi của cô cũng chua, chỉ là cô không thể khóc, ít nhất không thể ở trước mặt đôi nam nữ này.
Phát hiện cô thật đáng buồn, cư nhiên mình ngay cả oán khí tức giận đối với Phương Lỗi cũng không có, tựa như cô đáng đời, cô ngu xuẩn, bị lừa như vậy là đáng.
Nhưng là tại sao bị cô bắt gặp loại cục diện này rồi, trên mặt Phương Lỗi không những một tia hổ thẹn đau lòng cũng không có, ngược lại, ở trước mặt người phụ nữ kia, anh cư nhiên thật vui mừng nở nụ cười tà khí bức người mà quyến rũ.
Anh buông người phụ nữ ra, ôm đứa bé đến gần cô, “Cô hôm nay không phải có khóa học sao? Vì sao lại tới?”
Nhìn anh một chút, lại nhìn đứa bé trên tay anh một chút, cuối cùng ánh mắt Trần Hoa Nghiên rơi vào trên người Phương Từ Từ cùng Bảo Bảo sau lưng Phương Lỗi.
Trần Hoa Nghiên định thần lại nở nụ cười có chút cứng ngắc chua xót, đang muốn nói gì đó, lại đột nhiên bị một vật nhỏ mềm nhũn mang theo mùi sữa thơm nhào vào trong ngực của mình.
Chưa bao giờ ôm qua vật nhỏ mềm như vậy, cô lập tức liền cả người cứng ngắc, tay cũng không biết làm sao, ánh mắt nhìn về phía Phương Lỗi nhờ giúp đỡ, khi anh làm bộ lắc đầu, cô rốt cuộc tìm được một tư thế ôm trẻ con thích hợp nhất.
“Không ngờ cô so với tôi còn lợi hại hơn, lúc ấy tôi muốn ôm Bối Bối một cái cũng phải dụ dỗ không biết bao nhiêu.” Anh tự đại mà nói, còn vừa đưa tay trêu chọc đứa bé trong ngực Trần Hoa Nghiên, “Thì sao, Tiểu Bối bối thích gì như vậy?”
Còn chưa nói chuyện đứa bé đã đưa ra bàn tay nhỏ bé mủm mỉm mềm mại không ngừng vuốt mặt của Trần Hoa Nghiên, nếu như không phải là tay cô bé nhỏ ngắn, tuyệt đối sẽ sờ lên ánh mắt của Trần Hoa Nghiên.
“Từ Từ, Bối Bối đây là thế nào?” Ngay cả Phương Lỗi là cậu hai cũng không biết Tiểu Bối Bối làm sao đột nhiên đối với Trần Hoa Nghiên vừa mới gặp mặt lại thân thiết như thế.
Vốn là Trần Hoa Nghiên vẫn còn đang quan sát Phương Từ Từ nghe vậy, cũng cười nhẹ nhàng mà tiến lên, “Một thời gian trước ba bọn trẻ cho bọn chúng xem một bộ phim, hình như là Ma Quái gì đó, là một loại con mắt to lớn, thân thể nhỏ nhỏ, vật nhỏ cả người đều là chíp bông, mặc kệ là Bảo Bảo hay là Bối Bối cũng cực kỳ thích những vật nhỏ kia, liền buổi tối lúc đi ngủ cũng muốn ôm một Con Rối yêu ma quỷ quái nhỏ mới bằng lòng ngoan ngoãn đi ngủ.
Hiện tại có thể là thấy vị tiểu thư này có ánh mắt tròn sáng lại lớn như vậy lớn, cực giống một con kia Tiểu Ma Quái bọn họ thích nhất, cho nên lúc này mới bám người như vậy.” Cô hơi áy náy nhìn Trần Hoa Nghiên một chút.
Trần Hoa Nghiên cúi đầu nhìn đứa bé trong ngực không ngừng vuốt ve mặt mình, những thứ bị cười nhạo khi còn bé kia lập tức liền bị đứa bé trước mắt này thay thế.
