Mặc Trì Úy chỉ cần nhìn đã nhìn thấu tâm tư của Đường Tâm Nhan.
Hắn cười như không cười, một tia giễu cợt thoáng vụt qua đáy mắt, “Muốn chiếm em, tôi còn cần dùng thuốc?”
Đường Tâm Nhan nhìn hắn chằm chằm với vẻ mặt hoài nghi.
Ý của hắn là nếu muốn làm gì cô, hắn chẳng cần dùng đến thủ đoạn ư?
Đường Tâm Nhan biến sắc, “Anh định cưỡng ép tôi?”
Mặc Trì Úy không trả lời, lần nữa đưa trà giải rượu cho cô, “Uống.”
Đường Tâm Nhan cúi đầu nhìn màu trà trong ly, vừa nhìn đã biết mùi vị khó uống rồi.
Trên đời này cô sợ nhất là uống thuốc và tiêm thuốc, tương đương với nỗi sợ chó của cô vậy.
Đường Tâm Nhan che miệng, lắc đầu, “Nhìn là biết khó uống rồi, tôi không uống đâu!”
Mắt hắn tối sầm, “Chắc chắn không uống?”
Đường Tâm Nhan không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, cô quay đầu rồi lắc đầu một cách chắc chắn, “Không uống!”
Không là không, cô rất cứng đầu!
Một tia lạnh lùng xẹt qua mắt Mặc Trì Úy, hắn cúi đầu uống một ngụm trà, sau đó kéo bàn tay che miệng của cô ra, độc đoán và mạnh bạo chiếm lấy môi cô.
Động tác của hắn rất nhanh, khi Đường Tâm Nhan kịp phản ứng thì hắn đã chiếm lấy miệng cô rồi đưa vào một ngụm trà, còn buộc cô phải nuốt xuống.
Quả nhiên không phải mùi vị dễ chịu gì!
Đường Tâm Nhan nhăn mặt chau mày, vừa giận vừa xấu hổ trừng mắt khi hắn định làm tiếp một lần nữa, “Để tôi tự uống, tự uống được chưa?”
Hai người không quen không biết, sao hắn ta không thấy ngại khi đút bằng miệng cho cô chứ, không thấy bẩn à? Ngoài mùi trà trong miệng ra, dường như hơi thở của hắn cũng hòa lẫn vào đây, mùi thuốc lá nhàn nhạt và mùi hormone nam tính.
Đầy sức quyến rũ.
Mặc kệ mùi vị có đắng cỡ nào, Đường Tâm Nhan muốn uống cho xong để hắn ta còn đi cho nhanh, cô nhận lấy ly trà, một hơi uống hết.
Nhưng đúng là mùi vị rất khó uống, cô nhịn không được, phụt một tiếng phun hết lên mặt cũng như lên áo sơ mi trắng tinh của hắn.
Với người mắc bệnh sạch sẽ như hắn, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy mặt hắn nhanh chóng biến sắc.
Đường Tâm Nhan dường như nghe thấy tiếng gió lùa từ bốn phía, cô giật giật khóe miệng, nở nụ cười cứng ngắc, “Tôi đã nói là không uống rồi, anh cứ ép tôi.
Hay là thế này đi, tôi đền cho anh, anh cho tôi xin số tài khoản, ngày mai tôi chuyển khoản cho anh.”
Hắn mím chặt môi, đường cằm gợi cảm căng lại, tỏ rõ tâm trạng rất không vui.
Đường Tâm Nhan thấy ánh mắt của hắn, cảm giác như giây tiếp theo đây, hắn sẽ bóp cổ cô mất thôi.
Cô lùi về sau hai bước, sau khi duy trì khoảng cách an toàn, cô cắn chặt môi, sợ hãi nói:
“Nếu không được, vậy tôi sẽ đền anh một cái áo khác!”
Mặc Trì Úy đút một tay vào túi, mặt lạnh lùng nhìn cô không cảm xúc, nhưng lại khiến người khác cảm nhận được sự lạnh lẽo đang đè nén ở quanh đây.
“Em chắc chắn có thể mua được một cái giống hệt?”
Mắt hắn hơi nheo lại, mang theo khí chất lãnh đạm xa cách.
Đường Tâm Nhan chau mày, cảm thấy hắn đang làm khó cô, trên đời này đào đâu ra chiếc áo y hệt chứ, dù cho là đồ công nghiệp thì cũng sẽ có sự sai khác.
Chỉ là một chiếc áo thôi mà, sao hắn ta cứ phải làm khó cô chứ! Tức thật!
Nhìn bộ dạng tức tối của cô, khuôn mặt căng thẳng của Mặc Trì Úy thả lỏng đi ít nhiều, hắn hạ giọng nói: “Tìm cho tôi một chiếc áo sạch chưa từng có người mặc.”
Nói xong, hắn sải bước đến phòng tắm ở trong phòng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...