Khi Đường Tâm Nhan tẩy trang xong, thay quần áo trên người, bước ra khỏi phòng tắm, Mặc Trì Úy cũng đã thay một chiếc áo sơ mi đen.
Cô phát hiện anh chỉ thích hai màu đen và trắng, quần áo của anh đều có hai màu này.
Nhưng anh đẹp trai, mặc gì cũng đẹp hết.
Hai người cùng nhau bước ra khỏi khách sạn.
Trấn Quan không lớn nên không cần lái xe, cả hai đi dọc con phố vào thị trấn đặc sắc.
Có thể là vì anh quá đẹp trai, hơn nữa cao hơn rất nhiều so với người khác, cả đoạn đường đi cùng anh, ai ai cũng phải quay đầu lại ngắm nhìn.
Cô đi đến trước mặt anh, nhìn những thứ đồ đặc sắc hai bên đường, tung tăng như một đứa trẻ.
Mặc Trì Úy đặt hai tay vào túi áo khoác đen, anh không quan tâm đến ánh mắt của những người qua đường đổ dồn về phía mình.
Đôi mắt hẹp sâu của anh chỉ tập trung vào Đường Tâm Nhan.
Cô mặc một chiếc áo len ngắn rộng màu lông ngỗng, bên dưới mặc một chiếc quần bó màu trắng, mái tóc xoăn dài búi gọn, không hề son phấn, khuôn mặt trắng trẻo và xinh xắn.
Đi giữa đám đông không khác gì phong cảnh tuyệt đẹp.
Đi đến bên quầy hàng ăn uống có hai, ba vị khách du lịch, nhìn thấy đồ ăn vặt trên tay họ, cô nuốt nước miếng.
Nhưng khi nghĩ đến người đàn ông phía sau, anh rất đẹp trai, lạnh lùng, cao quý đến nỗi không ai dám động vào, anh nhất định sẽ không thích ăn những loại đồ ăn vặt thế này đâu.
Sau khi nhìn một hồi, cô bắt mình phải kiềm chế lại.
Hai người đi dạo một lúc, chọn một quán ăn nhìn đơn giản và sạch sẽ.
Đường Tâm Nhan đi trước, còn Mặc Trì Úy theo sau cô, anh mặc một chiếc áo khoác được làm thủ công tinh xảo đắt tiền, cùng với khuôn mặt lạnh lùng và khí chất cao quý.
Khi bước vào quán ăn nhỏ, trông anh có vẻ lạc lõng.
Người phục vụ trẻ tuổi nhìn thấy anh bước vào không khỏi đỏ mặt, cầm thực đơn bước đến bàn của họ, ngượng ngùng nhìn người đàn ông còn đẹp hơn minh tinh: “Anh muốn gọi món gì ạ?”
Mặc Trì Úy dường như không nhìn thấy ánh mắt ngượng ngùng của người phục vụ, trực tiếp cầm lấy thực đơn đưa cho Đường Tâm Nhan: “Nhìn xem em muốn ăn gì.”
Đường Tâm Nhan không bỏ lỡ cái nhìn tò mò về phía mình của người phục vụ khi nhìn thấy hành động của Mặc Trì Úy.
Hừ, vào ngồi ăn tối, chẳng cần làm gì cũng có thể thu hút ong bướm bay đến, anh cũng không cần nhìn thực đơn, trực tiếp hỏi người phục vụ: “Giới thiệu những món ngon nhất trong tiệm của các cô đi.”
Đôi mắt của người phục vụ cứ nhìn vào khuôn mặt của Mặc Trì Úy: “Tiệm chúng tôi có tôm xào tỏi tây, canh thịt cừu và đuôi bò xào”.
Đường Tâm Nhan càng nghe, khóe miệng càng cong lên.
Cuối cùng, cô lấy thực đơn che mặt, không nhịn được cười.
Sắc mặt của người đàn ông nào đó đã trở nên đen sì.
Đường Tâm Nhan đang cười khúc khích, bỗng dưới chân cô truyền đến một cơn đau.
Người đàn ông nào đó đã đá cô dưới gầm bàn.
Cô thò khuôn mặt ửng hồng ra khỏi thực đơn, nhìn người phục vụ muốn cười nhưng lại không dám cười: “Cô nghĩ anh ấy cần mấy thứ này để bồi bổ cơ thể sao?”
Người phục vụ: “…”
Phải biêt là, tỏi tây, tôm, thịt cừu và đuôi bò đều là những thứ bổ thận, tráng dương, tăng cường sinh lực.
Nếu anh ăn những món do người phục vụ giới thiệu, ban đêm có khi nào bị nghẹn chết không?
Người phục vụ còn chưa kịp nói gì, người đàn ông mặt mày u ám đã nói: “Bà Mặc, tôi có cần ăn mấy cái đó không, em còn không biết sao?”
Nhìn vào đôi mắt gợi tình của anh, trái tim bé nhỏ của cô lỡ mất một nhịp.
Mặc dù chưa làm nghĩa vụ vợ chồng thực sự, nhưng có một lần, cô đã dùng tay giúp anh.
Xét về độ cứng, độ mạnh, độ bền, xem ra, thật sự không cần ăn mấy món bổ thận, tráng dương kia.
Đường Tâm Nhan càng nghĩ mặt càng đỏ bừng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...