Cho dù giống như Tiểu Ma Quái cũng sẽ có đứa bé thích, bởi vì không phải tất cả Tiểu Ma Quái cũng bướng bỉnh như vậy, trong những Tiểu Ma Quái đó cũng có rất nhiều là thiện lương, thân thiện.
Đáy mắt hồng hồng, để cho cô không nhịn được hướng về đứa bé trong ngực nhàn nhạt cười một tiếng, tạo nên một hình ảnh kinh diễm không ngờ trong đáy mắt của người đàn ông đối diện.
Phương Lỗi biết ánh mắt của Trần Hoa Nghiên rất đẹp, diện mạo cô rất đẹp, nhưng không có nghĩ tới cô dịu dàng cười một tiếng thì này cảnh tượng lại là rung động, kinh người như vậy, để cho anh cơ hồ nín thở mong đợi tiếp theo cô sẽ mỉm cười rực rỡ dịu dàng hơn.
Phương Lỗi bắt đầu nâng Tiểu Bối Bối, hai tay anh duỗi một cái, đem Bối Bối ôm trở về trong ngực của mình.
Không tìm được cái người mình thích nhất, Bối Bối không thuận theo khóc nức nở ở trong ngực Phương Lỗi dùng dằng muốn trở lại trong ngực Trần Hoa Nghiên.
Nhìn đứa bé trắng tròn mũm mín khóc đến thê lương như vậy, Trần Hoa Nghiên cũng không nhẫn tâm, đưa tay liền muốn đem Bối Bối ôm trở về, chỉ là Phương Lỗi lại cản tay của cô, không để cho cô ôm Bối Bối.
Phương Từ Từ buồn cười lại không biết làm thế nào dụ dỗ Bảo Bảo trong lòng ngực mình cũng giùng giằng muốn Trần Hoa Nghiên ôm “Tốt lắm, anh hai, anh đã có bạn tới, như vậy em mang theo Bảo Bảo, Bối Bối trở về.”
Nghe được một tiếng anh hai từ trong miệng Phương Từ Từ, Trần Hoa Nghiên cảm giác lòng của mình giống như ngồi một lần Yun-night Speed, chợt cao chợt thấp, cho đến bây giờ không có bình phục lại.
Phương Lỗi có chút khó xử. Bởi vì em rể đột nhiên có chuyện, không thể cùng Phương Từ Từ và đôi long phượng thai đi tiêm phòng, mà hôm nay Phương Lỗi vừa lúc nghỉ, cho nên liền tự động cùng em gái mang theo đứa bé đi tiêm phòng.
Hai đứa bé tiêm xong, tránh khóc một vòng, anh trở về phòng khám lấy chút đồ liền muốn đưa bọn họ về nhà, không biết lại ở lúc trở về có thể gặp Trần Hoa Nghiên.
Từ sau bữa cơm chiều ăn mừng lần đó, hai người bọn họ cũng chưa có hẹn ra ăn cơm lần nào nữa, thỉnh thoảng dựa vào mấy tin nhắn ngắn ngủn tới nói rõ tình trạng gần đây của hai người, nhưng lâu như vậy không gặp, Phương Lỗi dĩ nhiên muốn nhìn thấy cô, muốn cô, khát vọng ôm cô vào trong ngực, tùy ý hôn cô.
Nhưng mà anh biết rõ, công ty Phó Quân Quyền trở thành công ty số một số hai trong nước, toàn bộ bởi vì sự nghiêm khắc, tất cả các buổi huấn luyện đều không có thể vắng mặt, chỉ cần xuất tịch tỷ số không có đạt tới 90%, công ty sẽ tức thì khai trừ nghệ sĩ không hợp cách.
Không muốn làm cho Trần Hoa Nghiên quá mệt mỏi, nhưng anh muốn nhìn thấy cô trực tiếp chứ không phải thông qua ti vi hay phải dựa vào báo chí bốn phương, anh muốn nhìn thấy cô sống sờ sờ, cho nên không thể làm gì khác hơn là lùi lại vài việc khác ở thời điểm cô không biết, nhờ vào danh nghĩa Phó Quân Quyền, đến phòng huấn luyện nhìn cô.
