Mùi rượu thơm êm dịu, hòa cùng hơi thở yên tĩnh và tự nhiên độc nhất thuộc về cô khiến Mặc Trì Úy nhớ lại hình ảnh cô dịu dàng nằm dưới hắn tối hôm đó.
Yết hầu hắn trượt xuống.
Bàn tay to lớn của hắn ôm lấy vòng eo mềm mại như liễu của cô, đầu ngón tay dùng sức ngày một mạnh hơn.
Đường Tâm Nhan nhói đau, cô nhíu mày, “Anh làm tôi đau…”, giọng nói nũng nịu như đang khiếu nại.
Ánh mắt Mặc Trì Úy tối sầm lại, cúi đầu xuống, môi hắn ngang ngược dùng sức chiếm lấy đôi môi mềm của cô.
Đường Tâm Nhan mở mắt, nhìn thấy người đàn ông ngũ quan hoàn hảo trước mắt, đầu óc còn chưa tỉnh táo nên cho rằng đó là Phó Tư Thần.
Đây hẳn là mơ nhỉ! Chỉ có trong mơ, Phó Tư Thần mới hôn cô như vậy thôi.
Đường Tâm Nhan mặc nhiên chấp nhận điều đó.
Mặc Trì Úy thấy ánh mắt say mê và dịu dàng của cô giống như đang nhìn thấy một người khác.
Hắn chợt hiểu ra, cô tưởng hắn là chồng của cô.
Đôi mắt dạt dào tình cảm trong phút chốc hóa lạnh lẽo.
Hắn rời khỏi môi cô, khuôn mặt tuấn tú đanh lại, “Tôi nói rồi, đừng đùa với tôi!”
Nghe thấy giọng nói trầm thấp lạnh như băng, Đường Tâm Nhan giật mình, thần trí dần tỉnh táo trở lại.
Hàng lông mi run rẩy, khi đã nhìn rõ người đàn ông đứng ở đầu giường là ai, Đường Tâm Nhan giống như bị xét đánh một cái.
Trời ơi! Sao lại là hắn ta?
Chuyện ở nhà vệ sinh khi tối hiện lên trong đầu cô, đồng tử cô giãn lớn.
Cô đã đi vào nhà vệ sinh nam, còn nghịch ‘cái kia’ của đàn ông nữa?
Trời ạ, cô đi chết đây!
Cứ mỗi lần uống say, cô lại cư xử như một con ngốc vậy, cô nghĩ hôm nay đi cùng với Quý Tịnh thì sẽ không có chuyện gì xảy ra, ai mà ngờ được…
Đường Tâm Nhan vội vàng dụi mắt, giả vờ như còn chưa tỉnh, cô day day trán, nhỏ giọng líu ríu: “Đau đầu quá.
Anh đẹp trai gì đó ơi, phiền anh lúc ra ngoài đóng cửa lại giúp tôi nhé.
Cảm ơn!”.
Nói xong cô liền chui vào trong chăn, quay lưng về phía hắn, nhắm mắt lại giả vờ ngủ!
Mặc Trì Úy thấy mi mắt cô run run cùng điệu bộ giả vờ ngủ say kia, khuôn mặt tuấn tú của hắn như được phủ thêm một lớp băng.
Dù cho đã nhắm mắt, nhưng Đường Tâm Nhan vẫn có thể cảm nhận được luồng khí lạnh tỏa ra từ người kia.
Hai tay cô ở trong chăn vô thức cuộn lại, cô đương nhiên vẫn nhớ lời cảnh cáo lúc trước của hắn ở Dinh thự Dực.
Không được đụng đến hắn ta nữa.
Nhưng mà hôm nay… Cô cắn chặt môi, hận không thể tìm lỗ chui xuống.
Tầm một, hai phút sau, tiếng đóng cửa vang lên, Đường Tâm Nhan từ từ xoay người lại, nhìn thấy cửa phòng đã đóng, cô kéo chăn ra, nhẹ nhàng bước xuống giường.
Cô mở cửa thò đầu nhìn ra.
Phòng khách không một bóng người, Đường Tâm Nhan vỗ vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm.
Ngửi thấy mùi rượu ở trên người mình, cô vào phòng tắm đi tắm.
Sau khi tắm xong, cô quấn khăn tắm quanh người rồi đi đến tủ lấy đồ mặc.
Vừa bỏ khăn tắm ra, đang định mặc đồ vào thì cửa phòng đột nhiên mở ra, Đường Tâm Nhan theo phản xạ quay người lại.
Cô nhìn thấy người vốn dĩ đã đi rồi lại một lần nữa xuất hiện ngay cửa, tim cô đập nhanh.
Sao hắn lại quay lại?
Đường Tâm Nhan thấy mắt hắn quét từ mặt cô trở xuống, cô sửng sốt rồi mới kịp phản ứng, cô ngượng chín mặt gào lên:
“Nhìn cái gì, quay người đi chỗ khác!”
Cô khẩn trương với lấy khăn tắm trên giường, căng thẳng, hốt hoảng quấn lấy người mình..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...