Có đến vài lần nhìn cô chịu những thứ huấn luyện gian khổ kia, Phương Lỗi đều có kích động muốn xông vào dẫn cô đi, không để cho cô chịu những thứ huấn luyện khổ cực kia, nhưng ý chí trong mắt cô cho anh biết, cô cũng không có bởi vì những thứ huấn luyện gian khổ này mà lùi bước, ngược lại, chí chiến đấu cô càng cao.
Khi đó Trần Hoa Nghiên so bất cứ lúc nào càng có thể hấp dẫn ánh mắt người khác, để cho anh hiểu biết rõ ràng, anh thích người phụ nữ không phải núp sau lưng người đàn ông làm một Tiểu Hoa nhu nhược.
Vì thế Phương Lỗi kiềm chế xuống tất cả kích động, chỉ có thể làm bộ cái gì cũng không biết, ở tin tức hoặc trong điện thoại khích lệ cô.
Hôm nay anh nhớ là ngày cô phải đi tập huấn, lấy tính tình cô vô cùng nghiêm túc thì không thể nào cúp cua, cho nên anh nhất định là xin nghỉ, nhưng là tại sao cô xin nghỉ? Mà khó, được ngày nghỉ thì tại sao sẽ xuất hiện tại nơi này của anh?
Một Phương Lỗi Luôn luôn thông minh đột nhiên đầu óc ngắn lại, hoàn toàn không có biết rõ lý do cô xuất hiện ở nơi này.
Nhưng anh cũng không còn lãng phí thời gian suy nghĩ cái này, dù sao nhìn thấy cô, liền cả tinh thần anh cũng thoải mái, buồn bực mấy ngày nay không có thấy cô tất cả đều biến mất.
Nhưng mà bây giờ anh bị kẹp ở giữa em gái cùng người trong lòng, cái vấn đề khó khăn to lớn này anh có thể nói được là chưa bao giờ gặp, cho nên anh cũng không có cách nào giải quyết.
Thật may là ông trời khai ân thương hại anh, em rể của anh gọi điện, mà em gái nghe xong điện thoại của em rể lại cười, “Anh hai, Đường Sâm nói anh ấy sẽ tới cửa đón em, anh không cần trông nom chúng em, nhanh lên một chút mời bạn vào đi thôi.”
Phương Lỗi chưa từng có như hiên tại giờ khắc này cảm thấy người em rể này không có chán ghét như vậy, nhưng anh rất kiên trì phải chờ tới Đường Sâm tới nhận ba ngườimẹ con bọn họ anh mới đi vào.
Trần Hoa Nghiên không sao cả, bởi vì cô vội vàng trêu chọc đôi long phượng thai khả ái, không chút nào phát hiện người đàn ông sau lưng oán niệm càng ngày càng sâu.
Chỉ có Phương Từ Từ thấy tất cả ở trong mắt, thật ra thì khi cô nhìn thấy cặp mắt to kia của Trần Hoa Nghiên thì cô cũng đã nhận thấy được Trần Hoa Nghiên là thức ăn của anh.
Mà bây giờ Phương Lỗi luôn luôn thương yêu Bối Bối, lại có thể biết đố kỵ Bối Bối đoạt sự chú ý của Trần Hoa Nghiên, điều này thể hiện cái gì, người có mắt của cũng nhìn ra được, hơn nữa cô biết Phương Lỗi là nghiêm túc, cho nên càng thêm không cùng đi làm việc xấu rồi.
Em rể của Phương Lỗi rất nhanh đã tới, rất có thâm ý khác mà nhìn Trần Hoa Nghiên một cái xong ôm vợ con lên xe rời đi.
Nhìn xe nghênh ngang rời đi, Phương Lỗi thật vui mừng dẫn Trần Hoa Nghiên đi vào cánh cửa màu hồng mà cô xa cách đã lâu.
Hai người đã lâu không gặp mặt, Phương Lỗi đương nhiên có rất nhiều lời muốn nói cùng Trần Hoa Nghiên, muốn hỏi cô huấn luyện khổ cực hay không, có người khi dễ cô hay không, mặc dù những thứ này thật ra thì anh đều biết, nhưng anh chính là muốn chính tai nghe cô nói, thậm chí hy vọng cô biết làm nũng mà đối với anh nói huấn luyện rất vất vả, muốn anh dụ dỗ cô an ủi cô, nhưng anh biết cô nhất định sẽ cười nói với anh tuyệt không khổ cực.
Cô chính là người như vậy, chỉ biết tốt khoe xấu che, ban đầu nếu như không phải là anh ép buộc cô, cô cũng sẽ không nói ra chuyện bị buộc chụp hình khiêu dâm.
Chỉ là rất nhiều lời muốn nói muốn hỏi, trong khoảng thời gian ngắn, Phương Lỗi cư nhiên không biết phải bắt đầu nói từ đâu, không thể làm gì khác hơn là mời Trần Hoa Nghiên ngồi trên sofa, mà anh đi pha trà, cầm điểm tâm nhỏ đến.
Trần Hoa Nghiên nhìn bóng lưng anh có chút lạnh nhạt, trong lòng rất là khổ sở.
Nghĩ tưởng rằng cô đột nhiên tới chơi sẽ làm anh cảm thấy vui mừng, không ngờ anh không những một chút vui mừng cũng không có, ngược lại giống như là bị quấy rầy đến, cô có chút không xác định, chỉ là cô lại không muốn hiện tại trở về.
Mới vừa rồi khi Phương Lỗi ôm người phụ nữ, ôm đứa bé kia thật tình làm cô luống cuống, cho dù sau đó cô biết người phụ nữ kia là em gái của anh, nhưng cô không cách nào không suy nghĩ lung tung, nếu như lần sau cô gặp phải tình cảnh giống nhau, cô có thể tiếp nhận được hay không?
Cô vẫn tưởng rằng mình có thể tùy thời quay người ra đi, dù anh không mở miệng trước, mình liền cùng anh tình cảm mập mờ rồi cùng anh lui tới, nhưng cô đã đánh giá sự nhẫn nại bản thân quá cao rồi, cũng quá coi thường tầm quan trọng Phương Lỗi trong lòng cô.
Hôm nay Dương Tâm Nhụy nghỉ, Trần Hoa Nghiên đột nhiên cảm thấy bốn phía yên tĩnh quá đáng sợ, cô theo bản năng rời ghế sa lon, đi tới phòng giải khát tìm anh.
Nhìn bóng lưng Phương Lỗi bận rộn, một cỗ kích động không biết từ nơi nào tới thúc giục Trần Hoa Nghiên tiến lên, từ sau ôm lấy hông của anh, gương mặt chôn ở trên lưng của anh, làm cho thân thể anh cứng đờ. Mặc dù trong phòng khám trừ anh ra cùng với cô bên ngoài cũng không có những người khác, nhưng mà anh không hiểu lý do đột nhiên cô ôm lấy anh.
Chẳng lẽ cô lại muốn khóc sao? Cô lúc nào thì bị uất ức, bị người khi dễ, mà anh không biết sao?
Anh có chút nóng nảy, nhất thời không có chú ý tới nước nóng trên tay mình, sơ ý một chút, nước nóng đổ, dội đến mu bàn tay anh, cảm giác đau này anh có thể nhẫn nhịn chịu được, nhưng động tĩnh lớn như vậy làm cho cô ghé đầu qua tra xét.
Vừa thấy mu bàn tay Phương Lỗi nóng đỏ, Trần Hoa Nghiên sợ hết hồn, vội vàng lôi kéo anh đi xối nước lạnh, trong miệng còn lo lắng nhỏ giọng hỏi: “Như thế nào, rất đau sao? Làm sao không cẩn thận như vậy, muốn đi gặp bác sĩ hay không?”
Tâm tư Phương Lỗi không có trên mu bàn tay bị thương, mặc dù nhiệt độ nước nóng pha trà cao, nhưng là anh chỉ bị bắn vào một phần nhỏ, phần lớn anh đều tránh được, cho nên đau đớn này không nghiêm trọng, hơn nữa xối qua nước lạnh đã đỡ hơn, anh càng không cảm thấy đau. Hiện tại tất cả phần lớn ý nghĩ của anh là thân thể hai người quá gần, cùng với từng câu lại từng câu khẩn trương lo lắng của cô.
Cho tới bây giờ Trần Hoa Nghiên sẽ không dùng thái độ này cùng nói chuyện với bạn bè cô, là anh nghĩ nhiều sao? Rốt cuộc cũng để cho anh được như nguyện, cô cũng thích anh?
Anh không có hỏi, chỉ là để tùy ý cô giúp mình xử lý chỗ bị phỏng. Ngâm một hồi lâu nước lạnh, thấy chỗ bị phỏng không có đỏ như vậy xong, Trần Hoa Nghiên lôi kéo anh, đem nước trên tay anh cẩn thận từng li từng tí dùng giấy lau khô, sau đó trong hòm thuốc từ phòng giải khát lấy ra dược cao cùng băng dán, êm ái giúp anh xử lý tốt.
“Mấy ngày nay không nên đụng nước, nếu như có triệu chứng nhiễm trùng phải lập tức đi gặp bác sĩ, biết…” Cô ngẩng đầu lên, không yên tâm dặn dò anh, chỉ sợ anh sẽ không đem vết phỏng coi là quan trọng.
Chỉ là ngẩng đầu, cô đón nhận một đôi mắt phượng thâm thúy vô cùng chuyên chú, vô cùng nghiêm túc nhìn chằm chằm cô.
Lời của cô không tự chủ dừng lại, chỉ có thể như bị mê hoặc nhìn anh, không cách nào chớp mắt, coi như là ngượng ngùng cũng không cách nào dời ánh mắt sang chỗ khác được.
Cô sững sờ ngây ngốc bộ dạng quá khôi hài, Phương Lỗi không nhịn được, đưa hai tay ra nâng mặt của cô, mở miệng nói: “Tại sao khẩn trương như vậy?”
Nhìn đến đây, anh còn không nhìn ra tình cảm, cô đối với mình vậy anh sống hai mươi mấy năm thật sự là uổng phí, anh biết rõ còn hỏi chính là muốn nghe chính miệng cô tỏ tình.
Nghe vậy, hai má, lỗ tai thậm chí là cổ Trần Hoa Nghiên tất cả đều nổi lên một tầng màu hồng đỏ, so với vị trí anh bị phỏng còn hồng hơn. Cô biết Phương Lỗi cảm nhận được cô khẩn trương lo lắng không phải xuất từ ân cần giữa bạn bè, cô rũ mắt xuống không hề nhìn anh nữa, cảm giác kia quá mức ngượng ngùng, cô cảm thấy nhịp tim của mình rất nhanh, trái tim giống như sẽ ở một giây kế tiếp từ trong cơ thể cô nhảy ra.
Hơn nữa cô thật là muốn lớn tiếng nói cho anh biết, tỏ tình phải là do người đàn ông mở miệng trước, nào có người như anh vậy buộc phụ nữ mở miệng trước.
Nhưng là cô không có cách nào, cô không dời ánh mắt sang chỗ khác được, há miệng thậm chí rất có ý thức mở miệng, nói ra đủ để cho cô xấu hổ cả một tháng, “Em thích anh… Rất thích, rất thích anh, Phương Lỗi.” Gọi cả tên cả họ của anh, giải thích đều không cần giải thích nữa.
Ánh sáng mê người từ trong mắt Phương Lỗi chợt lóe lên, nghe thế liền chấn động, anh làm sao có thể không động lòng, mất hứng, huống chi anh đã đợi bao lâu, giữ lâu như vậy, không phải là vì để cho cô sớm một chút thích anh, chỉ là lời tốt đẹp như vậy đến miệng anh lại không khách khí mà nói ngược lại.
“Yêu thích anh, có nhiều không? Là thích giữa nam và nữ hay vẫn là thích giữa bạn bè với nhau?” Anh trêu chọc cô, muốn nghe chính cô lại nói thích anh nhiều hơn nữa.
Chỉ là anh không ngờ người phụ nữ của anh da mặt quá mỏng, trước phải nói ra lời thích đã để cho cô đủ ngượng ngùng, hiện tại vừa nghe đến vấn đề anh trêu chọc cô, mặt của cô càng thêm bỏng đến như muốn tự cháy.
Khi còn bé bị bạn bè cùng tuổi chèn ép, chưa từng nếm thử tư vị thích cùng thầm mến, sau khi trưởng thành còn lại chui vào công việc, toàn tâm toàn ý muốn trở thành người mẫu hạng nhất, có thể nói là Trần Hoa Nghiên chưa bao giờ tiếp xúc qua môn học vấn yêu này, trừ công việc cần cùng người mẫu nam có chút động tác thân cận bên ngoài, sinh hoạt cá nhân ngoại trừ cùng ba mình là phái nam thì không có hành động thân cận nào nữa, cơ hồ có thể nói được là chỉ đếm trên đầu ngón tay, cho nên hiện tại cô không biết nên lấy cái vẻ mặt gì, phản ứng gì đi đối mặt với Phương Lỗi.
“Tại sao mặt lại hồng như vậy, hả? Nói cho anh biết là dạng thích gì.”
Lời nói tán tỉnh như vậy cô tuyệt đối chưa từng nghe qua, cho nên rất tự nhiên coi như là anh đang chọc ghẹo cô.
Êm đẹp tỏ tình, anh có chấp nhận hay không cũng không nói một câu, Trần Hoa Nghiên trừ ngượng ngùng bên ngoài cũng bắt đầu đã hiểu, chỉ là biểu hiện cô tức giận là ở trên đôi mắt tròn tròn kia nổi một tầng thủy quang.
Mắt thấy nước mắt lớn chừng hạt đậu sắp tràn mi ra, Phương Lỗi luống cuống. Đại tiểu thư của anh nha, anh cũng chỉ là muốn nghe cô nói thêm nhiều mấy lần thích anh mà thôi, thế nào lập tức nói rơi nước mắt liền rơi nước mắt?
Trần Hoa Nghiên cũng không phải là người phụ nữ nhu nhược, nhưng mà đối mặt với Phương Lỗi thì chính là không nhịn được cảm xúc, buồn cười liền cười, muốn khóc sẽ khóc, nghĩ đấm anh liền đấm anh, nửa điểm cũng không cần lý trí cùng đại não đi suy tư, cho nên phản ứng thân thể luôn so đại não mau hơn mấy nhịp.
“Đừng khóc đừng khóc, thế nào lập tức nói khóc liền khóc rồi, đừng khóc có được hay không?” Anh cũng biết cô không phải người dễ dàng rơi lệ, chỉ có lúc chịu uất ức hay gặp khó khăn, mà lúc đó anh cũng ở trước mặt thì mới rơi lệ.
Phương Lỗi luống cuống, đang cầm mặt của cô tay vội vàng thay cô lau nước mắt đã rơi ra từ hốc mắt.
Thấy bộ dạng anh hốt hoảng lại luống cuống tay chân, hơn nữa anh lại hay có thói quen trêu chọc cô, thù mới hận cũ khiến Trần Hoa Nghiên từ đáy lòng dấy lên một ý nghĩ chọc ghẹo của anh.
Anh sợ cô khóc, sợ cô rơi nước mắt, cho nên cô liền khóc nhiều hơn nước mắt rơi nhiều hơn cho anh nhìn, để cho anh tiếp tục hốt hoảng, tiếp tục luống cuống tay chân.
Chỉ tiếc ý nghĩ tà ác trong mắt cô quá mức rõ ràng, Phương Lỗi không biết nên khóc hay cười, cái tiểu bại hoại này…
Quả nhiên Tiểu Ma Quái ngoan, cũng sẽ không nhịn được làm chuyện xấu, mà trong ngực anh đồng nhất chỉ càng thêm đuổi một cái đến cơ hội cũng không di dư lực tác quái.
“Tiểu Ma Quái, thật là một con Tiểu Ma Quái quá hư.” Anh thì thầm.
Nghe anh nói ra cách gọi trước kia cô căm hận nhất, cư nhiên Trần Hoa Nghiên cũng không tức giận, cũng không thấy uất ức, bởi vì giọng của anh nghe qua thật sủng ái, êm ái như vậy, giống như anh thương yêu cô, yêu thích cô thật nhiều, cùng những tiếng cười nhạo, giọng nói chán ghét hoàn toàn khác nhau.
Chỉ là cô sẽ không quên người đàn ông này ở thời điểm cô tỏ tình vẫn còn chọc ghẹo cô, nếu anh đều gọi cô Tiểu Ma Quái rồi, như vậy cô thực sự chấp nhận sự xưng hô Tiểu Ma Quái này làm chuyện xấu cho anh xem!
Nghĩ vậy từng giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu rơi càng nhiều. Nhìn xem anh sẽ làm thế nào? Trong lòng cô nghĩ tới mà vui sướng.
“Thật là Tiểu Ma Quái mệt nhọc…” Phương Lỗi lần nữa nỉ non, chỉ là lần này anh không chỉ là nói, anh còn động môi.
Hai mảnh môi mỏng nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt tròn đẫm lệ của cô, một cái lại một cái êm ái giống như bươm buớm sờ nhẹ trên mí mắt.
Cảm giác ập đến gần khiến đôi mắt to tròng của Trần Hoa Nghiên theo thói quen nhắm lại, tập kích như thế quá mức rung động, cô căn bản hoàn toàn quên việc muốn tiếp tục rơi nước mắt, anh nhếch môi, chuyện nam nữ cô còn ở vào giai đoạn u mê, nào có hiểu nhiều như anh như vậy.
Thấy nước mắt cô đã dừng lại, anh dần dần hôn lên cặp mắt to tròn, nhẹ xuống sống mũi cao thẳng rồi lướt qua hai gò má ửng đỏ rồi đến cánh môi mền mại kia.
Đầu lưỡi trắng nõn nhẹ nhàng liếm qua cánh môi màu hồng, làm cô khẽ kêu một lên, trợn tròn đôi mắt, khó có thể tin nhìn anh.
Mắt to tròn trịa xem ra vừa vô tội vừa đáng thương, đủ để cho tim của anh vì cô mà hòa tan.
Môi mỏng rời đi cánh môi hồng phấn kia, một lần nữa trở lại đôi mắt to tròn mà anh thích nhất, lần nữa ấn xuống một cái lại một chuỗi nụ hôn êm ái. Kèm theo nụ hôn khẽ kia chính là một câu lại một câu cô chờ đợi, đủ để cho cô hòa tan thành một bãi xuân thủy, “Đôi mắt này từ lần đầu tiên anh nhìn thấy đã bắt đầu để cho anh điên cuồng, cả người anh giống như bị trúng gió, lâng lâng say sưa.”
Cô khép mắt, mí mắt khẽ run. Anh cười nhẹ ra tiếng, hôn đủ mắt của cô xong, lại một lần nữa hôn khắp mặt của cô.
“Gương mặt này là gương mặt đẹp nhất mà anh đã gặp, phù hợp tỷ lệ hoàng kim nhất, cùng với ánh mắt của em tương xứng nhất, ít đi trong đó một dạng cũng không được, để cho anh vẫn luôn không dám giúp em làm giải phẫu.”
“Cho nên những cái được gọi là phụ đạo tâm lý chỉnh hình, cũng là anh tự biên tự diễn lừa gạt em sao?” Ngay lúc đó đã nghi ngờ hiện tại có được đáp án, mặc dù không cao hứng, nhưng anh quyến luyến hôn lên để cho cô không tức giận được, chỉ là giơ tay lên nhẹ nhàng đập bộ ngực anh một cái, tỏ vẻ bất mãn của mình.
Quả đấm này rơi vào trên người anh hoàn toàn không đau không nhột, lại tăng thêm không khí mập mờ.
“Đúng, anh tại sao có thể để cho em phá đi khuôn mặt hoàn mỹ nhất trong lòng anh, nhất là đôi mắt này, anh thề, nếu quả thật bị em phá hoại đi, anh tuyệt đối không bỏ qua cho em, chỉ là kế tiếp anh liền không chỉ thích đôi mắt của em, người của em, cá tính của em, tất cả của em anh dần dần đều thích tất cả, em nói cho anh biết, Tiểu Ma Quái này rốt cuộc anh dùng dạng ma pháp gì trên người, để cho anh thích em như vậy ?”
“Em nào có.”
Trần Hoa Nghiên không thuận theo mở miệng, cô lúc này không phục mà phản bác, nhưng lại cho anh một cơ hội tuyệt hảo, môi mỏng đặt lên môi cô khẽ hôn, nhẹ nhàng bú mút.
Nụ hôn thình lình xảy ra để cho cô cứng miệng, thân thể không được tự nhiên muốn lui về phía sau, chỉ là cánh tay của anh để ngang hông cô, không để cho cô có chỗ để lui.
Chạy không khỏi lại tránh không được, cô buông tha giãy giụa, khéo léo mặc anh hôn. Phương Lỗi một hồi liếm, một hồi mút lấy, còn bất chợt nhẹ nhàng gặm cắn môi của cô, cảm giác lạ lẫm để cho cô vừa mong đợi vừa khẩn trương, dạy cô không nhịn được lè lưỡi liếm liếm cánh môi tê dại.
Nhưng cô còn không có liếm lên môi của mình, cái lưỡi mềm mại của anh liền đột nhiên quấn lấy cô, đem lấy đầu lưỡi cô kéo vào phần môi của anh, bừa bãi dây dưa, mè nheo, mút hôn.
Cảm giác quá mức thân mật, quá mức mắc cỡ, nhưng là Phương Lỗi rất có kỹ xảo hướng dẫn cô, quyến rũ cô phát ra một thanh âm mềm mại thở dốc.
Thân thể Trần Hoa Nghiên mềm mại vô lực, nếu như không phải anh ôm cô thật chặt, cô rất tin tưởng cô nhất định sẽ xụi lơ trên đất đi.
Phương Lỗi không nhịn được nghĩ muốn nhiều hơn, mong đợi quá lâu, trái cây ngọt ngào này giống như anh túc làm người ta mê luyến, cánh tay vòng chắc cô bắt đầu di chuyển, lòng bàn tay không kềm chế được ở trên lưng của cô chạm nhẹ chậm vê.
Lý trí tinh tường nói cho Phương Lỗi, hai người vừa mới xác nhận quan hệ, có thể hôn đến cô đã là thu hoạch ngoài dự đoán, ngàn vạn lần không được vọng tưởng lấy được quá nhiều nữa, hơn nữa người phụ nữ trong ngực quá mức không lưu loát, nếu như anh nghĩ phải lấy được nhiều hơn, tuyệt đối cần từ từ đi, từng bước từng bước dạy dỗ.
Nghĩ đến lúc dạy dỗ mấy cái chuyện kia, anh không nhịn được run rẩy một hồi.
Một hồi lại hôn một hồi nữa anh sẽ buông cô ra, anh tự nói với mình như vậy.
Chỉ là kế hoạch vĩnh viễn đều không đuổi kịp biến hóa, Phương Lỗi dù trong mộng cũng không dám nghĩ, Tiểu Ma Quái trong ngực lại đột nhiên bắt chước động tác của anh, kéo lưỡi của anh vào trong miệng cô, giống như đang ăn kem liếm láp, khẽ cắn.
Toàn thân giống như có một dòng điện chạy qua, Phương Lỗi thở mạnh một cái, khó nhịn hấp dẫn ngọt ngào động lòng người như vậy, toàn diện mất khống chế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...